[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41:

Lúc này mặt trời đã lên cao, thái dương rực rỡ chiếu lên vạn vật, nhưng trong lòng Cố Tích Triều từng trận rét run, tâm như bị đóng băng, sau đó từ từ vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, hòa vào huyết mạch, khiến cho cả máu cũng như muốn bị đóng băng. Đám tàn quân của Liêu quốc áo choàng tơi tả, lúc này dường như lại có phần đắc ý mà lay động trong gió.

Cố Tích Triều trầm giọng nói với Hách Liên Xuân Thủy: “Tiểu Yêu, gióng trống thu binh!”

“Ngươi nói cái gì?!” Không đợi Hách Liên Xuân Thủy lên tiếng, Thiết Thủ đã giận dữ nói: “Thời gian này mà ngươi định thu binh?!”

“Gióng trống thu binh!!!” Từ khi đến biên quan đến nay, Cố Tích Triều chưa từng bao giờ phải hạ lệnh đến hai lần, lúc này đã có tia tức giận. Nghịch Thủy Hàn bị treo ở đó, Thích Thiếu Thương đang ở nơi nào? Cố Tích Triều tâm thần rối loạn, mà thái độ của Thiết Thủ càng làm cho y điên lên, y muốn hạ mệnh lệnh gì không cần phải giải thích với bất kỳ kẻ nào cả!

Thiết Thủ cũng biết trong lòng y không dễ chịu, nhịn xuống mà khuyên giải: “Liêu binh hiện nay đã thương vong quá nửa, chúng ta cần nhất bây giờ là một trận khiến cho tinh thần binh sĩ thêm phấn chấn thêm, không cho kẻ địch có thời gian hồi phục, tối đa chỉ cần đến giờ Thân là chúng ta có thể mở đường thông đến U Đô thành rồi?! Vậy mà bây giờ ngươi lại ra lệnh lui binh, là có ý gì? Đây là cơ hội tốt nhất rồi, nếu chần chờ tới lúc Liêu binh ở phía đông đến hội hợp lại sẽ khó lòng thắng Liêu binh nữa! Ở đây không phải chỉ có một mình ngươi biết lo cho Thích Thiếu Thương, nếu Thích Thiếu Thương quả thực ở trong tay bọn chúng thì chúng hẳn đã trói Thích Thiếu Thương ra chứ chỉ treo thanh kiếm để làm gì?!” Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, tỷ lệ Thích Thiếu Thương bị bắt sống là quá nhỏ, hơn phân nửa có lẽ đã…gặp bất trắc rồi.

Cố Tích Triều chậm chạp nói: “Thanh Nghịch Thủy Hàn này, từ khi Lý Lăng trao cho hắn, hắn chưa từng rời khỏi người…”

Gương mặt y vẫn không khôi phục nổi chút huyết sắc nào. Thiết Thủ trong lòng cười khổ, quả là quan tâm quá tâm tất loạn, một ngươi thông minh sắc sảo đến thế mà lại không có khả năng nhìn thấy trò lừa đơn giản như vậy: “Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, không có khả năng biểu thị cho việc Thích Thiếu Thương thực sự ở trong tay Liêu binh. Nếu Thích Thiếu Thương thực sự ở trong tay bọn chúng, đem chính hắn ra trói trước trận không phải càng có hiệu quả hay sao? Bọn chúng nhất định là muốn nhiễu loạn tinh thần của ngươi, dù sao phóng tầm mắt cũng không kiếm ra kẻ nào khả dĩ làm đối thủ với ngươi, ngươi hẳn là so với chúng ta càng phải thông minh hơn mới đúng chứ, sao lại dễ dàng hồ đồ vì một trò cỏn con thế này vậy?!”

“Tiểu Yêu, gióng trống thu binh.” Cố Tích Triều không phải nhìn không ra, chỉ là vẫn không dám đánh cược, vạn nhất Thích Thiếu Thương thực sự rơi vào tay bọn chúng rồi, nếu y còn cố chấp dâng quân lên, không phải Thích Thiếu Thương sẽ phải chết đầu tiên hay sao?! Dù sao trên Bình Đính Phong cũng chỉ có mười vạn quân, cho dù có là Cố Tích Triều y tự mình cầm quân cũng chưa chắc toàn mạng thoát ra, huống chi… Nghịch Thủy Hàn còn đang bị treo trên cột cờ, chỉ cần Thích Thiếu Thương còn chưa đích thân đứng bên cạnh y đây, cười đến lộ hai má lúm đồng tiền, thì y tuyệt không thể cược. Nếu đã không có Thích Thiếu Thương thì mọi vất vả cực nhọc bôn ba, bày mưu tính kế còn có gì đáng giá? Cái chết của Vãn Tình đã mở mắt cho y thấy, ái tình so với trời cao còn cao lớn hơn, thế nhưng so với sinh mệnh vẫn còn là quá nhỏ. Ngày hôm ấy để Thích Thiếu Thương xuất chinh với y đã là cực hạn, y cũng không chịu nổi mạo hiểm thêm nữa.

“Không được!!!” Thiết Thủ nói như đinh đóng cột.

“Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta!!!” Trong tay Cố Tích Triều, một bả Thần Khốc Tiểu Phủ chợt lóe sáng, nhãn thần sắc bén. Thiết Thủ lòng bàn tay lạnh toát, tiểu phủ đó là chính hắn đưa cho Cố Tích Triều, chỉ để giờ đây y đem chính nó ra đối phó với hắn. Nhân sinh đúng là đáng châm chọc.

“Không nên như vậy mà.” Hách Liên Xuân Thủy tái mặt, lao vào chặn giữa hai người.

Thiết Thủ quay về phía Hách Liên Xuân Thủy nói: “Hách Liên công tử, ngươi là người đứng đầu ba quân, ngươi quyết định đi.” Ngừng lại một chút, Thiết Thủ lại thêm một câu: “Bất quá hãy suy nghĩ cẩn thận, thánh thượng còn đang chờ Hách Liên gia các ngươi lập công chuộc tội, lệnh tôn cũng đang ở kinh thành chờ ngươi chiến thắng trở về.”

Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu: “Ta cũng rất muốn cứu cha mình, nhưng cũng không thể đem mạng Thích Thiếu Thương ra đổi được, nếu muốn đổi thì thà là mạng của ta!”

Rất nhanh, Tống quân đã vang lên tiếng trống lui binh, Thiết Thủ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thái độ làm người của Thích Thiếu Thương các ngươi cũng không phải không biết, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không vì bản thân mình mà hi sinh lợi ích của Đại Tống đâu! Ngươi thật uổng xưng là tri âm của hắn!” Nhưng hắn cũng không phải không hiểu, không có con người vui vẻ hay cười kia, thì mọi lời tri âm tri kỷ gì đó đều là vô nghĩa. Hắn chỉ là đang cố gắng tìm cách phát tiết những cảm xúc phức tạp của bản thân.

Tống quân lui về doanh địa, Hách Liên tử sĩ ra ngoài thăm dò tin tức trở về báo, ngoại trừ ba mươi vạn quân bên kia đang lục tục kéo về bên này, Tiêu Thúc Hàn sai người đưa tin về U Đô không cần phải mang quân ra cứu viện nữa…thì không hề có bất kỳ một tin tức gì về Thích Thiếu Thương cả. Hách Liên Xuân Thủy đến tìm Cố Tích Triều, vốn là muốn khuyên nhủ y, đã thấy Cố Tích Triều ngồi đờ ra ngắm Hòa Vân kiếm, không có bất kỳ một biểu tình nào. Mà trong lòng Hách Liên Xuân Thủy cũng đang lộn xộn một đống, không biết phải làm sao để Cố Tích Triều thấy thoải mái. Chỉ có Tức Hồng Lệ bình thản nói, từ khi bước chân vào chốn giang hồ, Thích Thiếu Thương đã không biết bao nhiêu lần gặp nguy hóa yên, chỉ không biết Cố Tích Triều có nghe vào tai hay không.

Đến hoàng hôn, một tên lính nhỏ vào báo, Liêu quân sai sứ giả tới. Cố Tích Triều lúc này mới hoàn hồn.

Liêu sứ giả là một gã trung niên, nhưng lời nói ra không có chút nào êm tai: “Tiêu nguyên soái của chúng ta nói, Cố tiên sinh nếu thực có thành ý đàm phán, trước tiên phải lui binh trăm dặm.”

Cố Tích Triều nét mặt lãnh đạm không thèm ra tiếp, chỉ nhận thư, xem qua một lần, rồi không cần chờ thương nghị với Thiết Thủ và Hách Liên Xuân Thủy đã quyết định: “Bảo chúng ta lui binh trăm dặm, Tiêu Thúc Hàn là muốn chờ ba mươi vạn binh cánh tả đến viện thủ hay sao? Bốn mươi vạn Liêu binh thôi chứ gì, ta còn thèm để vào mắt sao! Về nói lại với Tiêu Thúc Hàn, lui binh có thể, Nghịch Thủy Hàn trước tiên phải trả lại cho ta!”

Tên sứ giả cười nói: “Hóa ra Cố tiên sinh lưu tâm Nghịch Thủy Hàn a, Tiêu nguyên soái của chúng ta nói, chờ Cố tiên sinh lui binh, hãy bàn tiếp về Nghịch Thủy hàn sau.”

Cố Tích Triều cười lạnh: “Ta không cần biết các ngươi làm thế nào mà có được Nghịch Thủy Hàn, hơn phân nửa là trộm đạo ăn cắp thôi chứ gì. Quay lại nói với nguyên soái các ngươi, chuyện lui binh, đừng.có.nằm.mơ!”

Liêu sứ giả cũng không nổi giận, nói: “Là giết người đoạt được kiếm hay bắt sống người đoạt được kiếm, cứ chờ một ngày khác Cố tiên sinh đàm đạo lại với Tiêu nguyên soái của chúng ta sẽ minh bạch ngay thôi mà.”

“Vậy còn phải xem ta có thèm nghe hay không!” Cố Tích Triều lạnh lùng khép bờ mi: “Nếu trưa ngày mai các ngươi còn chưa đem Nghịch Thủy Hàn trả cho ta, ta sẽ san bằng toàn bộ Liêu doanh!” Dứt lời cũng không quan tâm tới tên sứ giả nữa, sai người đuổi ra ngoài.

Đợi đến khi sứ giả đi rồi, Cố Tích Triều mới ngồi lại trên ghế, thở dài một tiếng, nét mặt đầy vẻ bi ai: “Tiểu Yêu, ngươi nói, khẩu khí của tên sứ giả này như vậy, tóm lại Thiếu Thương có phải gặp chuyện không may rồi hay không?”

Hách Liên Xuân Thủy trả lời: “Thích Thiếu Thương từ khi thành danh cho tới giờ đã rất nhiều năm, muốn hắn chết đâu phải chỉ có đám Liêu nhân này, vậy mà hắn vẫn cứ từ trong nguy hiểm thoát ra bình an đó thôi. Ta chỉ lo lắng ba mươi vạn quân cánh tả kia, e là chỉ một ngày đêm nữa có thể đến hội hợp với mười vạn quân ở đây rồi. Có cần đem binh đi ngăn không?” Thực ra bảo Thích Thiếu Thương có vô sự hay không, Hách Liên Xuân Thủy cũng không dám chắc, chỉ biết chuyển hướng câu chuyện.

“Không cần ngăn cản.” Cố Tích Triều mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: “Thiếu Thương sinh tử bất minh, chúng ta làm ra bất kỳ động thái nào cũng sẽ ảnh hưởng tới an nguy của hắn. Ta cũng không sợ Liêu quân họp nhau một chỗ. Địa thế trước mặt chật hẹp hiểm trở như vậy, nếu hơn ba mươi vạn quân mà cùng dồn vào một nơi thì căn bản không sao bày Hạc Dực trận được nữa. Như vậy còn hơn đánh mười vạn quân ở đây xong lại phải quay đầu lại đối phó tiếp với ba mươi vạn quân nữa.”

“Ngươi thực sự tin Thích Thiếu Thương bị bắt đi rồi?”

“Tiểu Yêu, vậy tử sĩ của ngươi có tin tức của Thích Thiếu Thương không?” Cố Tích Triều nếu còn chưa có câu trả lời thỏa đáng thì tin hay không tin đều không thể trấn áp được tâm tư hỗn loạn của y. Chờ đợi thật là một loại giày vò.

Hách Liên Xuân Thủy trong lòng một trận hư không, nhưng vẫn không dám trả lời thật lòng: “A, còn chưa, nhưng chắc cũng sắp thôi!”

“Tiểu Yêu, có tin gì phải nói ngay cho ta biết, đừng tìm cách gạt ta.” Cố Tích Triều vô lực nhắm mắt lại, phất tay áo bảo Hách Liên Xuân Thủy đi ra ngoài.

Ánh trăng như nước, ánh sáng âm thầm yếu ớt tỏa xuống nhân gian, giáo tràng trống trải hoang vu chỉ còn một cây cột cờ vẫn còn dựng thẳng đứng, gió đêm ào ào thổi qua, Nghịch Thủy Hàn đong đưa qua lại, sợi dây xích treo nó cũng loảng xoảng vang lên, từng tiếng từng tiếng như đâm vào tâm Cố Tích Triều.

Thần Khốc Tiểu Phủ dưới trăng vẽ nên một đường vòng cung mỹ lệ trước khi quay về trên tay chủ nhân, sợi xích treo Nghịch Thủy Hàn lập tức bị cắt đứt, thanh kếm vững vàng rơi vào lòng y, hàn khí lành lạnh.

Ngón tay thon dài của Cố Tích Triều chậm rãi lướt qua thân kiếm, sắc mặt tái nhợt nhưng vô cùng chăm chú. Nghịch Thủy Hàn đã trở về tay y, còn chủ nhân của nó đâu, dáng tươi cười ấm áp đó cách y còn xa lắm không?

Bốn phía giáo tràng đột nhiên đuốc sáng rực lên, Cố Tích Triều trong lúc thất thần đã trở thành bia ngắm cho tất cả binh lính xung quanh, nhưng y lập tức hồi phục tinh thần rất nhanh, giống như tất cả đều nằm trong dự tính vậy, không thèm nói gì, chỉ bày ra toàn bộ vẻ cao ngạo lạnh lùng của bản thân, giống hệt như một tia sét chói lòa giữa tầng tầng mây, trong khi đám người xung quanh đều kinh ngạc trước dáng điệu của y. Dám một mình đến đoạt lại Nghịch Thủy Hàn, đương nhiên không phải không có dự tính.

Đám Liêu binh rẽ ra nhường đường cho một cô gái tiến lên phía trước, chính là Mạc Lung. Đều là người quen cũ, không ai cần nói gì nữa, dù sao cũng không có ai dám mở miệng chiêu hàng Cố Tích Triều.

Mạc Lung mỉm cười giơ cao tay, chỉ cần phất tay xuống thì vạn tiễn lập tức xuyên tới, Cố Tích Triều có kinh tài tuyệt diễm đến đâu đi nữa cũng khó lòng tránh khỏi số phận vạn tiễn xuyên tâm. Điều này khiến cho Mạc Lung thực sự cao hứng, chỉ cần một thanh kiếm mà có thể giết được Cố Tích Triều, bản lĩnh đó đương nhiên không phải ai cũng có.

Nhưng Mạc Lung vẫn là vui vẻ quá sớm. Tay kia còn chưa kịp hạ xuống, một bóng đen đã lao vụt tới ôm lấy Cố Tích Triều. Bóng người này thực sự quá nhanh, chỉ nhìn thấy một thân trang phục Liêu binh, gương mặt bị loại mũ thông thường của Liêu binh che khuất hết cả một nửa, người nọ phi khoái vừa xẹt qua giáo tràng đã bay thẳng vào trong doanh trướng.

Một khí tức quen thuộc thoáng cái khiến cho đôi mắt Cố Tích Triều như nhòa đi, con ngươi lóe lên một tia kinh hỉ như một tiểu hài tử, chỉ tự nhiên mà đem Nghịch Thủy Hàn nhét vào tay hắn, rồi sau đó rúc sâu vào lòng hắn, dù tên bay như mưa cũng không cần để ý mảy may. Trên đời này không còn nơi nào, so với vòng tay ôm của người này còn có thể an toàn và ấm áp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.