[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32:

Trời còn chưa sáng, đột nhiên phía ngoài truyền vào tiếng người la ó, tiếng ngựa hí vang trời.

Cố Tích Triều đang ngủ mơ bị giật mình mà tỉnh giấc, lần này tỉnh quá vội, đầu đau một trận như muốn nổ tung, không khỏi lấy tay ôm trán, rên rỉ hỏi: “Làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương cũng tỉnh dậy, vội vã nói: “Ngươi đừng làm gì, ta đi ra ngoài hỏi xem sao.” Lời còn chưa dứt thì Hách Liên Xuân Thủy đã mang binh lính tới đến cửa.

“Tiểu Yêu?” Cố Tích Triều cao giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Ngực đã mơ hồ có chút dự cảm, vì cho dù Liêu quân có đột nhiên tập kích đi nữa thì Hách Liên Xuân Thủy cũng quyết không tới quấy nhiễu y thế này.

Hách Liên Xuân Thủy nhanh chóng vén rèm bước vào, nói: “Mạc Lung bỏ chạy rồi, là lão Bát thả cho chạy. Truy binh đuổi theo hơn mười dặm đường, kết quả bị lão Bát dùng kế dương đông kích tây, dẫn quân chạy hết theo hắn. Lão Bát đã bị bắt về, Mạc Lung còn đang kiếm, nhưng chỉ sợ kiếm không được!”

Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương nhìn nhau không nói gì. Mục Cưu Bình làm sao hiểu được thế nào là dương đông kích tây, hơn phân nửa có lẽ là chủ ý của Mạc Lung, bảo Mục Cưu Bình dẫn dắt truy binh, còn Mục Cưu Bình là đứa ngốc vui vẻ chấp nhận.

Mấy người binh sĩ nhanh chóng lôi Mục Cưu Bình bị trói cứng ngắc vào theo sau. Mặt và cổ hắn đều là tuyết hòa với bùn, tuyết hóa thành nước theo tóc nhỏ ròng ròng, y phục cũng rách vài chỗ, còn có vài vết máu, nửa khô nửa ướt dính trên người.

Thích Thiếu Thương giận đến mức run cả người: “Lão Bát, ngươi có phải bị điên rồi hay không! Dám thả kẻ địch, ngươi không biết đây là tử tội hay sao?!” Nếu không phải bộ dạng Mục Cưu Bình lúc này chật vật đau đớn thì hắn đã sớm xốc cổ tới mắng rồi.

Mục Cưu Bình trừng mắt nói: “Chết thì chết, ta đã nói rồi, huynh đệ Liên Vân trại chúng ta đều đã chết trên tay Cố Tích Triều cả, ta cũng nên theo họ cho đủ số!”

“Ngươi——-“ Thích Thiếu Thương hận không thể cho hắn một cái bạt tai, hắn chết nhục nhã thế này còn dám so sánh với bọn họ?! “Vì một ả đàn bà xấu xa như thế mà chết, Lao nhị ca bọn họ cũng phải xấu hổ thay cho ngươi!”

“Đại đương gia, nói đến xấu xa, ta chỉ sợ trên đời này không ai còn có thể tệ hơn Cố Tích Triều được nữa! Những chuyện y đã làm ta không muốn nhắc lại, Liên Vân trại, Hủy Nặc thành, Phích Lịch Đường, chỉ cần tính nợ máu của một nơi thôi, thì y chết mười lần cũng còn không trả hết. So với y, Mạc Lung có làm gì chứ, nàng vốn là người Liêu mà! Vì Liêu quốc mà làm việc, cũng giống như chúng ta vì Đại Tống mà làm việc thôi! Ta bất tài, không hiểu được lý lẽ cao siêu, nhưng người có thể tha Cố Tích Triều thì ta cũng có thể tha Mạc Lung chứ sao!!!”

Cố Tích Triều còn đang im lặng, nét mặt âm trầm không nói gì, Thích Thiếu Thương sợ y nổi cơn thịnh nộ giết Mục Cưu Bình. Dù sao thì Mục Cưu Bình đã phạm quân quy, hắn cũng không sao cứu tên ngốc này được, chỉ có thể trông ngóng Mục Cưu Bình biết nhận sai: “Ta tha Cố Tích Triều, y còn vì Đại Tống kháng Liêu, còn ngươi, ngươi thả Mạc Lung, đó là thả hổ về rừng! Ngươi rốt cuộc còn không biết nhận sai hay sao?!”

Mục Cưu Bình vẫn nhơn nhơn không biết cảm kích: “Đại đương gia, đừng nói lời ngon tiếng ngọt nữa, Cố Tích Triều thật sự vì Đại Tống mà kháng Liêu hay sao? Hơn nữa Mạc Lung đã đáp ứng ta, nàng sẽ không quay về Liêu quốc nữa. Nàng nói sẽ mai danh ẩn tích tìm một chỗ sống an phận.”

“Ả ta nói gì ngươi tin cái đó?!”

“Ta sao không thể tin nàng? Năm đó Cố Tích Triều cũng là chỉ thiên chỉ địa thề độc, người tin y cho nên mới có một cảnh…” Đột nhiên nghe “Xoảng” một cái, Mục Cưu Bình hết hồn vội ngậm miệng lại. Là chén trà trong tay Cố Tích Triều bị ném xuống đất vỡ tan. Ánh nến trên án bị gió thổi lay động, ánh sáng chập chờn tranh tối tranh sáng rọi lên người y, tỏa ra một thứ khí tức âm trầm dữ tợn. Tất cả người trong phòng đều chăm chú nhìn y, ngay cả Mục Cưu Bình cũng bị kinh sợ, toàn bộ trong đại trướng nhất thời im lặng đầy chết chóc. Nhưng cuối cùng Cố Tích Triều vẫn giữ im lặng, chỉ khoát khoát tay, ý bảo người lôi Mục Cưu Bình ra ngoài.

Dạy bảo cho Mục Cưu Bình không phải là chuyện y phải làm, mà bản thân hắn cũng chẳng cần ai dạy bảo, hắn đã quyết tâm chết vì Mạc Lung. Mục Cưu Bình thực ra nói không sai, Cố Tích Triều y không phải người tốt gì, thế nhưng đối với chuyện lần này, Cố Tích Triều chỉ cảm thấy cực kỳ khinh miệt, đây mới là nguyên nhân y phẫn nộ. Bởi vì ít ra Cố Tích Triều chưa từng lừa dối tình cảm của bất kỳ ai, còn Mạc Lung thì sao chứ, lấy ái tình ra làm đòn độc, buộc Mục Cưu Bình ngu ngốc bán mạng.

Nhưng con người còn có thông minh có ngu xuẩn, chứ ái tình là thứ không có cao thấp phải trái gì cả. Bất kỳ người nào rơi vào bể tình, thì độc dược cũng biến thành quỳnh tương.

“Ngươi đừng giết hắn, hắn là trại chủ cuối cùng của Liên Vân trại chúng ta.” Thích Thiếu Thương trong lúc cấp bách, bất chấp ở đó có nhiều người mà nắm lấy bàn tay Cố Tích Triều.

“Ta cũng không có ý định giết hắn.” Cố Tích Triều rút tay lại, nhìn Hách Liên Xuân Thủy đang đứng một bên: “Việc này, Tiểu Yêu ngươi xem rồi quyết định đi.”

“Nếu vậy, đánh hắn hai trăm quân côn?” Hách Liên Xuân Thủy trầm ngâm một hồi, con mắt khẽ liếc Cố Tích Triều mà ấp a ấp úng hỏi. “Ách…vì dọc theo đường đi, lão Bát coi như cũng lập không ít công lao. Hơn nữa…sau này còn có thể lấy công chuộc tội…”

Cố Tích Triều nộ hỏa: “Nhìn ta làm cái gì! Muốn đánh quân côn thì đánh đi! Ta có nói muốn giết hắn hay sao?!”

Mục Cưu Bình thân cường thể tráng, hai trăm quân côn đối với hắn mà nói không đến mức chết, cũng chỉ nhằm trị cái tính lỗ mãng của hắn mà thôi. Thời gian qua nhanh, đảo mắt đã sang năm mới. Thương thế của Cố Tích Triều nhờ Thích Thiếu Thương tỉ mỉ trị liệu, mỗi ngày mỗi khởi sắc. Chỉ có điều sau khi Mục Cưu Bình để cho Mạc Lung chạy thoát, Cố Tích Triều luôn luôn cảm thấy không hài lòng, vì đầu mối tra xét những kẻ gian tế của Liêu quốc trà trộn vào Tống triều đã mất, mà đó lại là cách tốt nhất để y trả nợ nghĩa tình cho Thiết Thủ. Còn Mục Cưu Bình kể từ khi bị đánh vẫn xin nghỉ, ẩn núp không gặp người. Thích Thiếu Thương từng đề cập tới việc cho hắn quay về Liên Vân trại, nhưng Mục Cưu Bình ngoan cố nói rằng: “Chờ ta chết rồi, bảo các huynh đệ mang xác ta về Liên Vân trại!” Thích Thiếu Thương chán nản, cũng mặc kệ. Cố Tích Triều đoán rằng đáy lòng hắn còn có hi vọng được gặp lại Mạc Lung, nhưng cũng không nói ra. Dù sao thì Mục Cưu Bình có hồ đồ tới mức nào cũng sẽ không đầu hàng Liêu quốc.

Những ngày này, Thích Thiếu Thương cùng Hách Liên Xuân Thủy tuần tra quân doanh. Việc này vốn là Cố Tích Triều lo, nhưng sau khi y thụ thương, liền biến thành chuyện của Thích Thiếu Thương và Hách Liên Xuân Thủy. Mà sau khi vết thương của y đã đỡ, Thích Thiếu Thương vẫn sợ y vất vả, lại đang lúc biên quan lạnh khủng khiếp, bão cát không ngừng, sợ thương thế của y bị tái phát, nói sao cũng không cho phép y ra doanh địa, chỉ cho y xử lý công văn tín hàm các nơi gửi đến. Dịp cuối năm, binh lính đều viết thư về nhà, các quan thư ký trong quân doanh viết không xuể, to gan đến xin Cố Tích Triều viết giúp, y cũng đáp ứng, mỗi ngày trước trướng bồng của y đều có một hàng binh lính dài chờ y viết giúp thư cho mình. Hai người vừa đi cừa bàn chuyện toàn quân vào dịp Nguyên tiêu sắp tới. Hách Liên Xuân Thủy thực ra rất nhung nhớ… nồi lẩu Cố Tích Triều đã nấu đêm đó, nên nài nỉ Thích Thiếu Thương dụ Cố Tích Triều xuống bếp lần nữa.

Thích Thiếu Thương suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, nhưng ngươi phải giúp ta kiếm vài vò Pháo Đả Đăng không pha nước về mới được.”

“Đến đêm giao thừa có thể chưa cho Cố Tích Triều uống rượu được đâu!” Cái loại Pháo Đả Đăng một ngụm vừa nuốt vào liền đầy đầu yên hà liệt hỏa này Hách Liên Xuân Thủy tuyệt không thích, hắn biết Thích Thiếu Thương cũng không quá quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, lần này cẩn thận như thế đương nhiên chỉ vì Cố Tích Triều.

“Cũng đã tịnh dưỡng cả nửa tháng rồi còn gì. Lần trước không cho y uống rượu, y làm mặt lạnh với ta mấy ngày liền. Pháo Đả Đăng tuy có nồng, nhưng uống một hai ngụm thôi chắc hẳn không có việc gì, hơn nữa Tích Triều thích Pháo Đả Đăng.”

“Năm đó sao không thấy ngươi tốn tâm tư thế này với Hồng Lệ, lại còn hại nàng khổ sở nhiều phen?!” Nhắc tới chuyện xưa, Hách Liên Xuân Thủy lại có tia tức giận.

“Ta nếu dụ được Hồng Lệ rồi thì còn có chỗ cho ngươi hay sao? Hơn nữa, số phận đã định, Hách Liên Xuân Thủy ngươi mới là người duy nhất có thể khiến cho Hồng Lệ vui cười.” Thích Thiếu Thương luôn luôn nói được làm được, năm xưa để cho Tức Hồng Lệ uổng phí thanh xuân là lỗi của hắn, hắn cũng không hề oán Hách Liên Xuân Thủy đoạt Tức Hồng Lệ, ngược lại chính nhờ Hồng Lệ hối hôn mà hắn lại có cơ hội đến gần Cố Tích Triều.

“Nói vậy cũng phải.” Hách Liên Xuân Thủy ha ha cười, lại mở to mắt nhìn hắn: “Mà cứ nhìn cái bộ dạng nịnh bợ của ngươi với Cố Tích Triều, hơn phân nửa là còn chưa được…hắc hắc, đến lúc đó, có cần ta giúp ngươi chuốc say Cố Tích Triều không? Người này tửu lượng thấp muốn chết, chắc chắn không tỉnh nổi.”

“Tiểu Yêu, hôm nay ta mới biết ngươi vô liêm sỉ tới mức đó đó nha!” Thích Thiếu Thương nói một cách nghiêm nghị. Hách Liên Xuân Thủy lại cười to một trận, nhưng trong lòng cũng có chút bội phục, hai người rõ ràng hữu tình, hiện tại lại ở chung một trướng, chắc chắn Thích Thiếu Thương phải nhẫn nhịn khổ cực lắm. Chắc là bởi vì Cố Tích Triều vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng tên Thích ngu si này cũng không biết ngẫm lại đi chứ, chờ thương thế của người kia khỏi rồi, Thần Khốc Tiểu Phủ còn cho hắn cơ hội tới gần sao?

Quả nhiên, Cố Tích Triều nhìn thấy Pháo Đả Đăng nhất thời tiếu ý chân thành, hơn nữa Hách Liên Xuân Thủy còn ở một bên thêm mắm dặm muối nào là tìm Pháo Đả Đăng vất vả ra sao, nếu như không phải Thích Thiếu Thương cứ theo cầu hắn thì không được thế nào vân vân, trong lòng càng cảm động. Lại thấy có rất đông người tham dự, ngay cả Mục Cưu Bình trốn tránh mấy ngày nay cũng bị Thích Thiếu Thương mang tới, chỉ im lặng bưng rượu lên tinh tế ngửi hương rượu, bỗng nhiên lại nhớ tới lần trước say rượu hỏng việc, bị Mạc Lung bắt sống, bèn buông tay xuống đưa mắt nhìn Hách Liên Xuân Thủy ra ý bảo hắn phải đề phòng.

Hách Liên Xuân Thủy cười nói: “Yên tâm đi, lần này sẽ không xảy ra bất trắc nữa đâu, tử sĩ của nhà ta đã canh giữ chặt bốn phía rồi. Nếu Cố Tích Triều còn xảy ra việc gì, nhà Hách Liên chúng ta tốt nhất là đừng trấn thủ biên quan nữa mà về quê chăn vịt cho rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.