CHƯƠNG 40:
Cố Tích Triều quả nhiên nói được thì làm được, vài ngày liên tiếp sau đó đều bế trướng không ra ngoài. Toàn bộ quân vụ giao hết vào tay Hách Liên Xuân Thủy, ngoại trừ tin tức của Thích Thiếu Thương đưa về ra, còn thì cái gì cũng không thèm quan tâm tới, chỉ ở trong trướng bồng viết chữ vẽ tranh, đôi khi cũng đánh đàn, tiếng đàn bình thản nghe không ra buồn vui, nhưng đêm đêm đều khêu đèn trắng đêm không tắt, mà ngọn đèn bên trướng bồng của giám quân Thiết Thủ cũng cùng y thâu đêm tương ứng, cùng y sáng sáng chờ mặt trời lên, chỉ là Thiết Thủ chưa hề một mình đi gặp Cố Tích Triều một lần nào nữa.
Tình hình chiến sự đúng như Cố Tích Triều sở liệu, Tiêu Thúc Hàn quả nhiên sợ quân Tống đi đường vòng tiến đánh U Đô, hắn vốn đã đánh mất Quỷ Cốc Quan, kiên quyết không thể để Tống quân hạ nốt U Đô thành nữa. Hai mươi vạn nhân mã ở cánh tả vì thế tiến đến vùng Bình Đính Phong, một lần nữa bày trận để chặn quân Tống. Mấy trận giao tranh sau đó, Thích Thiếu Thương cứ y theo như kế sách của Cố Tích Triều đã viết ra, mỗi lần chỉ phái một bộ phận nhỏ nhân mã nhử Liêu quân chứ không xâm nhập sâu vào địa bàn của địch. Hạc Dực chuyên thủ không chuyên công, mà Thích Thiếu Thương mỗi lần xuất quân đều coi trọng tốc chiến tốc thắng, không cùng Liêu quân đánh lâu, vừa chém đầu tướng Liêu xong là lập tức thu binh.
Tiêu Thúc Hàn lại điều hai mươi vạn binh ở cánh phía đông tiến đến, bị Hách Liên Xuân Thủy cầm binh chặn lại, nhưng cố tình tam chiến tam bại. Tiêu Thúc Hàn thấy Tống binh ở đây lực lượng mỏng yếu, mà lực lượng ở phía đông lại cường hãn, lập tức đem hai mươi vạn binh của mình chia làm hai đường, một đường đi tập hợp với đoàn quân ở cánh tả nhằm tiêu diệt “chủ lực” của quân Tống, một đường hướng đánh về phía quân doanh của Hách Liên Xuân Thủy.
Chỉ hai ngày sau, khi mười vạn Liêu binh ở cánh đông hội họp với đoàn quân ở cánh tả, nhận ra đã bị lừa, muốn quay lại thì đã không còn kịp nữa, Hách Liên Xuân Thủy đã tự mình mang bốn mươi vạn binh vây chặt lấy mười vạn Liêu binh ở chính giữa Hạc Dực trận.
Cố Tích Triều cùng với Hách Liên Xuân Thủy cưỡi ngựa đứng trên đỉnh núi xa xa nhìn chiến trường phía dưới, đao qua kiếm lại như mưa, cờ xí của Liêu quân lần lượt ngã rạp xuống, bị vô số bàn chân dẫm đạp qua, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy cờ xí của Tống binh ngày càng nhiều, đón gió mà lay động. Những tiếng kêu la thảm thiết của chúng binh sĩ không dứt bên tai, toàn bộ chiến trường một mảnh thiên hôn địa ám, xác chết la liệt khắp nơi, Liêu quân mắt thấy vốn chỉ có mười vạn Tống quân lại đột nhiên nhân lên gấp nhiều lần, có phần bối rối hoảng kinh không biết phải đối phó thế nào, lại bị Tống quân đánh cho không kịp trở tay, nhất thời hàng ngũ đều tan vỡ.
Mắt thấy quân ta sắp toàn thắng tới nơi, Hách Liên Xuân Thủy tươi cười rạng rỡ nói: “Chỉ một trận này có thể khiến cho Tiêu Thúc Hàn bại không dậy nổi rồi! Thích Thiếu Thương cũng không cần phải vất vả chống đỡ tiếp nữa, mấy ngày nay thật khổ cho hắn.”
Cố Tích Triều lắc đầu nói: “Nhưng cho đến giờ mà cánh quân phía đông của Liêu binh vẫn chưa quay lại, ta chỉ sợ nhất là bọn chúng đã minh bạch tình thế, quyết định rút lui thí tốt giữ xe rồi.”
“Vậy Thích Thiếu Thương chỉ sợ phải nguy hiểm?!”
“Nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng chỉ cần hắn không xâm nhập sâu vào lòng địch thì có thể tiếp tục chống đỡ không vấn đề gì.” Nói tới Thích Thiếu Thương, thần tình Cố Tích Triều chợt nhu hòa đi rất nhiều, ánh mắt dõi về hướng xa xăm, nhìn mãi về phía dãy núi xanh thẳm phía trước. Chỉ cần nghĩ tới Thích Thiếu Thương nơi dãy núi xanh xanh kia, chắc hẳn cũng đang hướng về phía mình, tâm tình trở nên nhu tình vô hạn. “Tiểu Yêu, nhớ kỹ mười vạn Liêu binh này giết toàn bộ, một tên cũng không tha mạng, để ba mươi vạn quân bên trong U Đô thành thấy chết mà sợ, tránh cho chúng nổi máu anh hùng muốn ra giúp vui!”
“Ta không lo ba mươi vạn quân trấn thủ U Đô thành, ta chỉ thực sự lo lắng cho Thích Thiếu Thương, đại quân của Tiêu Thúc Hàn nếu giờ này còn chưa chịu quay về đây, chỉ e mười vạn quân của hắn ở Bình Đính Phong không thể chống cự nổi nữa!”
“Tiêu Thúc Hàn muốn tương kế tựu kế đây mà, đúng là cao minh! Cho dù ba mươi vạn đại quân đó có quay về hết cũng cứu không nổi mười vạn đại quân ở đây, cho nên hắn nhất quyết không cứu, chờ chúng ta không nhẫn nổi nữa phải đi tiếp cứu cho Bình Đính Phong.” Cố Tích Triều đạm nhiên cười, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn ẩn ẩn lo âu. Thích Thiếu Thương có thể chống cự tới lúc nào, y cũng không biết được. Nhưng nếu bây giờ bỏ hết đi cứu Thích Thiếu Thương thì đúng là nước xa không thể cứu nổi lửa gần, trước mắt chỉ có nước tìm cách để cho Liêu binh quay về trước, giảm bớt áp lực cho Thích Thiếu Thương.
“Ngươi có ý gì hay?”
“Ân, cứ mặc kệ ba mươi vạn quân bên kia đi, trước tiên giết sạch mười vạn quân này cái đã.”
Hách Liên Xuân Thủy càng hoảng sợ: “Nếu chúng ta cứ vậy lao thẳng tới trước, Tiêu Thúc Hàn đương nhiên phải cầu viện từ U Đô thành, mà trong thành vẫn còn ba mươi vạn quân nữa, nếu ba mươi vạn quân đó cùng tiến lên, cộng với cánh quân ba mươi vạn từ phía đông trở về tức là chúng ta sẽ phải đối mặt với bảy mươi vạn đại quân đó! Chúng ta sẽ thua chắc! Vả lại ta lo lắng Tiêu Thúc Hàn trước đó đã bình định xong Bình Đính Phong rồi cũng không chừng!”
“Ta cá là binh mã U Đô thành sẽ không dám động. Liêu quân phía đông còn chưa có dấu hiệu quay về, chắc chắn là còn chờ chúng ta lên tiếp cứu cho Bình Đính Phong. Mà nếu bọn chúng có muốn quay về cũng phải mất vài ba canh giờ, bao nhiêu đó là đủ cho chúng ta diệt sạch mười vạn binh ở đây rồi! Chưa hết, đừng quên cho một cánh quân của chúng ta quay về Quỷ Cốc Quan điều binh đi!”
“Thế nhưng đó chỉ là giả vờ!”
Cố Tích Triều minh bạch Hách Liên Xuân Thủy thực tâm lo lắng cho Thích Thiếu Thương, trong lòng cảm thấy cảm động, đã ít nhiều khiến cho cảm giác bất mãn vì hắn không thể hiểu được kế sách của y giảm đi vài phần: “Ngươi và ta biết đó là giả vờ, nhưng Liêu quân đâu có biết? Liêu quân không dám dùng cả U Đô thành ra cược đâu. Trong U Đô thành không có Gia Cát Lượng, mà ta tuyệt không phải là Tư Mã Ý, chúng không dám dùng ‘không thành kế’ với ta đâu! Bọn chúng cố chấp tấn công Bình Đính Phong, mục đích thực sự rất đơn giản, đó là bức chúng ta quay về cứu, còn nữa, ý của hắn là muốn dùng mười vạn binh mã kia buộc chúng ta lui binh!”
“Khi Thiếu Thương đi đã nói với ta một câu, phóng lao thì phải theo lao. Chúng ta phải đánh bọn chúng trước. Phải hạ cho được mười vạn quân này. Bọn chúng càng đánh mười vạn binh mã của ta, ta càng không được quay về cứu. Công tâm vi thượng công thành vi hạ, nếu chúng ta muốn quay lại cứu mười vạn quân kia, thì lộ trình hai ngày đường của chúng ta cũng đủ cho bọn chúng san bằng toàn bộ Bình Đính Phong, mà lúc đó mười vạn Liêu binh ở đây tự nhiên được tha mạng sao? Nếu chúng ta không cứu, ba mươi vạn Liêu binh kia sẽ phải lo lắng cho mười vạn quân của chúng ở đây, mà mười vạn quân này sẽ phải đứng yên ở đây không dám cục cựa, là vì cái gì? Vì chúng sợ nếu chúng bỏ chạy, sẽ để lộ ra yết hầu chí mạng của cả U Đô thành!”
“Vậy ý của ngươi là?” Hách Liên Xuân Thủy cuối cùng đã ít nhiều hiểu được ý tứ của Cố Tích Triều, hắn không khỏi cảm thấy bội phục.
“Không để ý tới ba mươi vạn nhân mã đó nữa, trực tiếp đem quân tới đánh với Tiêu Thúc Hàn một trận. Phân phó cho quân sĩ nghỉ ngơi bốn canh giờ, sau đó lập tức nhổ trại, thẳng tiến đánh mười vạn Liêu quân trước mặt, cho chúng một đòn phủ đầu thật ác liệt, khiến hắn phải tin rằng chúng ta nhất quyết muốn lấy cho được U Đô thành! Tiêu Thúc Hàn muốn ở lại Bình Đính Phong chờ ta trở lại? Ha, nằm mơ!” Không ai so với y khao khát được nhìn thấy Thích Thiếu Thương bình an trở về, nhưng ngoài tầm tay với, goại trừ kế vây Ngụy cứu Triệu, y thực sự không còn biện pháp nào tốt hơn.
Đối với chiến lược của Cố Tích Triều, Hách Liên Xuân Thủy luôn luôn bảo gì nghe nấy, lúc hừng đông, bốn mươi vạn đại quân đã tiến sát đến soái doanh của Tiêu Thúc Hàn. Tiêu Thúc Hàn một mặt sai người về U Đô cầu quân tiếp viện, một mặt bày Hạc Dực trận ứng chiến. Cố Tích Triều cưỡi ngựa, đứng trước ba quân, dưới ánh sáng rạng rỡ của buổi bình minh, dây cương hàm thiếc phản chiếu ánh ngân bạch lấp lánh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhếch cười, một đôi mắt ngạo nghễ, trong thoáng chốc toàn bộ chiến trường tàn khốc tan nát như nhòa đi trước hình ảnh đẹp tựa thơ của thư sinh mặc thanh sam này.
Một gã truyền tin nho nhỏ đến bên cạnh Hách Liên Xuân Thủy, nói nhỏ với hắn vài câu, nhưng khiến cho Hách Liên Xuân Thủy đột ngột biến sắc mặt, không tự chủ được khẽ liếc về phía Cố Tích Triều. Cố Tích Triều đang quay mặt về hướng khác nói chuyện với một vị tướng quân không chú ý đến Hách Liên Xuân Thủy, nhưng Tức Hồng Lệ vội thấp giọng hỏi nhỏ: “Chuyện gì?!”
Hách Liên Xuân Thủy nghẹn ngào nói: “Ngày hôm qua Thích Thiếu Thương mang theo hai vạn nhân mã rơi vào vòng vây của địch, hiện tại mất tích!”
Tức Hồng Lệ hoa dung thất sắc, run giọng hỏi: “Không nói cho Cố Tích Triều sao?”
Hơi suy nghĩ một chút, Hách Liên Xuân Thủy nói: “Không thể nói, ít nhất là bây giờ không thể nói, để ta phái tử sĩ đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Thích Thiếu Thương không dễ dàng chết như thế đâu!” Hách Liên Xuân Thủy không biết đang an ủi Tức Hồng Lệ hay đang cố gắng an ủi bản thân, nghĩ đến những lời Thích Thiếu Thương giao phó trước lúc lên đường, nhất thời tâm loạn như ma. Xét trí tuệ của Cố Tích Triều, ai có thể lừa gạt được y? Nhưng nếu không giấu y lúc này, thì Tống Liêu cả hai nước, bên nào cũng có khả năng phải trở thành vật hi sinh.
Rất nhanh, Cố Tích Triều đã ra lệnh phát cờ hiệu tiến công, trống trận nổi lên như sấm, tiếng chém tiếng giết rung trời, đất rung núi chuyển. Hạc Dực của Liêu quân tuy rằng giỏi thủ, nhưng binh lực hai bên chênh lệch quá xa. Hai cánh còn chưa kịp hợp lại, đã bị Tống quân dâng lên tựa thủy triều dập tan nát. Khói màu đen đỏ bắt đầu truyền đi tín hiệu cầu cứu. Cố Tích Triều cười lạnh: “Tiêu Thúc Hàn quả nhiên không chịu nổi, phải cầu tới ba mươi vạn quân bên kia rồi!” Nghĩ tới một trận đánh cược nguy hiểm đã thắng, y không khỏi thở phào một hơi dài. Nhưng Hách Liên Xuân Thủy bên cạnh mồ hôi chảy đầm cả áo, không biết phải mở miệng với Cố Tích Triều thế nào cho phải nữa, vì tử sĩ phái ra không thể nhanh chóng có tin tức trở về như vậy được.
Lúc này, tên cầm đầu Liêu quân đột nhiên đem soái kỳ hạ xuống, thay vào đó buộc một thanh kiếm vào cột cờ kéo lên, thanh kiếm bị gió thổi khẽ đung đưa. Cố Tích Triều đang chăm chú quan sát trận địa địch nhất thời gương mặt trắng bệch, rồi lại chưa muốn tin, quay đầu lại hỏi Hách Liên Xuân Thủy: “Tiểu Yêu, địch nhân treo vật gì trước mặt vậy, ta…nhìn không rõ lắm?”
Hách Liên Xuân Thủy vừa nhìn sang, cả tâm hồn như vỡ nát thành hai nửa, sự tuyệt vọng như đang tàn nhẫn giẫm nát trái tim hắn, gian nan trả lời Cố Tích Triều: “Là…Nghịch Thủy Hàn…”