CHƯƠNG 43:
Có câu là “người gặp chuyện vui thì thần thanh khí sảng”, Cố Tích Triều ban đêm xông vào Liêu doanh, rồi lại cùng với Thích Thiếu Thương triền miên cả nửa đêm, mới sáng sớm hôm sau đã tỉnh giấc, cũng không thấy chút mệt mỏi nào, thần thái phi dương sai người chuẩn bị ngựa để chuẩn bị ăn điểm tâm xong sẽ ra ngoài. Thích Thiếu Thương chưa bao giờ ngồi yên một chỗ, đương nhiên không muốn một mình ở lại trong trướng bồng khó chịu, cũng muốn đi theo, Cố Tích Triều không lay chuyển được hắn, chỉ còn cách đỡ hắn lên ngựa. Hai người cùng Hách Liên Xuân Thủy dẫn theo mấy người thân binh ra khỏi doanh, đi dọc theo con sông bên cạnh doanh trấn, theo hướng tây mà lên.
Dòng sông này vừa hẹp vừa nông, có thể nhìn thấy từng tảng từng tảng đá lớn nhô lên khỏi mặt nước, trong lòng sông cũng nhấp nhô đá lớn đá nhỏ. Nước xanh một màu lam nhàn nhạt, có thể nhìn thấy rõ lớp đá cuội lót dưới đáy nước, lấp lánh đủ màu hoặc đỏ hoặc trắng hoặc đen. Bên bờ sông, trải dài ba bốn dặm đều là núi thấp, trông xa tựa muôn đợt sóng nhỏ nhấp nhô, đường cong nhu hòa phía xa xa là từng dãy từng dãy núi cao chồng chất lên nhau. Vài ngày trước đây có mưa bụi, trên sườn núi đậm một màu lục mơn mởn của cỏ cây, đây đó còn vài cụm hoa dại khoe sắc. Trên đỉnh núi lững lờ mấy chòm mây trắng mịn, mang theo hơi gió mát rượi, chậm rãi phiêu du về phía tây. Có đám mây nhuốm một màu hồng dịu dàng của nắng sớm mai, có đám lấp lánh như vảy cá, có đám trắng bạc tựa như một lớp lụa mỏng, có chỗ lại chậm rãi tan ra hòa vào màu trời xanh trong vắt. Từ phía mây bay, văng vẳng tiếng chim đỗ quyên thanh thoát.
Cố Tích Triều đã nhiều ngày nhung nhớ Thích Thiếu Thương, chưa từng để ý tới cảnh xuân tươi đẹp trước mặt. Lúc này phi ngựa mà đi, gió mát thổi vào mặt, bất giác thần thanh khí sảng, thuận miệng mà ngâm:
“Đông thành tiệm giác xuân quang hảo
Hộc trứu ba văn nghênh khách trạo
Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh
Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo
Phù sinh trường hận hoan du thiểu
Khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu
Vị quân trì tửu khuyến tà dương
Thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu.”
Hách Liên Xuân Thủy nghe giọng ngâm trầm bổng của y, chỉ thở dài tán thán: “Ta trước đây vẫn luôn tự phụ xuất thân thế gia, văn võ toàn tài, trẻ tuổi đắc chí, nhân trung long phượng. Ai ngờ sau khi biết ngươi rồi, mới hay cái gì gọi là ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người cao hơn!”
Cố Tích Triều liếc hắn nói: “Ngươi muốn gì? Tự nhiên đi nịnh ta?”
Hách Liên Xuân Thủy bất mãn bĩu bĩu môi: “Cố Tích Triều ngươi nghi ngờ nhiều quá, ta thật tình khen ngươi, ngươi lại bảo ta là phường nịnh hót xun xoe!”
Cố Tích Triều tán thành cười nói: “Kỳ thực kể từ khi đến biên quan, ta cảm thấy thoải mái hơn trước đây rất nhiều, không cần phải luôn luôn đề phòng, cũng không lo bị người khác chèn ép. Làm gì cũng thoải mái không bó buộc, đúng là vô câu vô thúc.”
“Ngươi hành sự có bao giờ không vô câu vô thúc? Ngày xưa lúc truy sát Thích Thiếu Thương, trong mắt ngươi có từng để vương pháp hoàng quyền, thiên lý đạo nghĩa ở đâu đâu?”
“Khi đó ta cũng không ngờ sẽ có ngày gọi các ngươi là bằng hữu.” Không giống với trước đây hễ nói đến chuyện cũ thì tâm tình phức tạp, lúc này đây Cố Tích Triều cười đến nét mặt nhu hòa an tường, những chuyện gió tanh mưa máu, tàn nhẫn khốc liệt thoáng như đã qua từ kiếp trước.
Dương liễu theo gió phiêu lãng, được Thích Thiếu Thương tiện tay ngắt một chiếc lá, đem lên miệng thổi thành thanh âm líu lo nho nhỏ, mặc dù không thể bằng tiếng đàn êm tai của Cố Tích Triều, nhưng lại mang theo một phong vị mới mẻ, khiến cho phía sau lưng bọn họ, vài con chim sẻ hiếu kỳ cũng ríu rít bay theo.
Ba người chạy theo hướng tay phải hơn mười dặm đường, từ xa xa đã nhìn thấy doanh trại của Tống binh mới vội vã dựng đêm qua, từng đoàn từng đoàn người mang theo đất đá chắn ngang một nhánh sông nhỏ.
Thấy Thích Thiếu Thương vẻ mặt ngơ ngác, Cố Tích Triều giải thích: “Con sông này chính là đầu nguồn của con sông chạy qua Liêu doanh, chỉ là phân ra làm hai nhánh mà thôi. Trước đây quân Liêu bày Hạc Dực trận thì trấn rất kỹ chỗ này, ta dù có tâm cũng không sao phá được. May mà ngươi đã dẫn hai mươi vạn quân cánh hữu của Liêu binh đi, lúc này Liêu binh chỉ chăm chú canh giữ phương bắc, tạm thời chưa kịp củng cố tới đây.”
Thích Thiếu Thương đột nhiên nhớ tới lúc khi vừa gặp lại Cố Tích Triều và đám mã tặc chết bất đắc kỳ tử trong làng của Sơ Cửu, trong lòng từng trận hàn ý lạnh lẽo, nhưng khi nhìn xung quanh thì có vẻ cũng không phải là muốn hạ độc, mà chỉ là đang đắp đê ngăn sông mà thôi: “Ngươi muốn lợi dụng con đập này?”
“Hạ độc đương nhiên là đơn giản nhất. Bất quá, chỉ sợ Thích đại hiệp tâm hiệp nghĩa lại ‘phát tác’, sẽ lải nhải là ảnh hưởng đến bách tính vô tội dưới hạ lưu sông mất thôi!” Cố Tích Triều dùng một ngữ điệu lạnh lùng để phun ra ba chữ “Thích đại hiệp” khiến Hách Liên Xuân Thủy không nhịn được cười thầm, hắn vốn biết ba chữ Thích đại hiệp này chính là ba chữ có thể khiến Thích Thiếu Thương dễ nổi điên nhất. “Con sông này chia thành hai nhánh, một nhánh chảy qua Liêu doanh, nhánh còn lại chảy qua Tống doanh. Nguồn nước ở đây không được phong phú, con sông này chắc chắn chính là nguồn cung cấp nước sống còn cho hơn mười vạn quân ở cả hai bên. Cho nên ta sai người đắp một cái đập ở đây, ngăn cản nguồn nước đến Liêu doanh. Hiện tại đang là mùa khô, nước dù toàn bộ chảy về phía nhánh sông của chúng ta cũng không có khả năng gây ngập lụt. Nhưng bên phía Liêu doanh nếu nước sông khô kiệt thì Liêu quân tối đa chỉ cầm cự nổi năm ngày, không còn sức chiến đấu nữa!”
Thích Thiếu Thương nghe thế cười vui vẻ không ngớt. Hách Liên Xuân Thủy tưởng hắn tán thưởng mưu kế của Cố Tích Triều, nhưng thực ra tâm tư của hắn còn có suy nghĩ khác nữa. Cái tính quật cường của Cố Tích Triều có thể nói là đã đạt đến mức không chịu nói lý, thế nhưng từng chút từng chút một, tuy y còn chưa nhận thức được, mà lệ khí khủng khiếp quanh người y quả thực đang dần dần được giải trừ, rồi lại nhất định không chịu thừa nhận là mình đã nhân từ hơn. Cái tính cách trẻ con hồn nhiên đó khiến hắn thật yêu thương, cũng thật vui vẻ chịu đựng.
Thấy Thích Thiếu Thương chỉ cười cười, Cố Tích Triều có chút bất mãn, trừng mắt hỏi: “Ngươi điên rồi sao? Nói với ngươi cứ y như nói với cái đầu gối vậy!”
“Ta ở lại chỗ này trấn thủ nguồn nước, có được hay không?” Cố Tích Triều đúng là rất biết cách phá hỏng không khí, Thích Thiếu Thương không khỏi có chút ai điếu, nhưng nụ cười vẫn dạt dào tình ý.
“Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, đừng thể hiện! Hơn nữa ngươi đã cầm cự trên Bình Đính Phong lâu như vậy, đại công nhất kiện rồi, phải chừa chút cơ hội cho người khác lập công với chứ!”
Vị tướng lĩnh kia theo Hách Liên gia đã lâu, cũng từng tham gia phá Quỷ Cốc Quan, hắn cười nói với Thích Thiếu Thương: “Thích tướng quân cứ yên tâm, con sông này chúng ta quyết không để rơi vào tay giặc Liêu đâu. Người cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện nhỏ này giao cho chúng ta là được rồi!”
Thích Thiếu Thương vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy còn đập chứa nước ở hạ lưu sông thì sao? Chỗ đó ta có thể đi được chứ?”
“Cũng có người đi rồi.” Hách Liên Xuân Thủy nhàn nhạt nói ra tên của một vị tướng, cũng là một người nổi danh. Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ: “Vậy để ta mang binh đi nhiễu loạn địch doanh, ngừa bọn chúng cho vận chuyển nước từ U Đô?”
Cố Tích Triều nhịn không được lườm Thích Thiếu Thương trừng trừng, tên này đúng là số mệnh phải lao lực mới chịu được, trên chân còn có thương tích mà cứ hận không được xông ra trước trận tiền: “Nước cho ba mươi mấy vạn người uống, muốn vận chuyển từ U Đô, một ngày đêm căn bản không thể chuyển được bao nhiêu cả! Đem số nước cả ba mươi mấy vạn người chuyển tới đó may ra chỉ có thể thỏa mãn được nhu cầu của tầng lớp tướng lĩnh thôi, còn đám binh sĩ phía dưới chắc chắn không có nước uống. Lúc đó, quân tâm dao động, chẳng phải là càng làm ít mà được nhiều sao?”
Đến buổi chiều hôm đó, con đập ngăn nước trên cơ bản đã hoàn thành, nhưng binh sĩ để ngăn ngừa vạn nhất vẫn cố gắng gia cố thêm cho cao và chắc chắn hơn. Phòng tuyến công sự ở gần sông cũng cực kỳ quy mô. Cố Tích Triều phân phó vị tướng trấn giữ thêm vài câu rồi cưỡi ngựa trở về doanh. Ba người lâu lắm mới có được một ngày công chuyện xong sớm, thời gian rảnh rỗi, liền đi dạo dọc bờ sông, thả cương cho ngựa thoải mái chạy nước kiệu, trò chuyện phiếm, cho đến lúc câu chuyện quay lại chủ đề Mục Cưu Bình.
Hách Liên Xuân Thủy nói: “Đã cùng Tiêu Thúc Hàn đánh vài trận, mà ngươi vẫn chưa cho lão Bát ra chiến trường, hắn chắc cũng sắp buồn đến chết rồi, cũng đến lúc cho gọi hắn thôi.”
“Không phải ta không tin hắn. Chỉ là chuyện tình cảm thật không thể nói cho rõ ràng được. Đừng thấy hắn nhắc đến Mạc Lung là nghiến răng nghiến lợi, chỉ sợ lúc thực sự nhìn thấy ả, ta không tin hắn có thể hạ thủ. Ta không cho hắn ra chiến trường chỉ là muốn tốt cho hắn mà thôi.” Cố Tích Triều cũng không phải sợ Mục Cưu Bình hồ đồ, nhưng trên chiến trường chỉ cần một điểm dao động cũng đủ rút dây động rừng. Mục Cưu Bình không thể quên đi sự dịu dàng ngày xưa, cho dù hắn vẫn biết xé bỏ lớp dịu dàng đó đi thì chỉ còn âm hiểm tàn độc.
“Lão Bát tính tình thẳng thắn, hắn sẽ phải đối mặt được với chuyện này. Hơn nữa cho hắn ra chiến trường, chúng ta chỉ cần theo một bên trông coi cẩn thận, hắn cũng sẽ không thể làm ra chuyện gì được.” Thích Thiếu Thương là người hiểu Mục Cưu Bình nhất, tới biên quan rồi mà không cho hắn ra chiến đấu chi bằng trực tiếp cho hắn một đao cho xong.
Cố Tích Triều suy nghĩ một chút rồi vẫn là lắc đầu, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập trông mong của Thích Thiếu Thương nhìn mình, đành phải nói thêm một câu: “Cho ta thời gian. Để ta suy nghĩ thêm đã.”
Khi trở về Tống doanh thì nước sông rõ ràng đã đầy thêm một ít, mặt nước cũng mở rộng, đá lớn nhỏ đều chìm hẳn vào trong lòng nước. Dòng nước cũng xiết hơn rất nhiều, ào ào mà tuôn, tung bọt trắng xóa, có lúc bị gián đoạn bởi gò đất, có lúc bị đá tảng dưới lòng sông ngăn cản, tụ lại thành đầm nhỏ, sau đó lại rẽ một đường cong bướng bỉnh cướp đường mà chảy. Mang theo hình dạng không ngừng biến đổi, gấp gấp chảy về phía đông.