CHƯƠNG 44:
Cùng ngày đêm hôm đó, Liêu quân bắt đầu mang binh men theo hai bên bờ tiến về hạ lưu sông, nhưng Tống quân đã sớm chiếm tiên cơ, Liêu binh vài lần tiến công đều bị đẩy lùi. Cố Tích Triều cũng không quá lưu tâm đến những hành động của Liêu quân, vì Tiêu Thúc Hàn hiện tại binh lực không có ưu thế, lại phải cẩn thận đề phòng Tống quân ban đêm tập kích đánh phá doanh trấn, nên không dám dồn toàn lực cho quân đi cướp nguồn nước được. Nhiều nhất chỉ biết giãy dụa, một nửa trông chờ thiên mệnh, một nửa tận sức nhân lực.
Ban ngày, Hách Liên Xuân Thủy tự mình cầm binh khiêu chiến, đánh vài ba hiệp rồi trở về, ý định không để cho Liêu binh yên ổn. Sau ba ngày, Hách Liên Xuân Thủy quay về báo cho Cố Tích Triều là đại thể Liêu binh đã môi xám trắng nứt nẻ, máu chảy loang lổ cả rồi.
Cố Tích Triều thấy thời cơ đã thuận lợi, bèn phân phó chúng tướng lĩnh thăng trướng nghị sự, dự định hai ngày sau sẽ tấn công. Thiết Thủ cho rằng còn có thể chờ thêm ít lâu nữa, vì Liêu binh vốn nhanh nhẹn dũng mãnh, hiện tại chỉ mới thiếu nước, còn chưa tới thời điểm khát cháy cổ khó nhịn.
Cố Tích Triều trả lời: “Không thể chờ thêm nữa, hai ngày sau vào giờ Dậu, tiết trời sẽ thay đổi, ngày sau nữa sẽ mưa dầm cả ngày, nguồn nước không còn thiếu thốn. Hơn nữa…” lúc này thương thế của Thích Thiếu Thương đã khá hơn nhiều, số nhân mã ở Bình Đính Phong cũng tập hợp lại được đầy đủ, Tống quân binh nhiều tướng mạnh, sĩ thế như hồng. Thích Thiếu Thương cùng với hai tướng lĩnh, mang theo mười hai vạn đại quân phân ba đường tấn công. Hách Liên Xuân Thủy tự mình tọa trận, Thiết Thủ đốc chiến, còn Cố Tích Triều ở lại trấn thủ đại doanh.
Đang nói, Cố Tích Triều cảm thấy chân bị người nào đó đá nhẹ một cái, cách y gần nhất chính là Thích Thiếu Thương, ngước mắt lên nhìn thấy thần tình của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều đã minh bạch ý tứ của hắn. Suy nghĩ một chút, bèn gọi tên Mục Cưu Bình. Mục Cưu Bình không ngờ lần này Cố Tích Triều cho phép hắn thực sự xuất trận, nhất thời không phản ứng kịp, miệng há hốc nhìn y chăm chăm mà quên trả lời.
Cố Tích Triều chỉ một con đường nhỏ trên sa bàn địa đồ cho Mục Cưu Bình thấy, dặn dò hắn lúc lưỡng quân giao chiến thì phải mang binh mã theo con đường này đến hậu phương, ngăn ngừa quân Liêu thất bại tẩu thoát.
Trầm ngâm thêm một lúc, Cố Tích Triều lại nói: “Chỉ có một mình ngươi chỉ sợ nhân thủ không đủ, Tiểu Yêu, phiền ngươi nói với Tức Hồng Lệ một tiếng, nói cô ta ngày mai chịu khổ một chuyến theo Mục Cưu Bình.” Thích Thiếu Thương biêt y lo lắng Mục Cưu Bình gặp chuyện xấu, mà Mục Cưu Bình tính tình thô bạo, người bình thường nói hắn không bao giờ lọt vào tai, chỉ có chính mình và Tức Hồng Lệ mới có thể khuyên nhủ được hắn. An bài như vậy, thực sự không còn điểm gì thất thố.
Tới ngày đại chiến, mới tang tảng sáng, trong Tống doanh đã bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Đến hừng đông, mọi chuẩn bị đã sẵn sàng. Giữa tiếng kèn lệnh âm trầm thê lương, tiếng trống vang lên như ngàn vạn chiến mã đang dậm chân, chấn động cả mặt đất. Cố Tích Triều một mình ngồi trong soái trướng vắng vẻ, nghe tiếng trống kèn lệnh, trên án thư bày ra một tờ giấy Tuyên Thành mỏng như cánh ve, trong sáng như ngọc, lại lấy ra một thanh bút lông trúc hoa khảm bạc lông hồ cừu cực phẩm, sai một gã văn thư mài mực.
Văn thư nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh đang muốn vẽ tranh sao?” Bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết rung trời, mấy ngàn danh binh trấn thủ đã sẵn sàng nghênh chiến, không khí căng thẳng. Lúc này Cố Tích Triều hẳn là phải đang ở trong soái trướng nghe ngóng quân tình, hoặc ra doanh địa kiểm tra, chứ không phải nhàn hạ thoải mái viết chữ vẽ tranh, không có nửa điểm khẩn trương giao tranh, chỉ coi như đang hành quân bình thản thế này.
Cố Tích Triều nhìn ra tâm tư của văn thư, nói: “Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh một giờ. Hiện tại đánh một trận này không còn quan trọng trí mưu chiến lược nữa. Những gì có thể làm, ta đều đã làm cả, còn lại chỉ là trông chờ vào dũng khí của ba quân tướng sĩ mà thôi. Liêu quân đã vào thế nỏ mạnh hết đà, mà quân ta sĩ khí như hồng, nếu đến thế này mà quân Tống còn thua trận thì đừng quản chi Đại Tống nữa, nên đem cả non sông Trung Nguyên này nhượng cho người ta đi thôi!” Nói xong, y khẽ cúi đầu, đề bút, chuyên chú vẽ tranh. Mái tóc quăn dài buông lơi, che hết gương mặt, chỉ nhìn thấy ống tay áo khoan dài lộ ra cổ tay và bàn tay có những ngón thon dài tựa măng trúc đơm mầm lúc xuân về, xinh đẹp lại non mềm, cổ tay trắng như tuyết nhẹ nhàng chuyển chuyển, ánh sáng hắt lên màu da sáng bóng trắng mịn. Văn thư ngưng thần nín thở, thu hồi ánh mắt, cúi thấp đầu, không dám nhìn đi đâu khác ngoài nghiên mực trước mắt nữa.
Một tên đưa tin từ tiền phương quay về cấp báo: “Tiền phương chính giữa, Liêu quân cung nỏ quá mạnh, Thích tướng quân nhất thời không sao tiến lên được!” Văn thư ngực run rẩy, tay cũng run lên, vài giọt mực sóng sánh rơi ra ngoài. Cố Tích Triều không ngẩng đầu lên, cổ tay hơi nhấn thêm chút lực, nói: “Nói với Hách Liên nguyên soái, cấp cho Thích tướng quân thêm một trăm cung thủ nỏ Thập Tự.”
“Tiền phương bên phải, đúng theo dự định đã chiếm được đỉnh núi!”
“Tiền phương bên trái, đã giết được ba tên đại tướng của Liêu quân!”
“Tiền phương chính giữa, Thích tướng quân và Liêu quân hỗn chiến, Liêu quân liều mạng chống lại, hai bên đều tử thương!…”
…
Cố Tích Triều vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhất nhất đáp lại. Tiếng hét hò rung trời, nghe như chiến trường cũng không cách đó quá xa, có thể nghe thấy rõ ràng, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết thê lương mà ngắn ngủi của các tướng sĩ khi bỏ mạng, Cố Tích Triều vẫn làm như mắt điếc tai ngơ. Mấy canh giờ sau đó, một bức hành quân đồ xuất hiện trên án thư, sống động như thật.
Mặt trời lặn về phía tây, gió phần phật thổi, trên mặt đất cát vàng, ngàn vạn trướng bồng sắp hàng tề chỉnh, từng vị tướng soái đang chỉnh đốn binh sĩ của mình. Trên con đường núi quanh co phía dưới, một đạo binh khác đang theo đường núi uốn lượn mà đi xa, chiến kỳ nương theo gió mà phần phật thổi. Dưới cờ, một vị tướng quân mặc khôi giáp đang ghìm ngựa đứng thẳng dõi mắt về phía sau, gương mặt có vài phần tương tự với Thích Thiếu Thương.
Tên văn thư không nhịn được cất tiếng khen: “Đã sớm nghe nói tiên sinh văn tài phong lưu, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, có thể nói là đứng trên vạn người, hôm nay được thấy quả thực danh bất hư truyền, tiểu nhân bình sinh đã nhìn thấy vô số thư họa, nhưng chưa từng thấy bức tranh nào đẹp hơn.”
Cố Tích Triều nghiêng đầu cười hỏi: “Phải không? Ngươi nói thử xem, đẹp ở chỗ nào?”
Tên văn thư cũng là người biết chữ biết nghĩa, cung kính đáp lại: “Thấy tranh mà mơ hồ như nghe được tiếng chiến mã hí dài, tiếng chiến kỳ phần phật thổi, tiếng người rầm rập mà đi. Có tiếng hồ cầm gợi bi thương, có đoàn người vượt sông, có chiến trường sa mạc, có chém giết tung bụi mù. Đúng là không gì khác ngoài cảnh này.” Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên những tiếng hô truyền nhau càng ngày càng tới gần. Viên văn thư nhất thời tỉnh ngộ, nhớ ra lúc này đang ở trong hậu doanh giữa trận chiến Liêu Tống khốc liệt, nào đâu phải là lúc đàm thơ luận tranh?
Cố Tích Triều chỉ cười, vừa gác bút xuống thì có binh sĩ báo lại: Thích Thiếu Thương đã đại thắng, thỉnh Cố Tích Triều ra trước trận gặp mặt. Cố Tích Triều mừng không nhịn được, ra lệnh cho văn thư thu thập mọi thứ, rời khỏi trướng bồng, xoay người lên ngựa đi gặp Thích Thiếu Thương.
Lúc này trời âm u, mang theo hơi nước ẩm thấp. Từng tầng mây nặng nề như muốn sà xuống tận mặt đất, không thấy được bóng mặt trời. Giữa một vùng chiến trường mênh mông lại vừa kinh qua một trận chiến tàn khốc, bày ra một vẻ thảm liệt chưa từng có, khắp nơi chất chồng thi thể của binh sĩ cả hai bên, bị mất đầu hoặc chém đứt tay, máu xương lênh láng, đoạn đao tàn kiếm vung vãi đầy đất. Tống binh sau một hồi chiến đấu hăng hái, đều đã kiệt sức, từng nhóm nương tựa đỡ lấy nhau tìm nơi nghỉ tạm. Y bào của tất cả đều sớm nhuộm thành hồng bào, máu trên áo dường như đã khô, có người bị thương chưa kịp băng bó, máu đầm đìa tí tách rơi từng giọt sau mỗi bước chân. Chiến mã mất chủ hay bị thương giậm chân hí vang trời, tròng mắt còn lưu lại vết lệ chưa khô. Thích Thiếu Thương cũng không tốt gì hơn, miếng hộ tâm trước ngực và cả giáp trụ đều nhuộm một màu máu đỏ rực, thấy Cố Tích Triều chăm chú nhìn mình, liền cười cười nói: “Ta không sao cả, chỉ là máu của kẻ địch nhiễm trên áo mà thôi.” Dứt lời, còn sợ Cố Tích Triều không tin, lấy tay lau vội trên mặt, đầy tay đều là máu, nhưng trên mặt không thấy vết thương nào.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều vào doanh địa của Liêu quân, nay đã thành một đống hỗn độn, phân phó tướng sĩ kiểm kê nhân số, thu thập chiến trường, lại sai người mời Hách Liên Xuân Thủy tới hội hợp.
Chân trời phía tây nam đột nhiên bay lên một đạo pháo khói đỏ rực, giữa bầu trời hoàng hôn trống trải đặc biệt chói mắt. Thích Thiếu Thương trong lòng cả kinh, một dự cảm bất an bất chợt nảy lên: “Tích Triều, đó chính là pháo khói của Hồng Lệ!”
Cố Tích Triều nghe trong giọng hắn đã có tia run rẩy, vội vàng nói: “Tức Hồng Lệ thông minh hơn người, tâm tư tỉ mỉ. Thương tâm tiểu tiễn ngay cả cao thủ cũng khó lòng tiếp cận, chắc chắn không phải là cô ta đã gặp chuyện đâu!” Ngụ ý, hơn phân nửa chính là Mục Cưu Bình xảy ra chuyện. Hai người vội vàng chuyển đầu ngựa, giơ roi chạy đi.
Hai người chạy tới nơi, chỉ thấy bên đường núi, xác một nữ nhân trên ngực bị một chi Thương tâm tiểu tiễn xuyên thấu, đã tắt thở từ lâu, chính là Mạc Lung. Cách ả ta không xa là Mục Cưu Bình một thân đầy máu ghé trong lòng Tức Hồng Lệ, không hề nhúc nhích. Thích Thiếu Thương cảm thấy một trận choáng váng, gần như ngã xuống khỏi ngựa, liền được một đôi tay đỡ lấy: “Thiếu Thương…”
Thích Thiếu Thương tim như bị đao cắt, một chữ lão Bát cũng không thốt lên nổi, chỉ nhìn Cố Tích Triều đầy khẩn cầu. Cố Tích Triều hiểu ý, trấn an: “Yên tâm.” Mục Cưu Bình chính là người huynh đệ cuối cùng còn sót lại ở Liên Vân trại của Thích Thiếu Thương, cùng hắn xuất sinh nhập tử, thiên lý đào vong. Thích Thiếu Thương vào Lục Phiến Môn, hắn một người ở lại trọng trấn Liên Vân trại, mà trong lòng ngoài miệng đều thủy chung gọi Thích Thiếu Thương một tiếng “Đại đương gia”, người dù thô lậu nhưng chung quy giữ kỹ hai chữ tình nghĩa. Mặc dù hắn mấy lần vũ nhục Cố Tích Triều, nhưng y chưa từng nghĩ tới chuyện giết hắn. Lúc này thấy hắn sinh tử chưa rõ, Thích Thiếu Thương bi thương, Cố Tích Triều sao lại có thể vô tình?
Thấy Cố Tích Triều đỡ Thích Thiếu Thương đi tới, Tức Hồng Lệ nước mắt ngưng tròng: “Chính là Mạc Lung giết lão Bát, lão Bát thật thà thẳng thắn, vốn có ý định thả ả ta đi, nào ngờ ả sợ lão Bát tiết lộ hành tung của mình cho nên…” Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, phục xuống mặt đất. Hắn thương thế vừa khỏi đã hăng hái ra chiến trường, chém giết cho đến giờ này đã mệt mỏi bất kham, không thể chịu nổi loại thương tâm này.
Mưa phùn tinh tế mang theo xuân lôi cuồn cuộn, rốt cuộc rơi xuống. Máu thấm đỏ mặt đất dần bị nước mưa rửa trôi đi, màu đỏ sậm hòa cùng nước mưa dần dần biến thành màu son hồng, màu hồng, màu hồng nhạt, rồi chậm rãi trả lại một màu nâu nhạt của đất. Đợi cơn mưa này qua đi, chiến trường sẽ lại là một cánh đồng cỏ xanh thăm thẳm, hoa ngát hương thơm.