CHƯƠNG 42:
Thích Thiếu Thương bị thương, chân có chỗ khập khiễng, nên hành động cũng không nhanh nhẹn được. May là trên người còn có giáp tơ vàng, giúp che chắn cho hắn không bị rừng tên như mư này làm bị thương, hơn nữa còn dựa vào việc hắn đã tương đối thông thuộc đường đi lối lại trong doanh Liêu binh nên có thể ôm Cố Tích Triều thoát khỏi vòng vây, chạy vài vòng, sau đó trốn vào một trướng bồng tối đen. Đây là một trong những trướng chứa lương thực, bên trong chất đầy các loại bao tải khác nhau, khắp nơi sực lên một mùi nấm mốc khen khét. Hai người dắt tay nhau trốn vào hốc tối nhất, núp vào. Chưa kể Liêu binh có lẽ không nghĩ đến bọn họ sẽ trốn trong này, mà cho dù có vào đi nữa, nếu không cẩn thận lục tìm cũng sẽ không sao phát hiện được.
Nghe bên ngoài trướng bồng từng đạo binh rầm rập chạy qua chạy lại để truy tìm, sau đó dần dần thanh tĩnh trở lại. Lúc đó Cố Tích Triều mới hỏi: “Ngươi làm thế nào có được bộ trang phục này? Nghịch Thủy Hàn vì sao lại ở torng tay Liêu binh?”
Đã tạm thời an toàn rồi nhưng Thích Thiếu Thương vẫn luyến tiếc không muốn buông Cố Tích Triều ra, thân thể ôn nhuyễn này hắn không có khắc nào không nhung nhớ, đến lúc này phải ôm thật chặt trong tay mới khiến hắn yên tâm bản thân không phải đang nằm mộng: “Buổi sáng hôm qua ta dẫn theo hai vạn quân bị địch quân bao vây, vốn cũng đã nghĩ là sẽ phải nuốt lời với ngươi. May mà có Hách Liên tử sĩ cướp được cho ta một bộ trang phục của Liêu binh để thay, rồi thay ta dẫn quân đi nơi khác để ta có cơ hội tẩu thoát. Ta bị thương, không đi được, may mà nghĩ ra cách giả trang thương binh Liêu quốc. Những Liêu binh này được tập hợp từ rất nhiều nơi khác nhau, cho nên bọn chúng không thể nhận mặt được hết tất cả mọi người. Chỉ đáng tiếc Nghịch Thủy Hàn rớt lại, bị bọn chúng lấy đi. Tiêu Thúc Hàn nghe nói nhặt được Nghịch Thủy Hàn đã đích thân xuống lệnh đem toàn bộ quân đã chiến đấu ở đó trở về ngay, ta phỏng chừng là muốn thẩm vấn tất cả để xem ta rốt cuộc đã chết hay không. Ta vốn muốn tìm cơ hội len lén trốn về, lại nghe nói Mạc Lung đã đem treo Nghịch Thủy Hàn ra trước trận để đẩy lùi quân Tống. Ta vốn nghĩ ngươi thông minh như vậy hẳn sẽ không rút lui mới phải, ai, vậy mà ngươi không những lui binh, còn dám ngu ngốc một mình chạy tới đoạt lại kiếm nữa chứ, bộ nhìn không ra đây là kế dụ ngươi tới để giết hay sao?” Thích Thiếu Thương càng nói càng giận, quyết định phạt người trong lòng bằng cách ôm y thật chặt. Nói thật ra, kế sách của Mạc Lung vốn không cao minh gì, nhưng cái kế ngu si này hết lần này đến lần khác đều tỏ ra cực kỳ hữu hiệu trong việc đối phó với riêng Cố Tích Triều.
“Nghịch Thủy Hàn là kiếm của ngươi lại bị Mạc Lung treo ở chỗ này, nếu ta không dám đi lấy lại, cô ta còn tưởng là ta sợ cô ta!” Cố Tích Triều hừ lạnh. Trong bóng tối, y sờ soạng thấy vết thương trên đùi của Thích Thiếu Thương, được băng rất kỹ, bất chợt nảy ý nghịch ngợm nhấn mạnh vào đó một cái, không ngoài dự tính nghe được Thích Thiếu Thương hít mạnh một hơi, buông lỏng tay. Nếu còn không chịu buông tay, Cố Tích Triều có lẽ sẽ xuống tay chặt đứt đầu khớp xương của hắn thật, nếu thế thì chân của hắn có cơ là sẽ hỏng cả đời.
“Biết rõ kẻ thù giăng bẫy chờ sẵn, mà còn tới?” Thích Thiếu Thương sợ hãi hỏ, nhớ đến những lời Cố Tích Triều mắng hắn hôm hắn đoạt được Hòa Vân kiếm cho y, nên cũng học theo: “Có phải không biết heo chết thế nào không?”
“Ngươi còn chưa chết mà, ta làm sao biết được!” Lời vừa thốt ra, Cố Tích Triều lập tức cảm thấy hối hận, y trước giờ không hề cố kỵ điều gì, nhưng hiện nay ngày ngày đối mặt với chém với giết, lại vừa trải qua một hồi sinh tử phân ly, một chữ “Tử” này trở thành một vết thương cực kỳ sắc bén, nỗi đau thương lẫn ưu tư tựa như độc xà ngày ngày cắn xé tâm can. Y cho tới bây giờ chưa bao giờ khát vọng bảo toàn được sinh mệnh của bọn họ như thế này. Xét đến nguyên nhân cuối cùng, tự nhiên là vì Thích Thiếu Thương.
“Say này đừng bao giờ nhắc đến chết chóc nữa nhé, ta không thích nghe.” Cố Tích Triều chủ động đem đôi môi mình nhẹ nhàng chạm vào môi Thích Thiếu Thương, sự ngọt ngào trúc trắc khiến Thích Thiếu Thương cả người cứng đờ, chỉ kịp nói một câu “Được. Chúng ta không nói đến.”, phần còn lại của câu nói đã biến mất trong lúc hai làn môi gắn bó với nhau. Đôi môi nóng rực của Thích Thiếu Thương phủ lên đôi môi lành lạnh của Cố Tích Triều, đầu lưỡi lướt dọc theo đường môi duyên dáng của y, chậm rãi liếm nhẹ một vòng, một lúc lâu sau lại mang theo một nỗi lưu luyến dịu dàng tiến vào trong miệng, thập phần cẩn thận, lại vô chừng ôn nhu tiến thối tựa như một đứa trẻ đối đãi với món bảo bối nó âu yếm nhất, mềm mại đến khó nói nên lời. Đầu lưỡi linh động nhẹ nhàng lướt qua hàm trên, lại tiến vào từng tấc từng tấc nhạy cảm trong khoang miệng, khiến cho người trong lòng cũng run lên, cuối cùng, lưỡi và lưỡi cùng cuốn nhau vào một điệu vụ say mê, triền miên không dứt.
Cho đến khi Cố Tích Triều sắp không thở nổi nữa, Thích Thiếu Thương mới buông y ra, đã nhiều ngày không được ở bên cạnh y, loại mùi vị này thực sự khiến hắn vô pháp kiềm chế. Chỉ có điều nơi này thực không phải là nơi để bọn họ có thể khanh khanh ta ta được.
“Tích Triều…!” Rõ ràng nghe được bên ngoài binh sĩ đang đi tới đi lui, vậy mà Cố Tích Triều vẫn nghịch ngợm xấu xa vươn đầu lưỡi liếm vành tai hắn, ý định hẳn là muốn nhìn thấy bộ dạng mất lý trí của Thích Thiếu Thương.
“Đừng nên…làm vậy…nghĩ cách làm sao thoát ra đi.” Muốn đẩy y ra nhưng lại luyến tiếc, Thích Thiếu Thương rốt cuộc bị y liếm khiến cho cả người nóng lên, một cỗ nhiệt khí chạy thẳng xuống bụng, không dám lỗ mãng, chỉ có thể cố kìm nén, điều chỉnh hô hấp.
Cố Tích Triều cười nhẹ, buông hắn ra nói: “Muốn đi? Rất đơn giản a. Đây là nơi trữ thảo lương chứ gì, chỉ cần một mồi lửa, sau đó chúng ta chạy loạn ra là được.”
“Như bộ dạng của ngươi mà muốn chạy ra ngoài?” Thích Thiếu Thương nhìn y phục dạ hành trên người y cười nói: “Ngươi vừa đi ra là Liêu binh biết ngay. Để ta tìm cho ngươi một bộ Liêu phục cái đã.”
Thích Thiếu Thương nhanh chóng tìm về một bộ quần áo, Cố Tích Triều luôn luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này được gặp lại Thích Thiếu Thương tâm tình cực tốt, nên cũng không tính toán, để Thích Thiếu Thương giúp y thay trang phục. Ban ngày Thích Thiếu Thương sợ bị lộ nên phần lớn thời gian đều trốn trong này, biết rõ chỗ này toàn là lương khô rất dễ đốt. Hai người sau khi điểm hai ba mồi lửa, kinh động đám Liêu binh, mấy tên lính đứng gần đó đều hốt hoảng gào to lên đi cứu hỏa, những trướng ở xa chưa kịp có động tĩnh nhưng nhất tề đều đốt sáng đèn, một vùng sáng rực tựa ban ngày.
Cách kho lúa không xa có chuồng ngựa. Cố Tích Triều vung kiếm chặt đứt dây cương, lôi Thích Thiếu Thương cùng lên một con ngựa, lại tiện tay cho chuồng ngựa một mồi lửa.
Nhất thời trong Liêu doanh ngựa chạy qua chạy lại điên cuồng, hí vang trời, nơi nơi đấu đá lung tung, cho dù doanh trướng thường ngày có nghiêm ngặt đến đâu cũng không tránh khỏi rối loạn. Cố Tích Triều dựa vào sức chạy của ngựa, vả lại xung quanh ngựa chạy lung tung rất khó phân biệt, đám chiến mã bình thường cũng không ai dám ngăn cản, cho nên chỉ một lúc sau, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đã rời khỏi Liêu doanh. Nhìn lại phía sau, đám cháy đã sắp được dập tắt, có lẽ bởi vì Liêu doanh nằm ngay bên bờ sông, tiện cứu hỏa, nhưng với con chiến mã này thỉ cần nửa khắc thôi thì đã mất tăm.
Bên Tống doanh bên này, Hách Liên Xuân Thủy nghe nói Cố Tích Triều mất tích, biết y chắc chắn đã đột nhập Liêu doanh đoạt lại Nghịch Thủy Hàn, tìm hiểu tung tích của Thích Thiếu Thương rồi, liền lập tức điểm nhân mã, khắp nơi tìm cách tiếp ứng. Từ xa xa chỉ thấy Liêu doanh một trận ầm ĩ, bèn phái tử sĩ đi tìm hiểu. Không bao lâu sau, dưới ánh trăng, nhìn thấy hai người cưỡi một con ngựa chạy vội mà đến, đang định sai người ngăn lại, đã nghe một trong hai người dùng nội lực truyền âm tới: “Tiểu yêu, là chúng ta!” Hách Liên Xuân Thủy nghe thấy thanh âm của Thích Thiếu Thương, mừng quá sức tưởng tượng, bèn lập tức sai cung thủ tập kích đám truy binh phía sau hai người.
Liêu binh đã được huấn luyện, vừa nhìn thấy Tống binh có mai phục liền bỏ cuộc không truy nữa, Liêu doanh cũng khôi phục lại được trật tự. Nhưng Hách Liên Xuân Thủy cũng không dám tự tiện hành động, chỉ sai quân tăng mạnh đề phòng, yểm hộ mọi người quay về doanh trại.
Cố Tích Triều quay về doanh trướng, một mặt gọi người chuẩn bị kim sang dược (dược chữa thương) và băng gạc, một mặt gọi Hách Liên Xuân Thủy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu. Hách Liên Xuân Thủy mặt mày rạng rỡ liên tục gật đầu, vội vã đi xuống dưới an bài mọi chuyện.
Thích Thiếu Thương lòng đầy hiếu kỳ, hỏi: “Lại có mưu kế gì phải không?”
“Ngày mai sẽ nói. Trước hết trị thương cái đã!” Nhanh chóng đem Thích Thiếu Thương nằm lên giường, Cố Tích Triều nói: “Máu thấm ướt cả ống quần rồi, chắc chắn là do vết thương toác ra.”
“Khẳng định là tại ngươi lấy tay ấn…Aaaa”
Thiết Thủ nghe nói Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đều đã trở về, đang muốn đến thăm, còn chưa kịp tiến vào trướng đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thích Thiếu Thương, còn có tiếng cười vui vẻ của Cố Tích Triều. Thiết Thủ còn đang do dự, đã nghe thấy tiếng cười của Cố Tích Triều dần dần thay đổi, khi liền khi dứt mang theo vài phần ám muội, rồi cuối cùng im bặt. Thiết Thủ ngây người một lát, chậm rãi bỏ đi.
Hách Liên Xuân Thủy sau khi hoàn thành phân phó của Cố Tích Triều trở về, thấy trướng của y còn đang sáng đèn liền bước tới định báo lại cho y. Mới đến gần, chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ của Cố Tích Triều, mềm mại đáng yêu say lòng người, còn mang theo thanh âm khe khẽ của Thích Thiếu Thương. Hách Liên Xuân Thủy vội dừng bước, Cố đại công tử một khi đã có nhã hứng, ai cũng không nên vào quấy rầy.
Nhẹ chân nhẹ tay như kẻ trộm rời khỏi trướng của Cố Tích Triều rồi, đi một lúc, Hách Liên Xuân Thủy chợt thấy một bóng người đứng lặng bên cạnh một cái hố nhỏ, không phải đang ngâm thơ ngắm trăng, mà dường như là đang tâm sự trọng trọng, gió đêm vù vù thổi qua, tay áo cuồn cuộn bay, đã bị sương đêm nhuốm ướt phân nửa. Chính là Thiết Thủ. Thiết Thủ luôn luôn bình tĩnh giỏi kiềm chế cảm xúc, lúc này đứng một mình ngoài này, có lẽ là đã đau khổ tới cực điểm. Bất kỳ ai có mắt cũng đều nhìn ra hắn thích Cố Tích Triều, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Loại đả kích lớn đến thế, Hách Liên Xuân Thủy cũng đã từng phải nhận, nhưng hắn cuối cùng có thể ôm được mỹ nhân về, còn Thiết Thủ, thì vĩnh viễn không có hy vọng. Hách Liên Xuân Thủy chỉ có thể lực bất tòng tâm mà âm thầm đồng cảm, bởi vì với một cá tính như Thiết Thủ, chắc chắn không cho phép ai thương hại hắn.