CHƯƠNG 39:
Sáng sớm hôm sau, một tiếng đàn du dương từ trong trướng của Cố Tích Triều lan ra, tựa như gió xuân vờn bãi cỏ mềm, một đàn dê lang thang trên thảo nguyên, vừa gặm cỏ vừa kêu be be, vui vẻ hoạt bát, còn có chim họa mi ở đầu cành uyển chuyển xướng ca, sau đó âm điệu chợt biến cao, tựa như tình cảm mạnh liệt dâng trào, phảng phất gió táp mưa sa, sấm rung chớp giật, tựa như tiếng chém giết giữa chốn sa trường, vạn mã chồm vó, âm hưởng hùng tráng, tiếng đàn sôi sục vừa qua đi, âm vận từ từ phẳng lặng trở lại, như thủy triều dào dạt rút đi, trăng sáng gió trong, đất bồi nhân tĩnh.
Thích Thiếu Thương đứng giữa tiếng đàn chờ xuất phát. Thiết Thủ thay hắn châm một chén rượu đầy, Thích Thiếu Thương một hơi cạn sạch, rượu thanh liệt theo khóe môi hơi tràn ra một ít, trên gương mặt là một nụ cười trong sáng tự tin, nhìn gần, Thiết Thủ nhìn thấy trên môi Thích Thiếu Thương có chút dấu răng nho nhỏ hồng hồng, dính rượu, dưới ánh sáng mặt trời thập phần chói mắt. Trong đầu Thiết Thủ “ông” một tiếng tan nát. Vẫn biết có những việc không nên suy nghĩ đến, không nên biết đến thì còn có thể bảo tồn chút hi vọng hão huyền. Dù sao trằn trọc đau khổ, quấn quít say mê cũng không phải tác phong của Thiết Du hạ. Nhưng ngày hôm nay Thiết Thủ, cầm lên được cũng bỏ xuống được Thiết Thủ, lại vì một giấc mộng xa vời mà dây dưa không thể dứt khoát.
Thích Thiếu Thương không hề phát hiện sự dị thường của Thiết Thủ, chỉ nhìn Hách Liên Xuân Thủy cũng tới kính rượu mình thì kéo hắn ra một nơi tách biệt với mọi người mà thấp giọng dặn dò: “Nếu như vạn nhất ta không về được nữa, ngươi nhớ kỹ phải nói với tất cả các tướng sĩ, thống nhất một lời bảo với Tích Triều là ta bị Liêu quân bắt đi…Tích Triều mới có thể sống tiếp được…Còn nữa, kẻ thù trên giang hồ của y quá nhiều, nếu rời xa biên quan nhất định sẽ thêm một hồi tinh phong huyết vũ, chỉ có cách để y tin tưởng là ta còn tại Liêu quốc mới làm cho y ở lại đây. Cho nên vô luận có chuyện gì xảy ra đi nữa, ngươi cũng phải làm cho y tin rằng ta còn sống.”
“Ân.” Hách Liên Xuân Thủy chỉ nói được một từ, đã cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, nước mắt dâng lên, chỉ biết cố gắng kìm nén không nhỏ lệ, không dám mở miệng nói thêm gì nữa. Binh sĩ bên cạnh đưa lên hai chén rượu, Hách Liên Xuân Thủy vừa cầm lấy chén chưa kịp uống, một giọt nước mắt đã rơi xuống, rơi vào chén làm gợn một đợt sóng nhỏ. Hách Liên Xuân Thủy rốt cuộc không kìm được nữa, nước mắt vừa rơi vừa nhìn Thích Thiếu Thương tươi cười, bất giác cả hai đều cảm thấy hào hùng vạn trượng.
Kèn lệnh đã nổi lên, mười vạn nhân mã đao tại thắt lưng, cung nơi tay, Thiết Thủ mang thân phận giám quân nói thêm vài câu khích lệ, nhìn thấy Hách Liên Xuân Thủy đã rời đi, bèn cúi đầu tiến đến gần Thích Thiếu Thương, nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu: “Vì sao?”
Thích Thiếu Thương quay lại nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ thanh minh, không khỏi cười. Không phải là cười thắng lợi, dù trước kia hắn từng xem Thiết Thủ là tình địch, nhưng kể từ sau khi Cố Tích Triều thụ thương tỉnh lại, hai người tâm ý tương thông, hắn đã không quan tâm đến Thiết Thủ nữa. Chỉ cần kết quả được như ngày nay, còn quá trình thế nào không có vấn đề gì, thời gian ở bên cạnh nhau đến ba năm, không ai có thể phong thanh vân đạm thờ ơ vô tình, nhưng riêng Cố Tích Triều, y làm được, nói là tàn nhẫn cũng đúng, là bạc tình cũng đúng. Dù sao tính tình ngoan tuyệt của y cũng không phải mới ngày một ngày hai mới có, đây chính là điểm Thiết Thủ cải biến không được, thậm chí chưa từng tưởng tượng đến. Thiết Thủ cũng không phải một người không tốt, nhưng hắn chưa từng hiểu đối phương, chỉ tùy ý vọng tưởng ra một hình mẫu Cố Tích Triều “trong mơ” không có thực mà phải ôm hận tương tư.
Đoàn quân chỉnh tề xếp hàng phía trước nhìn chằm chằm Thiết Thủ, thân phận giám quân cảu hắn vốn đã không được lòng binh sĩ, may mà hắn không hay nhiều lời. Nhưng ngày hôm nay lôi Thích Thiếu Thương sang một bên nói nhỏ, thần tình nghiêm trọng của hắn khiến cho binh sĩ có phần kinh ngạc. Thiết Thủ cũng biết bản thân có phần thất thố, nhưng hắn không thể từ bỏ lúc này, chỉ sợ Thích Thiếu Thương đi rồi thì vĩnh viễn hắn cũng không còn cơ hội hỏi ra đáp án nữa, “Ta chiếu cố y ba năm, y thậm chí rất ít khi cười. Vì sao y có thể cười với ngươi chứ? Có phải bởi ta từng yêu Vãn Tình, cho nên y nhất định không cho ta một cơ hội nào nữa?!”
Thích Thiếu Thương hơi cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ngươi đem Vãn Tình cô nương ra làm lý do, thì ta nghĩ không phải bởi vì ngươi từng yêu Vãn Tình, mà bởi vì ngươi từng phụ bạc cô ấy mới đúng. Vả lại…có lẽ nói, vì ngươi là Thiết Du Hạ, còn ta là Thích Thiếu Thương.”
Khi Thiết Thủ tiến vào trướng của Cố Tích Triều, đội nhân mã của Thích Thiếu Thương đã đi rất xa, ngay cả bụi đường cũng không còn thấy nữa. Trong trướng tràn ngập một loại khí tức ấm áp dịu dàng, lưỡng tình tương duyệt vô cùng ngọt ngào, Cố Tích Triều vẫn nhàn hạ ngồi trên giường, cả đàn cũng đặt trên giường. Y chỉ mặc trung y màu vàng nhạt, trường sam khoác ngoài tà tà khoát trên bờ vai, dày dày ấm áp. Nhìn thấy Thiết Thủ tiến vào, một trận gió theo hắn thốc vào trướng khiến Cố Tích Triều hơi nhíu mày, vầng trán cao cao nhướn lên. Trên cái cổ trắng nõn dày đặc dấu hôn hoặc đỏ thẫm hoặc tím nhạt bày ra dưới ánh nhìn của Thiết Thủ, thông minh như Cố Tích Triều đương nhiên hiểu Thiết Thủ đã biết tất cả, nhưng y ngay cả hứng thú che giấu cũng không có, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Thiết Thủ, như thể người phải xấu hổ chính là Thiết Thủ chứ không phải y. Thiết Thủ không tự chủ được, tránh đi ánh mắt của Cố Tích Triều, ánh mắt lại vô tình rơi xuống bàn chân trần của y.
Bàn chân y không mang hài, cứ để trần như thế, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu lên mu bàn chân, mơ hồ nhìn thấy cả màu xanh nhàn nhạt của đường gân ẩn dưới nước da trắng trong mịn màng như bạch ngọc. Móng chân sáng bóng, đều đặn như vỏ sò, tuyền một màu ngà đẹp mắt. Thiết Thủ vừa nhìn thấy đã không sao dứt mắt ra được.
“Có việc gì?” Cố Tích Triều bất động thanh sắc khẽ buông vạt áo che đi bàn chân, ánh mắt nóng rực của người ngoài làm y có chút không được tự nhiên, dù sao người trước mặt này cũng không phải là Thích Thiếu Thương.
Thiết Thủ thốt nhiên cảm thấy có chút phẫn hận, rõ ràng là thứ mình yêu quý nhất, vậy mà chỉ vì luyến tiếc e dè không dám đến gần mà để người khác đoạt mất đi: “Ba năm trời, hơn một ngàn ngày…ta…ngươi lại có thể đối với ta…”
“Chuyện của ta và Thiếu Thương, ta không muốn giải thích, cũng không cần giải thích.” Cố Tích Triều nói nhẹ như không. Y quả thực không thấy cần thiết phải giải thích cái gì, yêu chỉ là yêu thôi mà, nếu có thể giải thích rõ ràng mọi thứ, thì tràng thiên lý truy sát kia tính là gì chứ, một trò đùa khôi hài chắc? Vả lại Cố Tích Triều y yêu ai hay không yêu ai còn cần người ngoài chấp nhận mới được hay sao?
“Vì sao lại là hắn? Vãn Tình mới mất đi mà ngươi đã phóng túng thế ư?”
Cố Tích Triều nhướn chân mày: “Ngoại trừ tin tức của Thiếu Thương đưa về, còn lại cái gì ta cũng không muốn nghe lúc này. Chuyện này không liên quan gì tới quân tình, đừng theo ta lải nhải. Ta không muốn nghe.”
Ngữ khí không cho phép cãi lại của y khiến Thiết Thủ càng thêm tức giận: “Ngươi quan tâm hắn đến thế sao? Ngay cả chiến sự cũng không ngó tới?!”
“Chiến sự ta đã bàn bạc kỹ với Hách Liên Xuân Thủy, từ giờ trở đi hắn toàn quyền phụ trách quân vụ, ta chỉ muốn tĩnh tâm chờ tin tức của Thiếu Thương.” Cố Tích Triều vừa cứng rắn nói xong, đột nhiên lại chuyển thái độ, tươi cười nói: “Trong trướng này còn khí tức của Thiếu Thương, ngươi đừng đến quấy rầy ta nữa, ta chỉ muốn một mình ở tại nơi này.” Khí tức của Thích Thiếu Thương phảng phất khắp nơi nhượng y nhớ tới vòng tay ôm ấm áp của hắn, y thực sự chỉ muốn ở lại một mình trầm mê trong bầu không khí này, chứ không phải bị Thiết Thủ quấy rầy.
“Ngươi khá lắm!” Thiết Thủ rốt cuộc không nhẫn được nữa, vọt sang nắm lấy vai của Cố Tích Triều: “Vì sao, vi sao ngươi chỉ biết có hắn? Ba năm nay là ta, là ta chiếu cố ngươi, không phải Thích Thiếu Thương!!”
Đối với xung động của Thiết Thủ, Cố Tích Triều có chút bất ngờ, trong mắt hiện lên một tia kì quái: “Đối với ngươi ta vẫn luôn cảm kích, cũng thực lòng thực dạ gọi ngươi một tiếng đại ca…”
“Ta chưa từng muốn làm đại ca của ngươi!!” Có lẽ là vì phẫn nộ, tâm Thiết Thủ đập thực mạnh, dường như muốn vọt từ ***g ngực ra, cách y phục, bàn tay của hắn vẫn cảm giác được da thịt mềm mại trơn bóng của Cố Tích Triều.
Một khoảng lặng ngắt như tờ, Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, hàng lông mi cong vút mỏng manh như cánh ve đột nhiên mở to, ánh mắt hiện ra băng lãnh như hàn tuyết: “Đại ca, đừng khiến cho ta ghét ngươi!” Bàn tay kia còn chưa có ý rời đi, mà không phải ai cũng có thể giãy ra khỏi đôi tay của Thiết Thủ.
Màn trướng đột nhiên bị xốc lên, Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ bước vào. Cố Tích Triều mãi không chịu lộ diện, Hách Liên Xuân Thủy không thể không lo lắng. mặc dù khi màn trướng vừa động thì Thiết Thủ đã buông tay, nhưng Hách Liên Xuân Thủy vốn nhạy cảm đã nhận ra ngay một cảm giác kì lạ, hắn bèn tự tiếu phi tiếu nhìn Thiết Thủ hỏi: “Thiết nhị gia cũng muốn đến hỏi tình hình quân vụ sao, thật đúng là có tâm.” Thiết Thủ miễn cưỡng cười cười, không biết nụ cười đó của mình thực ra khó coi tới mức nào.
Cố Tích Triều thu lại ánh mắt, thần tình phức tạp nhìn Hách Liên Xuân Thủy. Y không muốn trở mặt với Thiết Thủ, nhưng y quả thực sắp không thể khống chế bản thân được nữa rồi. Y đã biết điều trao cho Thiết Thủ danh xưng “đại ca”, nếu Thiết Thủ còn không biết chấp nhận, y cũng sắp không nhẫn nhục thêm được nữa.
Đứng đó một chút, Thiết Thủ đi ra, gió nhẹ phất qua khiến cho tâm tình đang nóng nảy của hắn dần dần nguội lại, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân quả thực có phần may mắn, may là Hách Liên Xuân Thủy vào kịp lúc.