[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26:

Trời dần dần sụp tối. Mạc Lung nối hết xiềng xích trên tay chân bồn người bọn họ lại với nhau rồi buộc họ ra khỏi sơn động. Dưới ánh sao lờ mờ ảm đạm, một chiếc xe ngựa lặng lẽ chờ. Người đánh xe là một tên dáng người to cao khôi ngô, nhưng gương mặt được bao kín bởi một tầng băng vải, chỉ lộ ra đôi con mắt. Lúc đầu Cố Tích Triều cho rằng hắn sợ lộ hành tung nên mới giấu mặt, nhưng khi đến gần, liền nghe thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt hòa cùng với mùi da thịt đang bị hoại tử, mới chợt tỉnh ngộ, người này chắc hẳn nằm trong đám binh trấn thủ Quỷ Cốc Quan, gương mặt này của hắn chính thị là kiệt tác của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều sở liệu không sai, tên đánh xe vừa nhìn thấy y thì hai mắt như phun ra lửa, vụt cho y một roi. Thích Thiếu Thương không kịp ngăn cản, nhìn thấy trên cái cổ trắng như ngọc của Cố Tích Triều máu chảy ra, trong lòng đau đớn, bèn giận dữ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”

Mạc Lung trừng mắt liếc hắn: “Ngươi còn dám kêu to, ta lập tức cắt một cái lỗ tai của Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương không thể làm gì khác hơn là im lặng, nhưng chỉ biết lấy thân mình chăm chú chặn trước mặt Cố Tích Triều, khiến y nhịn không được trong lòng nóng lên, vết thương trên cổ cũng vì thế mà giảm bớt đau đớn rất nhiều.

Mạc Linh đến bên cạnh tên đánh xe, khuyên nhủ: “Thừa dịp trời tối chúng ta đi nhanh thôi, đợi đến khi tới nơi rồi, huynh muốn làm gì y cũng được mà!”

Màn che bốn bên của xe ngựa đều buông xuống, trong khoang xe tối đen như mực, nhưng cả bốn đều là người có võ công, cũng đại khái biết rõ tình hình xung quanh. Hai tỷ muội Mạc Lung Mạc Linh cưỡi ngựa chạy hai bên hông xe. Đi không được bao lâu thì thân xe chấn động, vì đường gồ ghề mà xóc nảy kinh người, có lẽ là vì đám Mạc Linh không dám chọn đường lớn để đi.

Cố Tích Triều cảm thấy hai chân tê dại, bèn duỗi duỗi chân, đụng phải chân Hách Liên Xuân Thủy thì hơi giật mình, rồi lại giẫm giẫm lên chân của hắn. Hách Liên Xuân Thủy không hiểu gì, bèn cúi đầu thì thầm hỏi: “Làm cái gì?”

“Cởi giầy ra.”

Hách Liên Xuân Thủy vụt hiểu rõ, muốn thoát thân mà chỉ dựa vào lực lượng bốn người bọn họ là rất khó, mà trong toàn bộ quân doanh thì có khả năng truy tung tìm dấu vết giỏi nhất chính là Hách Liên tử sĩ. Hách Liên Xuân Thủy vội vàng cởi một bên giày, nhẹ nhàng đẩy nó ra phía đuôi xe, thêm vài cú xóc nảy, cái giầy cũng lặng lẽ rớt xuống đường không một tiếng động. Thêm một đoạn đường nữa, Hách Liên Xuân Thủy lại cởi thêm chiếc giầy còn lại. Đêm còn dài, không thể cởi luôn cả vớ. Hách Liên Xuân Thủy nhìn lại Cố Tích Triều, thấy ánh mắt của y rơi xuống trên đầu Tức Hồng Lệ. Tức Hồng Lệ thông minh, không cần Cố Tích Triều phải nói rõ, đã đưa đầu đến bên miệng Hách Liên Xuân Thủy để y gỡ đóa châu hoa trên đầu xuống. Mỗi lần có thêm thứ gì đó rơi xuống khỏi xe, lại nhận thấy thời gian bên ngoài lặng lẽ chuyển biến. Hách Liên Xuân Thủy gỡ hết mấy thứ châu ngọc trên đầu Tức Hồng Lệ xuống, chỉ có khối Ngọc Quan Âm màu đỏ trước ngực Tức Hồng Lệ là hắn luyến tiếc không thể bỏ.

Băng thiên tuyết địa, xe đi cũng không được xa, cho đến lúc trời sáng rõ, Mạc Lung sợ lộ hành tung, không dám đi nữa, bèn ngừng xe lại giữa một cánh rừng nhỏ, cho mọi người xuống xe. Liêu doanh gần Quỷ Cốc Quan nhất cũng phải mất cả mười ngày đi đường mới tới, Mạc Lung cũng không dám lơi lỏng, dùng một sợi dây thừng dài cột cả bốn người vào một thân cây to, không ai nhúc nhích được.

Mạc Linh nhanh nhẹn đốt một đống lửa, tên đánh xe thì ngồi một bên, ôm chặt thanh kiếm của Cố Tích Triều mà trông chừng bốn tù nhân. Thanh kiếm này khi cướp về không có vỏ kiếm, nhưng sau đó Hách Liên Xuân Thủy cho gọi thợ giỏi đến làm cho nó một cái vỏ kiếm khảm đá quý. Thích Thiếu Thương trước sau cũng không phải là một người đặc biệt quan tâm đến vũ khí, nhưng chỉ có điều thấy Cố Tích Triều rất thích thanh kiếm này, bây giờ nhìn thấy nó rơi vào tay Liêu nhân hẳn là y cũng có chút không cam lòng, bèn thấp giọng khuyên nhủ: “Quên đi, cho là hắn đang thắng thế vậy, sau này có cơ hội, ta lại tìm cho ngươi một thanh hảo kiếm khác.” Nói là nói vậy thôi, thực ra chính hắn cũng không biết có còn cơ hội quay về hay không, trong lòng cũng có chút mệt mỏi.

Tên đánh xe lỗ tai rất thính, những gì Thích Thiếu thương nói hắn đều nghe được rõ ràng, bèn cười lạnh chỉ vào thanh kiếm: “Thích đại hiệp, ngươi thật mau quên, Hòa Vân kiếm này vốn dĩ là của ta!”

Thích Thiếu Thương ngây người một chút, suy nghĩ kĩ lại, quả nhiên thân hình người này và kẻ ngày đó mình đã cướp kiếm đúng là khá giống nhau: “Ngươi là một trong những kẻ ngày đó đuổi theo bắt chúng ta?”

Tên đánh xe hai lần bị thất bại dưới tay một người, luôn luôn cảm thấy bực bội, lần này rốt cuộc có thể thắng thế một chút, bèn nói: “Để cho hai người các ngươi thoát một lần rồi, song lần này cho dù các ngươi có mọc cánh cũng không thoát nổi!”

Cố Tích Triều thấy hắn thân mật với hai tỷ muội Mạc Lung Mạc Linh, lại nghĩ đến ngày đó nhìn thấy móng ngựa của hắn bịt vàng, biết ngay thân phận của hắn trong Liêu quân cũng không phải tầm thường, bèn cố tình kích hắn một câu: “Nguyên lai chỉ là một tên lính quèn a. Vô danh tiểu tốt mà thôi.”

Mạc Linh hừ lạnh nói: “Vô danh tiểu tốt? Đây là vị dũng tướng tiếng tăm lừng lẫy của Đại Liêu chúng ta, Ba tướng quân Ba Minh Đông!”

Thích Thiếu Thương giật mình, tên này hóa ra lại là Ba Minh Đông! Nghe nói Ba Minh Đông phong lưu thành tính, dung mạo khôi ngô anh tuấn xinh đẹp xuất trần, mà ngày đó hắn lo đoạt kiếm cũng không nhìn rõ gương mặt đối thủ, còn hiện tại thì cả gương mặt đều quấn băng trắng toát, còn mơ hồ nhìn thấy máu nhàn nhạt thấm qua băng vải, chứng tỏ thương thế không nhẹ. Vẫn biết nam nhân không ai quá quan tâm đến gương mặt, nhưng từ chỗ đẹp đẽ anh tuấn biến thành xấu xí tàn phế, cứ như so biển cả với lòng sông, không phải ai cũng có thể đơn giản chấp nhận. Nhất thời Thích Thiếu Thương có cảm giác như thể “bất thị oan gia bất tụ đầu”.

Cố Tích Triều hừ lạnh: “Tướng thua cuộc còn dám nhận oai dũng?” Thích Thiếu Thương đâu còn xa lạ gì với cá tính của Cố Tích Triều, liều mạng nháy nháy mắt với y, ý khuyên y nói ít đi vài câu, bớt được một mối lo, vì dù sao đối thủ lần này cũng không phải là hắn, sẽ không có ai khác giống như hắn thiên lý truy sát còn hạ thủ lưu tình đâu! Nhưng Cố Tích Triều trời sinh tính tình ương ngạnh bất tuân, bất kì lúc nào cũng không bỏ cái thói châm chích người khác được.

Ba Minh Đông cười lạnh nói: “Lúc này ai là tướng thua trận, ai là tù nhân, không cần ta phải nhắc cho các người đâu hả.”

Mạc Linh xuất ra một lọ dược, nói với Ba Minh Đông: “Minh Đông, để ý đến bọn chúng làm gì, lại đây thay thuốc đi.”

Nàng ta nhẹ nhàng tháo từng lớp băng ra, nhưng cho dù có cố nhẹ tay tới đâu đi nữa, thì máu đông lại dưới lớp băng khiến cho lớp băng dính chặt vào vết thương vẫn đau đến mức khiến Ba Minh Đông thở dốc từng hồi. Cho đến khi lớp băng hoàn toàn được tháo xuống, gương mặt bị thương hoàn toàn lộ ra trong gió lạnh, đau đớn như bị dao cắt, cho dù Ba Minh Đông mạnh mẽ ngoan cường cũng chịu không nổi, nổi giận đùng đùng đẩy Mạc Linh ra, sải chân vài bước đã tiến sát đến trước mặt Cố Tích Triều.

Gương mặt của Ba Minh Đông, máu loãng không ngừng rỉ ra theo từng miệng vết thương đen thùi vì bị đốt cháy thành than, có một vẻ quỷ dị gớm ghiếc không tả được. Tức Hồng Lệ nhắm chặt mắt, vùi mặt vào đầu vai Hách Liên Xuân Thủy.

Nhìn gương mặt xấu xí đen thùi dơ bẩn trước mặt, Cố Tích Triều xưa nay ái khiết cũng vội vã quay đầu đi không thèm nhìn. Ba Minh Đông nhìn thấy bộ dáng của y, lửa giận càng bừng, lấy tay nắm lấy cằm của Cố Tích Triều, buộc y phải đối mặt với hắn, rồi lại trở bàn tay tát cho y một cái thực mạnh: “Đều là tại tiểu tử thối ngươi hại ta đến nông nỗi này!”

Một cái tát đó lực đạo rất mạnh, Cố Tích Triều một bên mặt liền sưng lên, khóe miệng rách ra, một đường tơ máu đỏ tươi trào ra khỏi khóe môi lặng lẽ rơi xuống cằm. Thích Thiếu Thương trong lòng đau xót thương tiếc, vội vã nói: “Kiếm là ta tìm ngươi đoạt lấy, lửa cũng là do ta phóng, ngươi muốn báo thù cứ tới tìm ta là được rồi!”

“Cũng được!” Ba Minh Đông âm thảm cười, gương mặt cươi đến dữ tợn càng thêm vài phần kinh khủng: “Mọi người đều nói cá sợ đánh vảy rồng sợ rút gân, ta muốn nhìn thử xem Cửu Hiện Thần Long mà bị rút gân sẽ có dáng dấp thế nào!”

Cố Tích Triều nhìn thấy trong mắt hắn nét hung tàn, biết hắn không hề giả vờ, không khỏi hoảng hốt: “Chậm đã!”

Trong đầu y trong thoáng chốc hiện ra một kế hoạch mạo hiểm mà đáng sợ, nhưng tình thế hung hiểm, y không còn thời gian để cân nhắc hơn nữa: “Ngươi không phải vẫn đau lòng vì gương mặt hay sao? Ta Cố Tích Triều tuy y thuật chưa dám tự xưng là diệu thủ hồi xuân, nhưng chữa lành gương mặt cho ngươi không phải là vấn đề to tát gì!”

Mạc Linh không tin: “Ngươi có hảo tâm như vậy sao!”

Cố Tích Triều cười cười trả lời: “Ta đương nhiên không tốt bụng như vậy, ta có điều kiện.”

Ba Minh Đông chậm rãi buông Thích Thiếu Thương ra, rồi lại cẩn thận nói: “Ngươi muốn chúng ta thả ngươi? Đừng hòng!”

Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn có mặt mũi vai vế đến vậy sao!” Hách Liên Xuân Thủy nghe được, nhịn không được cười nhẹ, cho dù là thân đang bị nguy hiểm, cũng đừng mong Cố Tích Triều mở miệng còn chịu tích đức.

“Vậy nói đi, ngươi có điều kiện gì?” Mạc Linh đã có phần động tâm, dù sao làm người ai mà chẳng có tâm thích cái đẹp, huống chi Ba Minh Đông chính là hôn phu của nàng, hàng ngày phải đối mặt với một gương mặt xấu xí bị cháy rụi như vậy, nói thật ra, nàng cũng có chút không cam lòng không thích thú.

“Chúng ta bị bắt trong tay các ngươi, muốn giết muốn chém là tùy các ngươi, ta cũng không còn trông cậy đến lúc còn sống quay về, nhưng sĩ phu có thể giết không thể chịu nhục. Dọc theo đường đi, các ngươi không được tiếp tục hành hạ bọn ta nữa. Ngươi chỉ cần đáp ứng có vậy, ta sẽ đồng ý trị thương.”

“Nếu ngươi trị không hết?”

“Tùy các ngươi muốn làm gì cũng được.”

Nhìn thấy Mạc Linh đã có vẻ xuôi theo, Mạc Lung vội vàng nói: “Tỷ, tên Cố Tích Triều này quỷ kế đa đoan, không được tin y! Nếu lúc này thả y ra, nói không chừng y sẽ tìm cách đào tẩu, chúng ta đã gửi thư cho nguyên soái rồi, chỉ vài ngày nữa là có người tiếp viện, đến lúc đó, trị thương cho Ba tướng quân cũng được chứ sao!”

“Các ngươi đều có võ công, còn sợ một kẻ đã mất hết nội lực như ta sao?” Cố Tích Triều cười khinh khỉnh, nụ cười này cũng không cần giả tạo: “Hơn nữa bọn Thích Thiếu Thương còn cột chặt ở đây, ta một người có thể chạy đi đâu? Nếu các ngươi thực sự lo lắng như vậy thì cứ chỉa kiếm vào người ta là được rồi. Còn nữa, đừng nói ta không nhắc các ngươi trước, vết thương do bị bỏng phải chữa càng nhanh càng tốt, chờ thêm mấy ngày nữa, ta cũng không dám đảm bảo gương mặt hắn còn có thể khôi phục lại được như cũ đâu!”

Mạc Lung nhìn Hòa Vân kiếm trong tay mình, nhìn sang Nghịch Thủy Hàn trong tay Mạc Lung, lại nhìn Ba Minh Đông một chút, cân nhắc tình hình một hồi, rồi kéo Mạc Lung qua một bên nói nhỏ vài câu. Mạc Lung ban đầu một mực lắc đầu, nhưng vẫn không lay chuyển được Mạc Linh, cuối cùng gật đầu miễn cưỡng chấp thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.