[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38:

Chờ Hách Liên Xuân Thủy đi xa rồi, Thích Thiếu Thương mới quay đầu lại hỏi Cố Tích Triều: “Tích Triều, đã nghĩ ra cách phá trận rồi có phải không?” Tuy rằng hỏi, nhưng ngữ khí cực kỳ khẳng định.

“Không có!” Cố Tích Triều không chút chần chừ vội trả lời, có chút ngoài ý muốn nhìn chăm chú vào Thích Thiếu Thương rồi sau đó vội dời ánh mắt đi.

“Đừng gạt ta.” Thích Thiếu Thương bước tới trước mặt Cố Tích Triều, cặp mắt đen thẳm dõi theo y: “Mấy ngày nay ngươi đều tâm sự trọng trọng, vậy mà cứ cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì. Trước đây mặc kệ có gian nan hiểm nguy gì đi nữa cũng chưa từng nhìn thấy ngươi khó khăn như thế này. Ta tin tưởng trên đời này không có trận nào ngươi không thể phá, chỉ một Hạc Dực trận nho nhỏ làm sao có thể làm khó nổi ngươi?”

“Đừng đoán mò! Nghĩ ra cái gì ta nhất định sẽ nói. Ta mệt rồi, theo ta trở về đi được không?” Cố Tích Triều làm vẻ mặt tươi cười, tiện tay bẻ một cành hoa đào, tà nghễ nhìn Thích Thiếu Thương: “Hoa đào nở không tệ, cầm về đem cắm vào bình chắc chắn rất đẹp.” Hoa đỏ rực hòa cùng mắt phượng mỉm cười, hương hoa hòa cùng hương thơm của người, thanh nhã khiến người ta say mê, đúng là “Hoa đào cùng với má em hồng.”

Thích Thiếu Thương tim một trận cuồng khiêu, thiếu chút nữa đã quên mất những gì định nói. Vội vã dời ánh mắt, nhìn về phía dạy núi xanh biếc phía xa xa: “Sáng sớm nay ta ghé qua trướng bồng của ngươi, thấy phác thảo sơ đồ hành quân tác chiến, còn có mấy câu ngươi viết vội lên ‘Thất Lược’, tất cả đều là then chốt phá trận, đúng không?”

Cố Tích Triều gương mặt biến trắng bệch, dáng tươi cười cũng tan biến sạch, bối rối nhìn Thích Thiếu Thương: “Không phải! Ngươi nhìn lầm rồi!”

“Ta tuy không có được đa tài đa học như ngươi, nhưng kinh nghiệm hành quân chiến đấu cũng không phải mới ngày một ngày hai, mấy thứ đó ta vẫn có thể hiểu được. Sao không cho ta đi thử một lần?”

“Ngươi sao hay đi làm chuyện hiệp nghĩa quá vậy?! Thích làm anh hùng đến thế cơ à?” Cố Tích Triều buột miệng mắng, trên mặt hiện ra một vẻ phẫn nộ lẫn hoảng loạn rất hiếm thấy.

Thích Thiếu Thương chỉ mỉm cười, ánh mắt càng ôn hòa càng tự tin: “Không phải ta thích làm, mà là chúng ta không còn cách nào khác. Vì quốc vì gia, chúng ta không thể lùi bước được nữa. Kim quốc có thể liên kết với Đại Tống đánh Liêu quốc, thì cũng có thể hủy hiệp ước đi liên minh với Liêu đánh Tống. Dù sao với hai nước này, Tống quốc vẫn là một quốc gia rất hấp dẫn. Rất có thể sau này khi đã cùng nhau chia đôi giang sơn thiên hạ Đại Tống rồi, Kim Liêu hai nước có thể trở mặt lục đục chiến tranh với nhau cũng không chừng. Năm mươi vạn quân của chúng ta nếu bây giờ lui về Quỷ Cốc Quan, đừng nói tới Hách Liên tướng quân phải chịu liên lụy, mà Kim quốc cũng sẽ mượn cớ chúng ta không chịu xuất binh để hủy hiệp ước. Binh lực Đại Tống hiện nay không thể chống lại nổi cả hai cường địch, Quỷ Cốc Quan dù hiểm trở cũng không bảo vệ được toàn bộ biên thùy của Đại Tống, chúng ta đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Tích Triều, trận này nếu Hách Liên gia không đánh nổi, cũng đồng nghĩa với Đại Tống không chịu nổi.”

Cố Tích Triều lạnh lùng trợn mắt: “Chừng nào thì ngươi mới hiểu, giang sơn Đại Tống với ta có liên quan gì đâu? Trung quân cũng mặc ái quốc cũng kệ, với ta không có nửa điểm quan hệ.”

Thích Thiếu Thương không thèm để ý đến lời nói cay độc của y, chỉ cười nói: “Ta biết ngươi nào luyến tiếc mười vạn binh sĩ, mà chỉ luyến tiếc có mình ta Thích Thiếu Thương một người. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, danh xưng Cửu Hiện Thần Long cũng là do một tay đao tay kiếm chám giết mà ra, ta hiện tại có Nghịch Thủy Hàn, còn có giáp tơ vàng, đâu dễ dàng gặp chuyện không may? Nếu ngươi không chịu nói cho Tiểu Yêu, ta sẽ tự mình đi tìm hắn bàn bạc. Nhưng nếu ngươi không chịu nói kế hoạch của mình, Tiểu Yêu sẽ không biết cách nào điều binh phối hợp với ta được. Đến lúc đó ta lại không nắm chắc được bao nhiêu phần…” Thích Thiếu Thương cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ dùng cách này để bức bách Cố Tích Triều, nhưng thời thế đã bắt buộc, cái danh “đại hiệp” cũng không phải là hư danh.

“Tiểu Yêu cũng là một người trọng nhân trọng nghĩa, ta không mở miệng, hắn căn bản sẽ không phái binh cho ngươi!”

“Vậy…cùng lắm thì ta mang mười vạn binh dưới quyền mình đi thôi! Ta sẽ dùng mười vạn binh mã của ta cược một lần!” Trận đánh cược này, Thích Thiếu Thương biết chắc mình sẽ thắng. Kiến thức nửa vời, mạo muội xuất động như hắn thì cầm chắc là đi vào tử lộ, thế nhưng hắn biết, Cố Tích Triều nhất quyết sẽ không mở to mắt nhìn hắn mang mười vạn binh mã đi chịu chết!

Quả nhiên Cố Tích Triều cắn cắn môi dưới trầm tư cả nửa buổi mới nói: “Ta còn phải suy nghĩ. Ta còn phải suy nghĩ.” Không ai so với y hiểu rõ Thích Thiếu Thương hơn, giang hồ hiệp nghĩa nặng nghìn cân thì hắn đã tự gánh đến tám trăm, y có thể giữ được tâm Thích Thiếu Thương, có thể vượt qua cừu thù của hai người, nhưng ngăn không được hiệp nghĩa của hắn, cách duy nhất chỉ có thể là cùng hắn gánh vác hiệp nghĩa đó mà thôi.

Ăn xong cơm tối, Thích Thiếu Thương lôi Hách Liên Xuân Thủy đến trướng bồng của Cố Tích Triều. Không ngoài dự tính, Thiết Thủ cũng đang ở đó, ngồi một bên đọc binh thư. Còn Cố Tích Triều đang ngồi trước án, múa bút thành văn.

“Tích Triều.”

Cố Tích Triều chỉ ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên. Chỉ viết thêm một hồi rồi ngừng tay, chờ cho mực khô rồi mới cuộn lại, đưa cho Thích Thiếu Thương nói: “Một trận này ngươi cố ý muốn đánh, ta cũng ngăn không được ngươi, phong thư này phải giữ cho kỹ, không được đánh mất. Hạc Dực trận biến hóa khôn lường, phức tạp khó phân, nếu nói cho ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không nhớ được, cho nên ta đã viết hết xuống dưới, làm sao dụ địch, làm sao tự bảo vệ, đều viết ra cả.”

Hách Liên Xuân Thủy nghi hoặc hỏi: “Nguyên lai hai người các ngươi đã sớm bàn bạc kế hoạch xong xuôi rồi?”

Cố Tích Triều gật đầu, kéo Hách Liên Xuân Thủy ra trước địa đồ, đem kế sách nói cho hắn nghe. Thích Thiếu Thương sẽ mang mười vạn đại quân dựa theo đường núi phía Đông mà tiến, làm nhiễu loạn Hạc Dực trận nhỏ đang trấn ở bên ngoài, giả vờ như đang xuất phát hướng về U Đô. Hiện tại số quân coi giữ U Đô không có bao nhiêu, Tiêu Thúc Hàn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm để quân Tống tiến sát tới U Đô, nhất định sẽ đem hai mươi vạn quân của Hạc Dực trận ra chặn lại. Thích Thiếu Thương phải dựa vào thế núi quanh co mà vừa đánh vừa tiến, đồng thời ngụy trang ra bộ dạng của một đoàn quân bốn mươi vạn, bức Tiêu Thúc Hàn điều đến thật nhiều binh mã. Đến lúc đó, Hách Liên Xuân Thủy phải mang binh vây chặt mười vạn Liêu binh ở chính giữa, cắt đứt đường trở về của bốn mươi vạn Liêu binh.

Hách Liên Xuân Thủy hỏi: “Muốn bốn mươi vạn quân ở chỗ chúng ta đây ngụy trang thành mười vạn quân thôi thì rất dễ, nhưng làm sao để cho mười vạn quân chỗ Thích Thiếu Thương ngụy trang thành bốn mươi vạn bây giờ?”

“Quy định hành quân ở đâu cũng giống nhau, một trướng có hai mươi người, cứ hai mươi người thì có một bếp nấu cơm. Thiếu Thương khi mang theo mười vạn quân thì cứ để năm người ở một trướng, năm người một bếp, còn chúng ta ở đây thì làm ngược lại, điều hai mươi vạn binh vào trong rừng rậm, còn lại hai mươi vạn quân thì cứ bốn mươi người một trướng.

“Nhưng cũng không giấu được bao lâu.”

“Không cần phải giấu bao lâu cả. Thiếu Thương sau khi xuất phát rồi, quân địch nhất định sẽ mang quân tới thử chúng ta, chúng ta chỉ cần liên tục thất bại thua trận thì sẽ khiến cho bọn chúng tin tưởng là cánh quân bên kia mới chính là quân chủ lực của chúng ta, để bọn chúng xuất hết binh mã sang bên đó. Lúc đó, đường vào trại Liêu quân mở rộng, chúng ta mang hai mươi vạn binh mã tiến đánh mười vạn Liêu binh ở đây, còn hai mươi vạn còn lại phụ trách ngăn chặn Liêu quân nửa đường quay về tiếp cứu. Mười vạn nhân mã của Thiếu Thương dựa vào địa thế hiểm trở mà tự bảo vệ mình cũng không tính là khó khăn, nhưng chỉ sợ nhất là nếu bốn mươi vạn quân Liêu không thèm để ý đến mười vạn quân ở giữa, không thèm quay lại tiếp cứu thì Thiếu Thương sẽ không chống cự nổi.”

“Thực sự rất mạo hiểm.” Hách Liên Xuân Thủy từ nhỏ đã lăn lộn ngoài chiến trường, lấy ít thắng nhiều cũng chưa phải chưa từng nghe qua, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại đấu pháp độc nhất vô nhị này.

“Các ngươi chỉ cần nghĩ tới việc làm cách nào để bảo toàn tính mạng cho mười vạn binh mã là được, đừng lo cho ta. Nghịch Thủy Hàn là tuyệt thế hảo kiếm, còn có giáp tơ vàng phòng thân.” Thích Thiếu Thương vốn chỉ định làm cho hai người yên tâm, nói ra rồi mới sực nhớ ra giáp tơ vàng là của Thiết Thủ. Mà Thiết Thủ lại đang đứng ngay bên cạnh.

Gương mặt của Thiết Thủ dưới ánh nến đột nhiên co rúm lại, không ai chú ý tới hắn, nhưng hắn thực ra đang nín thở: “Giáp tơ vàng?”

“Giáp tơ vàng ta không dùng tới, nên đưa cho Thiếu Thương rồi.” Cố Tích triều đạm nhiên giải thích vài câu, y hiện tại không có tâm tư giải thích gút mắc này ngay tại đây.

Thiết Thủ miễn cưỡng cười nói: “Đã cho ngươi rồi là của ngươi, ngươi thích đem tặng ai đương nhiên cũng tùy ngươi.”

Cố Tích Triều nhàn nhạt ừ một tiếng, không nhắc tới chuyện giáp tơ vàng nữa, tất cả mọi người đứng xung quanh nghiên cứu địa đồ. Để đảm bảo an toàn cho Thích Thiếu Thương, Hách Liên Xuân Thủy đã đem hầu như toàn bộ người tài phái cho hắn, đồng thời tăng thêm năm mươi Hách Liên tử sĩ. Cho đến khi trời chuyển canh ba mới kết thúc thương thảo. Hách Liên Xuân Thủy cáo từ về trướng nghỉ ngơi. Đi được vài bước, nhìn thấy Thiết Thủ còn đứng lại đó bèn cười nói: “Thiết nhị gia, không còn việc gì nữa rồi, chi bằng chúng tar a ngoài tuần tra một vòng đi, nếu còn có việc gì, ngày mai nói với Cố Tích Triều sau cũng được mà.”

Nét mặt Thiết Thủ lạnh đi, nhìn không ra biểu tình gì. Trầm mặc một lúc sau mới theo Hách Liên Xuân Thủy đi ra.

Trong trướng chỉ còn Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều hai người. Chỉ có ánh nến xuy xuy tỏa sáng, phát ra âm thanh tanh tách nhè nhẹ. Cố Tích Triều kể từ khi bước chân vào chốn giang hồ, ác chiến hiểm nguy đã trải qua không ít, đương sơ một trận sinh tử ngoài thành Hủy Nặc y cũng chỉ kiên cường nhắm chặt mắt, chưa từng mở miệng cầu xin, chưa từng nửa điểm sợ hãi, nhưng lúc này lần đầu cảm thấy tâm loạn như ma, một thanh âm đang kêu gào trong đầu y, cầu xin y mở miệng lưu Thích Thiếu Thương lại.

Tiện tay bưng một ly trà, trà đã từ lâu nguội lạnh, y uống một ngụm, nước trà lạnh lẽo theo yết hầu chảy xuống trấn tĩnh lại nội tâm đang kinh hoảng. Một tiếng nghẹn ngào: “Thiếu Thương” vừa thoát ra khỏi miệng, đã cắn chặt môi, không nói nên lời.

“Ta đáp ứng ngươi, nhất định trở về.” Thấy dáng dấp đó của y, Thích Thiếu Thương nhịn không được tâm đau xót, ôm lấy y nói: “Cả đời này ta trọng nhất là lời hứa, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, nhất định có thể thực hiện.”

“Ta biết. Ta không có lo lắng. Ta chỉ là…chỉ là…” Cố Tích Triều thì thào, rồi lại không nói được nữa, giơ hai cánh tay ôm chầm lấy cổ của Thích Thiếu Thương, vùi đầu vào hõm vai hắn. Y luôn luôn mặt lạnh tâm lạnh, chỉ duy đối với Vãn Tình và Thích Thiếu Thương mà động chân tình, mà Vãn Tình đã mất, y thật không muốn ngay cả Thích Thiếu Thương cũng mất đi. Thế nhưng Thích Thiếu Thương lại không thể bỏ xuống cái bóng ma trung nghĩa của hắn được. Yêu một người, hóa ra so với hận một người còn khổ sở hơn nhiều.

“Đánh xong trận này nữa thôi, cứu lão tướng quân về rồi, chúng ta hãy ly khai biên quan được không? Ngươi muốn đi nơi nào ta cũng cùng ngươi, Giang Nam, kinh thành, Kỳ Đình tửu quán, đâu cũng được!”

“Có ngươi theo ta, ở đâu cũng tốt.”

Thích Thiếu Thương trong lòng tràn ngập chua xót cùng thương yêu, nhưng tiếu ý trên môi càng lúc càng sâu. Đối với tâm tư của Cố Tích Triều, hắn trước giờ vẫn đoán không ra, hắn vẫn biết y thích hắn, nhưng không biết hóa ra mê luyến y dành cho hắn, so với mê luyến hắn trao cho y không hề thua kém chút nào. Hắn cảm thấy người trong lòng đang run lên nhè nhẹ, bèn đau lòng ôm chặt lấy y: “Ta đương nhiên cùng ngươi. Suốt đời suốt đời đều ở bên cạnh ngươi.” Sau đó, khẽ hôn lấy đôi môi lạnh lẽo như tuyền bàn, thơm ngát như bạc hà mà mềm mịn như tơ lụa của Cố Tích Triều, đầu lưỡi của hắn cẩn thận mở ra đôi môi mềm mại, một nụ hôn thật dịu dàng, thật dịu dàng, tựa như chồi non mùa xuân từ từ hé mở.

Cố Tích Triều dưới nụ hôn nóng rực của hắn dần dần mê mẩn, rên rỉ khe khẽ, cúi đầu thở dốc, dễ dàng để Thích Thiếu Thương khuynh tẫn toàn bộ nhiệt tình lẫn dục vọng. Khi hai người bọn họ nồng nàn ôm lấy nhau, giao triền say mê, cả hai dường như cảm thấy như dây mây quấn quít, cùng nhau ôm lấy toàn bộ yêu thương lẫn âu lo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.