CHƯƠNG 28:
“Tích Triều, Tích Triều.”
Cố Tích Triều cố hết sức mở mắt ra, trước mặt mờ mờ ảo ảo một gương mặt mang theo hai má lúm đồng tiền thật sâu. Một đôi mắt sáng trong suốt mang theo ánh nhìn mừng vui kinh hỉ như đang nhìn một thứ gì đó thật trân quý, nhưng cả người thì tiều tụy không phù hợp với cặp mắt, râu mép tua tủa, nét mặt gầy gò.
“Tích Triều, ngươi tỉnh rồi sao? Nhìn ta này, ta là Thích Thiếu Thương!” Nhìn rèm mi dài run run khẽ hé mở, Thích Thiếu Thương mừng đến không kìm chế được.
Lại có thêm vài người nữa vây quanh, là Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ.
“Tỉnh rồi sao, có đúng là tỉnh rồi không?”
“Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, đại phu nói chỉ cần tỉnh lại thì vô sự a!”
Cố Tích Triều chân mày hơi nhíu lại…những người này…sao mà giỏi hét thế không biết. Kí ức trước khi ngất xỉu ùa tới, Mạc Linh, Mạc Lung, Ba Minh Đông, một trận sinh tử giữa trời tuyết…
“Thích Thiếu Thương, ngươi…! A” Vừa vươn tay nắm lấy vạt áo của Thích Thiếu Thương rống lên giận dữ, lại đột ngột động tới vết thương, Cố Tích Triều không khỏi rên lên một tiếng.
Thích Thiếu Thương vội vã giật vạt áo của mình ra lộ ra giáp tơ vàng bên trong, nói: “Ngươi xem, ta đã mặc vào rồi đây này, ngươi đừng giận. Ngươi yên tâm đi, sau này trừ phi ta chết, còn không thì ai cũng đừng hòng bảo ta cởi nó ra!” Cố Tích Triều hung hăng lườm hắn một cái, hơi thở bất thuận, một trận ho khan mãnh liệt dâng lên.
Hách Liên Xuân Thủy nói: “Cố Tích Triều, ta phải triệu hồi rất nhiều quân y từ Thổ Thành tới mới có thể cứu cái mạng của ngươi về, bây giờ ngươi chịu khó an phận một chút đi, chờ khỏe lại rồi tùy ngươi muốn dạy bảo Thích Thiếu Thương thế nào cũng được!”
Cố Tích Triều đẩy Thích Thiếu Thương ra, nhìn chằm chằm Hách Liên Xuân Thủy hỏi: “Quân y…sao? Cho ta nhìn qua đơn thuốc một cái.”
Thích Thiếu Thương cầm hai phương thuốc để ở đầu giường trao cho Cố Tích Triều. Thấy y một tay chống sàng, cật lực muốn ngồi dậy, bèn ôm lấy y để y dựa hẳn vào ***g ngực của mình. Mấy ngày nay khi Cố Tích Triều hôn mê bất tỉnh thì tất cả mọi việc linh tinh hằng ngày cùng với việc ăn uống của y đều là Thích Thiếu Thương chăm sóc, những động tác thế này Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ đã sớm nhìn quen cả mắt. Cố Tích Triều vừa mới từ trong chăn đi ra, khoác thêm một tầng áo khoác lông cáo, liền cảm thấy ***g ngực này ấm áp như xuân, vững như núi Thái, vừa dựa vào đã không muốn rời đi nữa, cứ như thể ngay từ lúc còn hôn mê hỗn loạn đã sớm quen với việc dựa vào người này vậy.
Cố Tích Triều liếc qua phương thuốc, thấy vài vị thuốc không thay đổi, chỉ khác nhau có cách gia giảm. Còn phương thuốc còn lại có tác dụng an thần định hồn thì không nói gì. Trong giây lát chợt nhớ tới việc ngày đó cả bốn người đều bị trúng độc, vội hỏi tình hình cụ thể.
Thích Thiếu Thương nói: “Ngày đó, sau khi ngươi cứu tỉnh chúng ta rồi, chúng ta tìm được giải dược trên người Mạc Lung, đã không sao nữa. Mạc Lung cũng bị chúng ta bắt về rồi, chuẩn bị cho ngươi tùy tiện xử trí. Chỉ có là thương thế của ngươi quá nặng, chúng ta bị dọa sợ muốn chết. Trên đường quay về doanh thì gặp Hách Liên tử sĩ.” Hắn chỉ nói sơ sơ có vài câu, nhưng gương mặt vàng vọt gầy gò đã nói rõ nỗi lo lắng đau đớn mấy ngày nay.
Tức Hồng Lệ lại buồn bã nói: “Mạc Lung là từ trong Hủy Nặc thành của ta mà ra, lần này nói sao cũng là ta dẫn sói vào nhà, làm phiền hà đến mọi người.”
Thích Thiếu Thương nói: “Hồng Lệ, nàng nói sai rồi, chúng ta bây giờ đều là người đồng hội đồng thuyền, làm gì có chuyện liên lụy hay không liên lụy chứ.”
Hách Liên Xuân Thủy hơi bực bội liếc hắn một cái, tại sao mỗi lần có cái gì dễ nghe hắn đều giành nói trước? Sau đó mới quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều: “Cố Tích Triều, lần này ngươi mê man hơn mười ngày rồi, may mà nhờ theo Tiểu Yêu ta làm nhiều chuyện ích nước lợi dân nên may mắn chưa đến nỗi phải xuống tranh vị trí với Diêm Vương gia đó!”
“Ta đương sơ hạ lệnh tàn sát toàn bộ dân trong thành, đã nghĩ tới lúc bị báo ứng rồi, lần này không chết chắc chắn không phải bởi vì ta giúp ngươi đoạt lại Quỷ Cốc Quan, Hách Liên Xuân Thủy ngươi làm gì có mặt mũi tới như vậy? Hơn phân nửa lý do là vì chuyện xấu ta làm quá nhiều, Diêm Vương cũng sợ ta xuống đó bức vua thoái vị thôi.”
“Cố Tích Triều, ngươi tỉnh tỉnh lại đi, sao nghe khẩu khí của ngươi đắc ý quá vậy, là đắc ý Diêm Vương sợ ngươi hay là đắc ý làm được nhiều chuyện xấu?!”
“Cả hai.” Cố Tích Triều chăm chú suy nghĩ, nghiêm túc trả lời.
Cả gương mặt tuấn tú của Hách Liên Xuân Thủy nhăn lại: “Thích Thiếu Thương, tên này đúng là hết cứu chữa nổi rồi.”
Thích Thiếu Thương không khỏi mỉm cười. Cố Tích Triều đúng là Cố Tích Triều trước kia, vừa bình thường trở lại, vừa thoát khỏi bàn tay thần chết thì đã nhanh chóng khôi phục lại bản tính vốn có. Thích Thiếu Thương đã sớm không còn trông cậy y cải biến gì nữa, chỉ là mong muốn người này có thể bình yên mà sống thiên trường địa cửu, chỉ cần y còn sống, hảo hảo mà sống, thì cho dù y không tốt cũng được, y độc ác cũng tốt, hắn đều không thèm để ý nữa.
Nhìn cả ba nam nhân trước mặt tươi cười đến hoa đào nở rộ, Tức Hồng Lệ thối lui sang một bên, trong lòng tâm tình phức tạp. Nhìn Thích Thiếu Thương đã khiến mình đau khổ đủ tám năm trời mà nay lại dễ dàng thuộc về kẻ khác, cho dù nàng không chọn Thích Thiếu Thương thì trong lòng vẫn có một chút không cam nguyện. Nhưng mà, Cố Tích Triều cứu nàng một lần, còn cứu cả Hách Liên Xuân Thủy, ý nghĩ thù địch lúc trước cũng mờ nhạt đi nhiều.
Cố Tích Triều giương mắt thấy Tức Hồng Lệ, nói: “Tức Hồng Lệ, làm sao vậy, có phải đang nghĩ là không báo được mối thù tàn sát dân trong thành hay không?”
Tức Hồng Lệ nghiêm mặt nói: “Khi muốn báo thù, độc ác nhất cũng chỉ đến mức uống máu kẻ thù mà thôi chứ gì. Máu của ngươi, ta đã uống qua, mối cừu này, sau này không nhắc tới nữa.” Ngày đó đồng ý để Cố Tích Triều đến biên quan, hơn phân nửa cũng là vì nàng biết bản thân không thể báo thù được nữa, chi bằng để Thích Thiếu Thương khuyên bảo y làm chuyện có lợi cho dân cho nước, để bản thân mình cũng có thể có được một cái cớ hoàn mỹ mà buông tha y. Hơn nữa, còn là vì Hách Liên phủ chiêu mộ một nhân tài. Sự thực đã chứng minh, ngày đó nàng đã quyết định đúng, Cố Tích Triều không phải hoàn toàn đã hết thuốc chữa.
Bên ngoài vọng đến âm thanh của binh lính đang thao luyện, Cố Tích Triều đang dựa cả nửa người vào lòng Thích Thiếu Thương nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nói: “Thích Thiếu Thương, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Thích Thiếu Thương đỡ Cố Tích Triều ra khỏi đại trướng. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, khó có được một ngày mùa đông ngập nắng như thế, gió núi ***g lộng, mang theo hơi lạnh buốt giá của mùa đông từng trận ập tới.
Trong giáo tràng là gia tướng nhà Hách Liên đang điều binh khiển tướng. Nhìn thấy Cố Tích Triều được đỡ đi tới, nét mặt trắng bệch, dáng người gầy gò đi không ít, bèn ngẩn người ra một chút, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Tích Triều, rạp đầu bái: “Tiên sinh bảo trọng.”
Cố Tích Triều cả kinh, đứng bất động ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị tướng lĩnh, bộ dạng như không tin vào mắt mình. Thích Thiếu Thương phản ứng nhanh hơn, vội đi qua đỡ viên tướng dậy, thì cả đội binh sĩ đứng phía sau hắn đã đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời cùng hô to: “Tiên sinh bảo trọng, tiên sinh bảo trọng.”
Đội binh này vừa quỳ xuống thì đội binh khác cũng quỳ theo, cả giáo tràng đều vang lên thanh âm “Tiên sinh bảo trọng”, thanh âm dội lại vào sơn cốc, thật lâu không tiêu tan. Hách Liên Xuân Thủy đang ở trong lều nghe động tĩnh cũng đi ra. Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, hắn cũng một trận kinh ngạc, không ai so với hắn hiểu rõ tâm huyết của những binh sĩ này, tất cả những tình cảm này hẳn đều là thực lòng thực dạ, không có nửa phần giả dối. Cứu nguy Thổ Thành, đoạt lại Quỷ Cốc Quan, lần này để cứu Hách Liên Xuân Thủy, Tức Hồng Lệ và Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều lại bị thương đến mức suýt nữa hồn về Tây thiên, trong quân doanh, y đã chính thức trở thành một vị anh hùng truyền kỳ.
Cố Tích Triều muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không nói nên lời, cả người khẽ run run giữa tiếng người ồn ào bốn phương. Trong lòng y có một loại cảm động kinh hoảng chưa từng bao giờ gặp qua trong đời. Ba năm trước đây y làm ra những chuyện tàn ác tác loạn thế gian, gạt bỏ sinh linh, chỉ là vì một hồi công thành danh toại mà thôi. Mà công thành danh toại, nói cho cùng, chính là có thể thu phục được lòng ngưỡng mộ kính trọng của người khác, chứ không phải là vì quan to lộc hậu gì cả. Nhưng sau một hồi máu chảy đầu rơi, y có được cái gì ngoài thân bại danh liệt, cùng Vãn Tình thiên nhân vĩnh cách đâu chứ? Muốn thiên hạ kính ngưỡng càng là chuyện nằm mơ cũng không thấy. Không nghĩ tới ngày hôm nay, mình không làm gì khác ngoài chút chuyện phù hợp với khả năng của mình, mà động cơ chính yếu cũng chỉ vì để “Thất Lược” có thể lưu truyền hậu thế, mà kết quả lại quang minh chính đại đạt được thứ mà mình từng tha thiết ước mơ. Điều này thực sự khiến cho cả tâm hồn y chấn động.
Thích Thiếu Thương thấy thần sắc y không tốt, vội ôm lấy y chuẩn bị quay về trướng, không hề quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói với tướng lĩnh: “Bảo các huynh đệ đứng lên cả đi.”
Vị tướng nọ cung kính thưa: “Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng thỉnh Thích tướng quân chăm sóc cho Cố tiên sinh. Đại nghiệp kháng Liêu còn chờ Cố tiên sinh đảm đương, chúng ta đợi ngày đêm chờ tiên sinh khang phục lại rồi, sẽ lại điều khiển chúng ta rong ruổi sa trường, giết sạch giặc Liêu, nâng cao uy thế của Đại Tống ta!” Thích Thiếu Thương đang định trả lời, chợt thấy trên mu bàn tay một giọt nước rơi xuống mát lạnh, chính là nước mắt của Cố Tích Triều. Y chăm chú cắn chặt đôi môi, đôi bàn tay trắng bệch không có chút huyết sắc nắm chặt vạt áo của Thích Thiếu Thương khẽ run rẩy.
Thích Thiếu Thương biết rõ Cố Tích Triều từ trước đến nay tính tình lãnh ngạo, sợ y nhất thời bị kích động sẽ không tốt cho thương thế, bèn không trả lời tướng lĩnh mà vội vã trở về đại trướng. Về tới nơi lập tức lấy một chén dược an thần từ trên bếp lò cho Cố Tích Triều uống.
Cố Tích Triều vẫn vùi đầu vào ***g ngực của Thích Thiếu Thương, lẩm bẩm: “Nói cho ta biết tất cả đều không phải sự thực, chỉ là một giấc mơ thôi đi!”
Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, ôn tồn nói: “Là thật đấy, không phải nằm mơ đâu. Tất cả tướng sĩ này đều là thật tâm thật dạ kính yêu ngươi.”
“Ta không xứng mà! Ta chỉ là đứa con của một kỹ nữ, hai tay đều là máu tanh, Liên Vân trại, Hủy Nặc thành, còn có đám Tam Loạn nữa, ta lần này đến biên quan chỉ là vì muốn phô trương tài năng của bản thân, khiến cho thiên hạ biết đến “Thất Lược” của ta thôi, kháng Liêu hay cứu Đại Tống, ta chưa từng để ý tới!”
“Tất cả đều đã là quá khứ cả rồi. Ngươi thật tâm kháng Liêu cũng được, giả ý cũng tốt, tất cả đều không quan trọng. Chỉ biết trong thời gian ngươi mang theo đám tướng sĩ này rong ruổi sa trường đã tự tạo cho mình uy tín to lớn giữa bọn họ, bọn họ hiện tại thật tâm kính trọng một người tên là Cố Tích Triều, xuất thân của ngươi hay quá khứ của ngươi, đối với bọn họ mà nói đều không quan trọng.”
Cố Tích Triều cố chấp lắc lắc đầu: “Nếu như bọn họ biết sẽ không giống như bây giờ nữa.”
“Ngươi đừng nghi ngờ xa xôi. Mấy chuyện này đâu phải là bí mật kinh thiên động địa gì đâu, huống chi cũng chỉ mới xảy ra có vài năm mà thôi.” Thích Thiếu Thương khẽ thở dài, hắn biết rõ người này, bề ngoài cuồng ngạo bất tuân bên trong ẩn giấu tự ti lẫn nhạy cảm, đó cũng chính là lý do y dễ dàng xuống tay hạ thủ như vậy. “Không ai lại chỉ chăm chú nhìn vào quá khứ mà sống cả. Ngươi xem Tiểu Yêu và Hồng Lệ, mấy ngày nay họ đều xem ngươi như bằng hữu. Cho dù chuyện gì đã xảy ra đi nữa, thì đã qua chính là đã qua, tất cả mọi người đều phải nhìn về con đường trước mặt mà đi tiếp, nếu như không nhìn, thì biết đi như thế nào chứ? Về phần nợ máu ngươi còn thiếu, hãy trả lại từng giọt từng giọt ngay trên chiến trường này, kiếp này hoàn không đủ còn có kiếp sau, đời đời kiếp kiếp ta cùng ngươi hoàn lại.”
Nói xong, Thích Thiếu Thương đột nhiên nghĩ có chút lỡ lời, nhưng người trong lòng dường như cũng không phản ứng gì. Cúi đầu nhìn xuống, Thích Thiếu Thương nhất thời có một loại cảm giác đàn gảy tai trâu. Thuốc an thần chọn đúng lúc này mà công hiệu mới chết người ta chứ, Cố Tích Triều hai mắt khép hờ, hô hấp đều đều, rõ ràng là đã ngủ.