CHƯƠNG 31:
Mục Cưu Bình tiến vào trướng, vẻ mặt nổi giận đùng đùng. Cố Tích Triều cả người ủ trong chăn dày ấm áp, sắc đỏ ửng trên mặt đã dần tan hết, chỉ còn lại sắc trắng nhợt, có vẻ mệt mỏi, lông mày nhíu chặt, ngón tay thon dài khẽ day day quanh huyệt Thái Dương, thấy Mục Cưu Bình mãi không nói gì, bèn ngẩng mặt lên nhìn lướt qua hắn một cái nói: “Nếu ngươi không có việc gì thì đi ra ngoài đi, ta cũng mệt rồi.”
Mục Cưu Bình hơi khựng lại, đứng im một hồi, đột nhiên ném trường thương trong tay đi quỳ xuống đất: “Cố Tích Triều, ta biết, ta đã làm vài chuyện có lỗi với ngươi, thế nhưng cũng đều là có nguyên nhân cả! So với tính mệnh của các huynh đệ Liên Vân trại, mạng của ta coi như không sá gì, ngươi muốn trả thù ta, ta không có lời nào để nói!”
Nghe hắn ăn nói bất cần, Cố Tích Triều sắc mặt trầm lại: “Ngươi xông vào tìm ta chỉ vì muốn lôi chuyện cũ ra nói?!”
“Không phải, ta vì Mạc Lung!” Mục Cưu Bình vừa nói xong, Cố Tích Triều đã nhìn sang Thích Thiếu Thương làm vẻ mặt “Biết ngay mà!”
“Ta không có tư cách cầu xin ngươi, nhưng cũng không thể mở to mắt nhìn ngươi bắt nàng vào địa ngục trần gian được! Coi như là nể mặt Đại đương gia đi, cầu ngươi nương nương tay, ngươi muốn giết cứ giết nàng là được rồi, đừng đưa nàng tới nơi đó! Lúc trước ngươi bị trọng thương, thiếu chút nữa mất mạng, ta biết là có quan hệ với Mạc Lung, nhưng ngươi giết nàng là được rồi, đừng buộc nàng phải làm chuyện dơ bẩn!!!”
“Nếu cô ta chịu khai ra thì ta đương nhiên không có lý do bắt cô ta tới đó.” Công thành vi hạ công tâm vi thượng gì gì đó, Mục Cưu Bình đương nhiên có chết cũng không hiểu. Cố Tích Triều cũng không có cách nào giảng cho hắn hiểu được.
“Mạc Lung nói với ta rồi, tất cả những gì nàng làm đều là tỷ tỷ của nàng ép nàng cả! Nàng vốn không muốn làm, cứ nghĩ rằng nếu gả cho ta về Liên Vân trại rồi thì tỷ tỷ nàng sẽ không ép nàng được nữa, nàng cũng là một người đáng thương mà! Đại đương gia, người luôn luôn tốt bụng nhân hậu, đối với một cô nương tội nghiệp như nàng, coi như không vì cái gì khác thì cũng vì nàng giống như Hồng Bào tỷ mà tha cho nàng đi mà!”
“Ngươi tỉnh lại đi! Lớn đầu như vậy rồi mà còn ngu ngốc hồ đồ như vậy! Ngươi cho là Mạc Lung thực sự thích ngươi? Cô ta chỉ lợi dụng ngươi thôi! Không có đầu óc!”
“Đừng nói tới đầu óc, nếu ngươi chịu buông tha cho Mạc Lung, đầu của ta cũng tùy tiện cho ngươi lấy! Dù sao cả thất đại trại chủ cũng đã chết trên tay ngươi, thêm ta nữa thì cũng coi như xuống âm phủ cho đủ huynh đệ!”
Cố Tích Triều trầm giọng: “Thích Thiếu Thương, đuổi hắn ra ngoài, ta không muốn nghe hắn nói nữa, còn nữa, nói với đám binh lính canh giữ Mạc Lung, sau này cấm không được để cho Mục Cưu Bình tới gần, hắn cứ tới gần một bước sẽ lập tức chiếu theo quân pháp xử lý!” Mục Cưu Bình đâu có giống đang vì Mạc Lung tới cầu xin, hắn là tới tìm cách trả thù mới hận cũ thì có, hơn nữa còn oang oang to tiếng, Cố Tích Triều cảm thấy cả người lảo đảo, ***g ngực từng trận khó thở, y cuối cùng nhịn không được phát hỏa.
Thích Thiếu Thương khẽ kéo Mục Cưu Bình đi, cả hai đều thuộc loại ngoan cố, mà nghe ý tứ của Cố Tích Triều, hắn cũng không mang chuyện giao Mạc Lung cho Lục Phiến Môn nói cho Mục Cưu Bình biết, nói trước sợ bước không qua, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao. Hiện tại cũng chỉ có thể nỗ lực thuyết phục Mục Cưu Bình, nhưng Mục Cưu Bình lại giãy khỏi tay hắn, tự mình đứng lên, oán hận nói: “Đại đương gia, có một câu ta vẫn muốn nói, từ ba năm trước khi người biết Cố Tích Triều, người đã không còn là Đại đương gia ta vẫn quen biết nữa! Cố Tích Triều là ma quỷ mê hoặc lòng người, khiến người không còn biết phân biệt thị phi trước sau nữa, thiện ác không còn để ý, người không giết y trả thù cho huynh đệ Liên Vân trại chúng ta thì chớ, còn nói đông nói tây để gạt ta, ta cũng biết. Nhưng bây giờ y dùng một thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó một nữ hài tử mà người còn có thể mặc kệ…”
Nghe Mục Cưu Bình càng nói càng chói tai, mà Cố Tích Triều càng lúc càng tỏ vẻ mệt mỏi không thể chịu nổi nữa, Thích Thiếu Thương nhíu mày: “Lão Bát, nghe ta, Cố Tích Triều thực sự có dự định của y.”
“Ta đã nghe đủ lời giải thích của người rồi! Người sớm đã quên mối thù của huynh đệ Liên Vân trại chúng ta, đã quên Hồng Bào tỷ chết như thế nào rồi!!”
Cố Tích Triều không nhịn được nữa đi tới cửa lều, kêu vài binh sĩ tới lôi Mục Cưu Bình đi ra ngoài. Mục Cưu Bình bị tha ra ngoài còn lên tiếng chửi rủa không ngớt.
Cố Tích Triều sắc mặt lạnh lùng, rầu rĩ ngồi xuống, trầm mặc không nói một lời. Trong số những người y quen biết, ngoài Mục Cưu Bình ra không có ai nhắc tới chuyện ba năm về trước, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là đã quên, ngoại trừ Thích Thiếu Thương, Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ, Thiết Thủ là đã tha thứ cho y, cho tới giờ y cũng không trông cậy bất kỳ ai khác sẽ quên đi một tràng tinh phong huyết vũ mà tha thứ cho mình, cũng không phải lần đầu tiên bị người chửi rủa tận mặt. Chỉ là tự y tuy biết rõ những gì mình đã làm, nhưng cũng vô pháp chấp nhận được cách đối xử này.
Thích Thiếu Thương yên lặng ngồi bên cạnh y, dùng cánh tay ôm chặt y: “Tích Triều, đừng suy nghĩ nhiều quá, lão Bát là một kẻ thô lỗ, hắn nói, ngươi đừng để trong lòng.”
Quay mặt lại, Cố Tích Triều phiền muộn nói: “Ta không có để trong lòng, huynh đệ Liên Vân trại của ngươi đích thực là do ta giết. Cho dù là ai đích thân tới hỏi, ta cũng không phủ nhận.”
“Đừng tức giận có được không?” Thích Thiếu Thương ôn tồn khuyên nhủ: “Ngươi hiện tại thương thế vừa mới có chút khởi sắc, nên nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn, ngươi cứ như vậy sẽ làm ta đau lòng, có chuyện gì để mai hãy tính đi. Được không?”
“Ta nhớ có một lần ngươi hỏi ta có sợ báo ứng hay không, ta nói ta không sợ, nhưng thực ra đôi khi ta cũng gặp ác mộng…”
“Đừng nói những lời này mà.” Thích Thiếu Thương vội vã ngắt lời y, “Ta cũng nói qua rồi, người ta không thể nhìn vào quá khứ mà sống tiếp, ngươi không nhớ sao? Những chuyện trước đây ta nói ta có thể buông, thì sẽ không còn bất kỳ kẻ nào có thể khiến ta đổi ý được nữa. Ngay cả lão Bát cũng không thể!”
Cố Tích Triều không phải không tin Thích Thiếu Thương, lo được lo mất cũng không phải tác phong của Cố Tích Triều, chỉ là một lần thiên lý truy sát, có bao nhiêu bằng hữu của hắn đã phải chết, thực sự giống như một vực sâu khó lòng vượt qua, chưa kể còn có Lôi Quyển, người cực kỳ quan trọng với Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều nhìn sâu vào mắt Thích Thiếu Thương, hỏi: “Còn Lôi Quyển thì sao?”
“Quyển ca?” Thích Thiếu Thương hơi khựng lại, nói: “Chờ cho tới lúc xuống địa phủ, ta sẽ giải thích với Quyển ca. Tính toán món nợ cũ với một anh hùng kháng Liêu như ta, chuyện như vậy, Quyển ca cũng sẽ không thèm làm đâu.”
“Thế nhưng…” khi Lôi Quyển chết, Thích Thiếu Thương thổ huyết, cảnh tượng thê thảm đó đã thể hiện tình cảm chân thành thế nào, ngẫm lại tim y chợt run lên.
“Không có thế nhưng gì cả. Quyển ca đối với ta rất quan trọng, nhưng ngươi đối với ta cũng rất quan trọng, Quyển ca đã mất, ta không muốn có một ngày ngươi cũng sẽ bỏ ta mà đi. Mười mấy ngày nay, ta cũng không biết làm sao mà vượt qua được. Đừng xem ta như sư tử, kỳ thực, ta cũng không thể chịu nổi một sự đả kích lớn đến như vậy. Tích Triều, ngươi cũng không phải là cái vẻ mặt này, ta thích nhất là sự kiêu ngạo tột đỉnh của ngươi, tự tin đến mức ngay cả ông trời cũng không thèm để vào mắt!”
Cố Tích Triều yếu ớt gật nhẹ đầu, tựa vào vai Thích Thiếu Thương, vô lực khép mắt lại. Có lẽ bởi vì thân thụ thương, cũng có lẽ bởi vì bờ vai này dễ dựa dẫm vào khiến Cố Tích Triều không ngại ngần bộc lộ một gương mặt khác của mình, một đứa con nít khả ái khiến mọi người đều muốn cưng chìu nựng nịu. Gương mặt tái xanh nhợt nhạt, đôi môi cũng xám lại, cả hốc mắt và gò má đều hõm xuống, đúng là một bệnh nhân chưa lành. Thích Thiếu Thương cố nén xung động muốn hôn người yêu, rất sợ nếu hắn không nhịn được sẽ làm Cố Tích Triều không thể chịu nổi, chỉ ôn hòa nói: “Mệt mỏi rồi đúng không, lên giường nằm nghỉ thôi. Sáng mai còn nhiều chuyện bận rộn, Mạc Lung lúc này hẳn là đang chờ lão Bát mang tin tức, nhất định đang rất sốt ruột. Chờ đến khi trời sáng, ý chí của nàng ta bạc nhược rồi, chắc chắn sẽ khai ra cái gì đó. Đến lúc người của Lục Phiến Môn tới, chúng ta cũng giữ được mặt mũi.”
Cố Tích Triều biết Thích Thiếu Thương chưa bao giờ để tâm làm những chuyện thế này, những gì đang nói chỉ để an ủi cho mình được hài lòng, không khỏi cười nói: “Ngươi a, đầu óc toàn là chính nghĩa, làm kẻ địch của ngươi đúng là có lợi.”
Thích Thiếu Thương cũng cười: “Việc này chúng ta đừng thảo luận nữa, đi ngủ đi thôi. Nghỉ ngơi nhiều một chút, thương thế mới đỡ hơn được.”
Bị Mục Cưu Bình láo nháo cả buổi, Cố Tích Triều vốn đã uể oải bất kham nay càng thêm khó chịu, đầu từng đợt quay cuồng, hai tai cũng ù đặc, cũng không thể chịu hơn được nữa. Được Thích Thiếu Thương nửa đỡ nửa dìu lên giường, trong lúc mê man cảm thấy Thích Thiếu Thương nằm bên cạnh, đôi bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên trán, dừng lại ở huyệt Thái Dương mà khẽ khàng xoa bóp, ngực cảm thấy từng chút từng chút một an ổn, mí mắt trầm xuống, rất nhanh rơi vào giấc ngủ.
Nhìn Cố Tích Triều chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng từ từ bình ổn xuống, Thích Thiếu Thương mới cảm thấy an lòng, rời giường y đến cái giường bên cạnh, cũng nhanh chóng ngủ say. Từ sau khi Cố Tích Triều bị thương, hắn mỗi đêm đều chờ đợi lo lắng, chưa từng có một đêm ngon giấc. Hiện tại, Cố Tích Triều thoát khỏi Quỷ môn quan, tính mệnh không còn gì trở ngại, hơn nữa hai người tình ý tương thông, càng vui mừng ngoài sức tưởng tượng, chưa bao giờ cảm thấy thư thái đến thế, nên cũng bình tâm mà ngủ.