CHƯƠNG 29:
An thần dược quả nhiên rất có công hiệu, Cố Tích Triều tỉnh lại đã chập choạng tối. Thích Thiếu Thương đang ngủ bên cạnh giường của y, Cố Tích Triều vừa trở mình, hắn đã tỉnh lại, dụi dụi mắt đứng lên, một mặt gọi người mang cơm nước tới, một mặt trông chừng dược xem được chưa, thấy Cố Tích Triều ngồi ôm chăn trên giường trầm tư, lại lo lắng nói: “Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì, đừng quá sức mà mệt người.”
“Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ, Mạc Lung cũng bị bắt về rồi, ta muốn tới thẩm vấn cô ta.” Cố Tích Triều không phải là người ưa thích sự nhàn rỗi, tinh thần vừa khá hơn một chút, tự nhiên là muốn tìm việc để làm.
“Ngươi muốn hỏi ra đồng bọn của nàng ta? Chờ cơ thể khỏe hơn chút nữa đi, không đi đâu mà vội mà.”
“Mạc Lung ngày đó có nói, bọn chúng có rất nhiều đồng bọn trà trộn vào phủ đệ của các quan to quý nhân khắp kinh thành. Phải hỏi cho ra hết, sau đó đem những tin tức này cho Thiết Thủ. Chắc chắn hắn sẽ vui lắm.” Nhắc tới Thiết Thủ, không tự chủ được nghĩ tới ba năm trời Thiết Thủ cẩn thận chiếu cố y, Cố Tích Triều bèn mỉm cười ấm áp, nhưng nụ cười đó rơi vào đáy mắt Thích Thiếu Thương khiến hắn trong lòng chấn động. Cố Tích Triều không hề thích Lục Phiến Môn, y làm những chuyện này đương nhiên không phải để mang lại danh dự cho Lục Phiến Môn. Thích Thiếu Thương vẫn biết Thiết Thủ đối với Cố Tích Triều rất tốt, thế nhưng lần này, Cố Tích Triều lại chủ động giúp đỡ Thiết Thủ, Thích Thiếu Thương có chút sầu lo về địa vị của Thiết Thủ trong lòng Cố Tích Triều. Đối với tâm tư xao động của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương luôn nghĩ rằng chỉ đến thế mà thôi, cho tới bây giờ đều là những chuyện không có kết quả, nhưng hắn lại rất khó nói cho rõ ràng, bản thân mình và Thiết Thủ ai là người trọng yếu hơn trong lòng Cố Tích Triều. Biết rõ những suy nghĩ kiểu này khiến bản thân giống như một nữ nhân, hắn vẫn không cách nào ngăn chính mình thôi quyến luyến.
Cố Tích Triều nhận thấy Thích Thiếu Thương thần tình khác thường, hỏi: “Mạc Lung bị bắt, lão Bát có phản ứng thế nào?”
“Vì Mạc Lung cùng chúng ta mất tích, nên ban đầu lão Bát cứ tưởng Mạc Lung bị bắt cùng chúng ta, tìm kiếm đến muốn điên lên. Nghe chúng ta nói Mạc Lung là gian tế, hắn ngây cả người ra, mỗi ngày đều ở trong lều uống đến say mèm.” Thích Thiếu Thương thâm tâm nhân hậu, đã thay Mục Cưu Bình che giấu một việc, đó là đêm hôm đó, chính là nhờ Mục Cưu Bình dẫn người đi tuần tra, Mạc Lung mới có thể đơn giản qua mặt hắn đem cả bốn người bọn họ đường hoàng ra khỏi doanh trại.
“Vậy sau khi Mạc Lung bị bắt về rồi, lão Bát có từng gặp qua cô ta chưa?” Cố Tích Triều cũng không muốn truy cứu ngày đó Mục Cưu Bình đi tuần tra ban đêm rốt cuộc làm cái gì, dù sao thì việc cũng đã xảy ra, bốn người cũng đã trở về bình an, truy cứu Mục Cưu Bình cũng không còn ý nghĩa gì.
“Gặp qua rồi. Ta cũng nghe Tiểu Yêu nói, Tiểu Yêu không ngăn cản hắn, nói là để cho hắn tận mắt nhìn thấy bản chất của Mạc Lung, còn sớm sáng mắt ra.”
Cố Tích Triều nhíu mày: “Lão Bát là kẻ không có đầu óc, nếu hắn thực sự đã thông suốt bản chất của Mạc Lung thì đã một thương lao tới rồi, chứ không phải uống đến ngu người kiểu này. Sau này không được để cho hắn gặp Mạc Lung nữa, chuyện chúng ta thẩm tra Mạc Lung cũng không được cho hắn biết, miễn cho thêm nhiều chuyện phiền toái.”
Binh sĩ nhanh chóng đưa tới một chén cháo nhân sâm tổ yến và vài thứ điểm tâm tinh xảo khác, Cố Tích Triều không ăn gì, chỉ uống một ít cháo rồi kéo Thích Thiếu Thương cùng đi thẩm vấn Mạc Lung.
Mạc Lung bị nhốt một mình trong một căn lều riêng, ngày đêm có người canh gác. Thích Thiếu Thương và Hách Liên Xuân Thủy mấy ngày nay chỉ một mực lo cứu chữa cho Cố Tích Triều, không rảnh thẩm vấn, chỉ gọi người nghiêm ngặt canh giữ.
Trong căn lều nho nhỏ, Mạc Lung ngồi trên đống cỏ khô, tay chân đều mang xiềng. Thích Thiếu Thương luôn tự cho là hiệp nghĩa, tuy rằng hận nàng ta cực kỳ, nhưng cũng không cho ai ngược đãi, vì thế Mạc Lung thoạt nhìn qua chỉ có vài phần tinh thần héo hon khốn đốn mà thôi. Nhìn thấy Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đi vào, Mạc Lung lập tức trợn tròn mắt, trong ngực bất ổn tim đập loạn. Mấy ngày nay ngoại trừ lão Bát và mấy người binh sĩ vào đưa cơm, nàng ta chưa từng gặp qua ai khác, Thích Thiếu Thương thì không có gì đáng ngại, cái loại tự cho là hiệp nghĩa này nàng không sợ hãi chút nào, nhưng Cố Tích Triều mới chính là đối thủ một mất một còn mà nàng ta tối kỵ.
Binh sĩ nhanh chóng mang vào một cái ghế tựa dài có phủ đệm ngồi, Cố Tích Triều thương tích trong người, đương nhiên không thể đứng lâu được, bèn thư thư phục phục ngồi xuống, kéo chặt tấm chăn lông cừu bao quanh người, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm Mạc Lung.
Mạc Lung trong lòng hoảng loạn, miễn cưỡng nói: “Ngươi đúng là mạng lớn, bị thương nặng như vậy còn chưa chết.”
Cố Tích Triều nhàn nhạt trả lời “Còn chưa cho ngươi một trận đích đáng, Diêm Vương gia cũng không thu ta.”
Sự ác độc của Cố Tích Triều Mạc Lung đã được biết qua. Nếu là chuyện có lợi cho ai khác không phải y, thì cho dù y đã đáp ứng, cũng không nhất định thực hiện, thế nhưng nếu y đã nói là cho nàng một trận đích đáng, thì tuyệt sẽ không nhẹ tay. Mấy ngày trước đây nghe nói Cố Tích Triều bị thương đe dọa tới mạng sống, nàng ta luôn cầu trời cho y chết phứt đi cho rồi, nhưng hiện tại người này lại đang đứng trước mặt nàng ta, giữa trán mang theo một vẻ u ám lạnh lẽo khiến Mạc Lung dần dần thay đổi sắc mặt, thậm chí so với gương mặt Cố Tích Triều còn muốn tái nhợt hơn vài phần.
Sự hốt hoảng của Mạc Lung không thoát khỏi mắt Cố Tích Triều, y nhẹ nhàng nói một câu quyết định: “Ngươi cũng không cần sợ muốn chết như vậy, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, bọn gian tế Liêu quốc các ngươi đã trà trộn vào những phủ đệ nào của đại thần Đại Tống, ta sẽ không nặng tay.”
“Ta không biết.” Mạc Lung nghiêng mặt, không dám nhìn y nữa.
Cố Tích Triều hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi nếu thật sự không biết, vậy mạng ngươi khổ rồi?”
“Cố Tích Triều, có bản lĩnh thì một kiếm giết chết ta đi, ngoan độc với một nữ nhân yếu đuối như ta, ngươi còn có tư cách gì chứ?!”
Cố Tích Triều cười nói: “Nữ nhân yếu đuối? Đáng tiếc, tối nay ngươi không còn thời gian theo ta giảng ngươi có thật là nữ nhân yếu đuối hay không được nữa rồi.”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn cái gì? Không phải nói cho ngươi biết rồi sao? Trí nhớ ngươi kém đến thế à?”
“Ta không biết. Ta cái gì cũng không biết!” Mạc Lung cắn răng trả lời, nếu nàng ta nói ra bí mật này, chỉ sợ sẽ phải chết nhanh hơn, chi bằng phải giữ bí mật cho kỹ, Cố Tích Triều cũng không giết nổi nàng ta, bên cạnh y còn có Thích Thiếu Thương đứng đầu hiệp nghĩa, nàng ta không tin Thích Thiếu Thương để mặc nàng ta cho Cố Tích Triều tra tấn.
“Xét trí nhớ của ngươi, ta nghĩ, không phải ngươi không biết, mà là ngươi chưa nhớ ra mà thôi, phải không nào? Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải lo lắng đâu.” Môi Cố Tích Triều lướt qua một nụ cười như xuân phong ấm áp, tình chân ý thiết, chỉ có điều chỉ trong chớp mắt, nụ cười đó chợt chuyển lạnh, lạnh tựa ngày đông giá rét lạnh buốt xương, ngay cả không khí cũng dường như muốn đông thành băng đá.
Y không nói gì thêm nữa, mà bên ngoài thanh âm gió thổi mạnh qua, trong trướng thỉnh thoảng có tiếng ho khan của Cố Tích Triều. Mạc Lung cuộn người trên đống cỏ, ôm chặt hai chân, đầu vai hơi run run.
“Một đêm.” Cố Tích Triều tự mình đánh vỡ sự im lặng nặng nề: “Ta cho ngươi một đêm để chạm rãi suy nghĩ, nếu ngày mai trời sáng mà ngươi còn chưa nghĩ ra, ta sẽ cho ngươi một thân phận khác để tiếp tục từ từ suy nghĩ, có được hay không?”
“Thân phận gì?” Mạc Lung không tự chủ được tim đập chân run. Ngữ điệu càng ôn nhu, ánh mắt càng hiện lên vẻ trào phúng, Mạc Lung so với bất kỳ ai liền hiểu rõ, thư sinh nho nhã thanh tú này thực sự chính là sứ giả Tu La đến từ địa ngục.
“Doanh kỹ.” Cố Tích Triều mấp máy môi, phun ra hai từ khiến cho bất kỳ người con gái nào cũng không thể chấp nhận được, mà trên mặt vẫn còn mang theo một nụ cười.
Mạc Lung cả môi đều trắng bệch, run rẩy nói không nên lời, vốn là gian tế thì cả tính mệnh, cả trinh tiết đều không lấy làm trọng yếu. Nhưng làm luân vi doanh kỹ, muốn sống không được muốn chết không xong, loại nữ tử như nàng vô pháp chấp nhận. Cuối cùng nhịn không được, đôi nhãn thần yếu đuối đáng yêu nhìn về phía Thích Thiếu Thương.
“Dù sao cũng là dịp năm mới, chúng ta ở Quỷ Cốc Quan xa thành xa trấn, ta cũng muốn cho mười vạn đại quân một trận mừng vui. Mà hoàn hảo là Mạc Lung ngươi cũng không phải là con dân Đại Tống, dùng hiệp nghĩa của Thích đại hiệp ra nói cũng không có gì mâu thuẫn. Ngươi đừng hòng nhìn hắn cầu cứu.” Nghe Cố Tích Triều hừ lạnh ba chữ “Thích đại hiệp”, Thích Thiếu Thương cười khổ, Mạc Lung bất quá cũng chỉ nhìn hắn có một cái, hắn cái gì cũng chưa nói, lại bị mỉa mai vài câu là sao?
Mạc Lung hít sâu một hơi, muốn để cho bản thân bớt sợ hãi, nói: “Cố Tích Triều, chuyện ngươi đã làm ta cũng từng nghe qua rồi, ngươi mặc dù giết người vô số, nhưng chưa bao giờ vũ nhục nữ nhân, ngay cả năm xưa ngươi cùng Thích Thiếu Thương kết thâm thù đại hận, ngươi còn cứu Tức Hồng Lệ ra khỏi tay sắc quỷ…”
Cố Tích Triều lạnh lùng cắt lời nàng ta: “Có cần ta cho ngươi cái gương tự soi lại mặt mình không? Ngươi có tư cách gì so sánh bản thân với Tức Hồng Lệ?” Ngừng một chút, Cố Tích Triều lại cười cười, cười khiến Mạc Lung rợn xương sống: “Chuyện xấu ta làm không ít, không sợ gánh thêm một tội bức con gái ‘nhà lành’ làm kỹ nữ nữa, huống chi, Mạc Lung, ngươi vốn không phải con gái nhà lành!”
Cố Tích Triều không muốn nói gì thêm với nàng ta nữa, đứng lên vịn vai Thích Thiếu Thương nói: “Thích Thiếu Thương, chúng ta trở về thôi, để Mạc Lung cô nương suy nghĩ một đêm!” Căn lều dùng để giữ phạm nhân này không có lò sưởi, thực sự rất lạnh, Cố Tích Triều không thể chịu nổi, nếu không thì y nhất định sẽ ngồi nguyên ở đó nhìn Mạc Lung từng chút từng chút một tan vỡ.