[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30:

“Ngươi thực sự muốn cho Mạc Lung đi làm doanh kỹ sao?” Sau khi trở lại đại trướng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương gấp gáp hỏi thăm.

Đảo mắt một cái, Cố Tích Triều tiến đến bên giường, rúc kỹ trong chăn, lại bảo Thích Thiếu Thương mang lò sưởi tới gần cho y rồi mới nói: “Phàm là nữ nhân đều sợ bị người khác xâm phạm. Huống chi cô ta được chọn làm nội gián, còn có quan hệ thân thiết với Ba Minh Đông, tại Đại Liêu chắc chắn là có thân phận địa vị không nhỏ. Nếu như cô ta mất mặt, thì giống như cả Đại Liêu bị sỉ nhục. Đừng xem Mạc Lung có vẻ kiên cường như thế, chắc chắn trong lòng cô ta sợ hãi hơn bất kỳ ai. Nói theo pháp dụng binh thì ‘công tâm vi thượng, công thành vi hạ, tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ.’ Đối phó với loại người như cô ta, phải dùng tới chiêu này mới là tối hữu hiệu!”

“Nếu như Mạc Lung quyết tâm không chịu khai, ngươi ngày mai phải làm sao?”

Cố Tích Triều cười nói: “Nếu cô ta chịu khai đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu cô ta không chịu khai, Thích đại hiệp ngươi yên tâm, chuyện bất lương này đương nhiên ta sẽ không bảo ngươi đi làm.”

Thích Thiếu Thương khẽ liếc sắc mặt của Cố Tích Triều, cẩn thận nói: “Ta chỉ nghĩ nếu như cô ta nhất quyết không khai, ngươi dùng chiêu này có hơi…tổn hại, thật sự là không có nhân nghĩa. Chính ngươi cũng biết, việc này có phần…” bất lương, nhưng chữ này hắn không dám nói thẳng với Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều quả nhiên có chút nổi giận: “Vậy ngươi muốn thế nào, tra tấn cô ta sao? Cơ thể cô ta có thể chịu nổi roi vọt sao? Nếu thực sự phải dùng tới đại hình, Thích Thiếu Thương ngươi còn không thương hương tiếc ngọc nữa?” Ai chẳng biết Thích Thiếu Thương cũng có một thời thiếu niên phong lưu đào hoa, là vị đại hiệp xưng vương một phương, nhưng đồng thời cũng là một tên cổ hủ không biết thay đổi, đúng là khiến người ta tức chết đi được.

“Đâu có liên quan gì tới chuyện thương hương tiếc ngọc gì ở đây!” Thích Thiếu Thương vội vã giải thích: “Nói đến cùng, chúng ta cũng là nam nhi, cô ta lại là nữ tử, tuy rằng cô ta là gian tế Liêu quốc, còn có quốc pháp xử trí, sao chúng ta có thể dùng biện pháp này được? Ngày đó ở Lục Phiến Môn, Gia Cát Thần Hầu có nói với ta rằng…”

“Lúc đó ngươi bảo ta muốn chôn sống muốn chém giết gì tùy ta!” Cố Tích Triều cắt đứt lời của hắn, hắn mà đã nói tới Gia Cát Thần Hầu thì chắc chắn là sẽ thao thao bất tuyệt nói hoài không ngừng, trước đây y đã từng phải nghe Thiết Thủ nói nhiều lần, bây giờ không còn muốn nghe lại nữa.

“Đó là lời nói trong lúc cấp bách thôi mà, huống chi bây giờ ngươi làm vậy còn tệ hơn là chôn sống cô ta. Không thì bảo Hồng Lệ lại tra hỏi…”

“Tức Hồng Lệ?” Cố Tích Triều hừ nhẹ một tiếng: “Tức Hồng Lệ ấy à, cũng giống hệt như ngươi ngoan cố hủ cựu, không dám nhìn kẻ khác bị thương tổn. Cô ta nếu như muốn quyết tâm can thiệp vào, ta còn phải đề phòng cô ta một chút.”

“Thế nhưng dùng biện pháp thế này, tương lai nếu như truyền ra ngoài, không phải là vết nhơ của chúng ta sao. Ta có thể không để vào tai, không thèm nghe lời ra tiếng vào, ta có thể nghe xong rồi cái gì cũng như chưa nghe, nhưng ngươi lại là người đầy tâm sự, ngươi cái gì cũng để vào ngực, cái gì cũng chú ý.”

Cố Tích Triều lạnh lùng xem xét Thích Thiếu Thương một hồi, Thích Thiếu Thương làm như không phát hiện, chuyển hướng nhìn sang chậu sưởi bằng than. Cuối cùng, Cố Tích Triều xốc lại chăn, nhảy xuống sàng không nhịn được nói: “Ngươi đúng là dai như đỉa! Cũng được, đi mài mực cho ta!”

“Để làm gì, đã trễ thế này ngươi còn muốn viết cái gì?” Thích Thiếu Thương một bên mài mực, một bên hỏi.

“Viết cho Thiết Thủ một phong thư, bảo hắn tới đây một chuyến, mặc kệ sáng mai Mạc Lung có cung khai hay không, cũng để cho Thiết Thủ mang phạm nhân đi. Nếu để Lục Phiến Môn hỏi khẩu cung chắc Thích Thiếu Thương ngươi không còn ý kiến gì chứ hả?!”

Thích Thiếu Thương vừa nở nụ cười đã lập tức bị đông cứng, hai cái má lúm đồng tiền tròn tròn cứng ngắc lại, vừa nhắc tới Thiết Thủ đã khiến hắn không hài lòng, bây giờ còn muốn gọi Thiết Thủ tới, không phải sẽ chịu không nổi sao? Thích đại hiệp cho dù nhân nghĩa đạo đức cách mấy đi nữa cũng không nhân nghĩa tới mức đem tình địch cách xa thiên lý tới gần mình, huống chi lúc này trong lòng Cố Tích Triều bên nào nặng bên nào nhẹ hắn còn chưa nắm chắc được.

Nhìn thấy mặt hắn biến sắc, Cố Tích Triều nhận ra, hỏi: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì, cứ nhắc tới Thiết Thủ là cái mặt ngươi nó lại như vậy? Hình như Thiết Thủ là bằng hữu của ngươi chứ đâu có phải là kẻ thù giết cha ngươi đâu nào?”

“Hắn là bằng hữu của ta, chỉ là…chỉ là…” Thích Thiếu Thương ấp a ấp úng, không sao nói ra được, nhìn lén Cố Tích Triều một chút, lại thấy y không chịu buông tha cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng càng muốn phát hoảng.

“Chỉ là cái gì?” Cố Tích Triều nhìn thấy Thích Thiếu Thương đôi mắt loạn chuyển, làm ra cái bộ dạng có tật giật mình thì càng muốn truy hỏi sự việc kỹ càng hơn, tên Thích Thiếu Thương này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì chứ?

“Bằng hữu đúng là bằng hữu, thế nhưng hắn…hắn cũng là tình địch lớn nhất của ta!” Thích Thiếu Thương cắn răng. Ngày hôm nay rốt cuộc bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra, cho dù bị Thần Khốc Tiểu Phủ chém cũng phải nói ra.

Cố Tích Triều ngẩn ngơ, lấy tay đẩy mạnh Thích Thiếu Thương ra, xụ mặt xuống nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy. Đoạt Tức Hồng Lệ là Hách Liên Xuân Thủy, đâu có phải Thiết Thủ đâu!” Sau khi bị thương cả người vô lực, lần này không đẩy được hắn ra, ngược lại còn bị Thích Thiếu Thương nắm chặt lấy tay không chịu buông.

“Ta không có nói bậy, ngươi cũng đừng theo ta nói chuyện Hồng Lệ hoài nữa. Kỳ thực ngươi sớm biết ta thích ngươi! Vậy mà hết lần này đến lần khác ngươi cứ vờ như không biết mà dằn vặt ta, ngươi chịu đựng được sao?!” Ngược lại sau khi đã nói được thành lời, Thích Thiếu Thương lại trở nên bình ổn hơn rất nhiều: “Ta biết ta không so được với Thiết Thủ, không có cách nào giống như hắn tìm được đàn cổ cho ngươi hài lòng, cũng không có cách nào tìm cho ngươi giáp tơ vàng võ lâm chí bảo, thế nhưng tấm lòng ta đối với ngươi, bắt đầu tại từ ba năm trước tại Kỳ Đình tửu quán đêm đó, cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ giả tạo. Lúc này đây, mở mắt trừng trừng nhìn ngươi bị thương nặng tới mức như vậy, mà bản thân thì bất lực, ta đã thầm tự mắng mình rất nhiều lần. Nếu như ngươi thực sự có chuyện gì, ta vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho chính mình nữa!”

“Không liên quan đến ngươi, là ta tình nguyện. Những gì ta thiếu của ngươi vẫn còn nhiều lắm.” Cố Tích Triều buông mi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của Thích Thiếu Thương. Y biết người này chưa bao giờ nói dối, y cũng vốn biết người này thích mình, cho đến nay, y cũng rất muốn cứ như vậy ở lại bên cạnh hắn, hưởng thụ sự sủng nịch mỗi ngày một hơn của hắn dành cho mình, lại còn có thể không kiêng nể gì phát cáu với hắn. Mặc dù trước đây Thiết Thủ đối với y cũng tốt, thế nhưng đây là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Thiết Thủ muốn cắt đi đôi cánh của y, muốn y chấp nhận bay bằng đôi cánh của hắn. Nhưng Thích Thiếu Thương lại để cho y được tự do giang cánh giữa trời cao biển rộng, sau đó những khi y sắp mất phương hướng lại luôn luôn xuất hiện kịp thời. Mặc dù loại can thiệp này đôi lúc khiến y tức giận, thế nhưng càng về lâu về dài, y mới phát hiện ra mình đã luôn tự giác bay theo phương hướng mà Thích Thiếu Thương chỉ ra. Chỉ có điều, y chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc Thích Thiếu Thương có thể dứt khoát ngỏ lời, không quan tâm đến khí phách của đại hiệp, dứt bỏ cả những cấm kỵ vốn có, khiến cho y nhất thời chóng cả mặt.

“Chuyện ba năm trước đây, chúng ta không nói tới nữa, vấn đề quan trọng chỉ là Kỳ Đình một đêm đó thôi, có được hay không?” Chăm chú ôm chặt cơ thể gầy gầy của Cố Tích Triều, mùi dược hương nhàn nhạt trên người y lại khiến cho y càng thêm vẻ tiên phong đạo cốt, trong mắt Thích Thiếu Thương càng thêm mười phần mị hoặc, hắn ghé vào vành tai trắng muốt đến gần như trong suốt của Cố Tích Triều thì thầm: “Tích Triều, đừng nói với ta, Kỳ Đình tửu quán đêm đó với ngươi hoàn toàn không có ý nghĩa gì.”

“Kỳ Đình một đêm, Tích Triều trọn đời khó quên.” Cố Tích Triều dần dần bình tĩnh lại trong vòng tay của Thích Thiếu Thương, cúi đầu khẽ nói. Không ai trên đời này không khao khát một vòng tay ấm áp của người khác, cũng không có ai lại đi cự tuyệt sự ấm áp từ người khác, mà bắt đầu từ Kỳ Đình tửu quán đêm đó, sự ấm áp Thích Thiếu Thương dành cho y vẫn là một sự ấm áp bất luận ai khác cũng không thể thay thế được.

“Ta cũng vậy.”

Dưới ánh nến nhàn nhạt, gương mặt trắng mịn của Cố Tích Triều tỏa ra một màu son hồng nhàn nhạt, Thích Thiếu Thương đánh bạo nhìn sang, muốn hôn y. Nhưng đột ngột bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào, Thích Thiếu Thương cúi đầu thầm rủa một câu: “Sao mà ồn ào quá vậy, là tên hỗn đản nào?!”

Nhìn vẻ mặt Thích Thiếu Thương giống y hệt như con mèo bị đạp phải đuôi dựng hết cả người lên, Cố Tích Triều ha ha cười khẽ đẩy hắn một cái: “Thì đi ra xem đi sẽ biết ngay mà.”

“Không đi ra ngoài!” Thích Thiếu Thương nổi giận, ôm chặt lấy Cố Tích Triều không buông. Quân coi giữ bên ngoài đã sớm có căn dặn của Hách Liên Xuân Thủy và Thích Thiếu Thương, trong lúc Cố Tích Triều dưỡng thương, bất luận là ai, bất luận là chuyện gì cũng không được vào quấy rối.

“Để cho ta vào, để cho ta vào, ta muốn gặp Cố Tích Triều! Tối nay ta nhất định phải gặp được y!!!” Thanh âm thô lỗ tục tằn, đúng là Mục Cưu Bình.

“Lão Bát? Chẳng lẽ là vì chuyện Mạc Lung?” Thích Thiếu Thương buông Cố Tích Triều ra, hồ nghi hỏi. Người khác còn không dám xông vào, nhưng Mục Cưu Bình thì không thể chắc được.

Ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, ý bảo Thích Thiếu Thương ra ngoài mang người vào, Cố Tích Triều cúi đầu cười, sóng mắt lưu động, quyến rũ như mị, Thích Thiếu Thương nhất thời mang theo một loại cảm giác muốn ra ngoài xách Mục Cưu Bình đi đập cho một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.