[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7:

Cũng khó trách Cố Tích Triều coi thường Liên Vân trại như vậy. Lúc Thích Thiếu Thương nhìn thấy Mục Cưu Bình, hắn cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tới gần Hủy Nặc thành, xa xa nhìn thấy một đám người đang ồn ào ở chỗ dây kéo đầu cầu. Cách quá xa, không thể nghe được bọn họ đang nói gì. Ở giữa đám người là một kẻ thân hình to lớn, mang theo một cây trường thương, chính là Mục Cưu Bình, chẳng biết đang cùng người khác tranh chấp cái gì. Trận đấu võ miệng nhanh chóng biến thành động tay động chân.

Cố Tích Triều ý vị sâu xa nhìn Thích Thiếu Thương, nói rằng: “Nhìn toàn cảnh rất giống thổ phỉ cướp cô dâu.”

“Thổ phỉ cướp cô dâu?” Thích Thiếu Thương đang cầu cho Sơ Cửu đừng hỏi tới thổ phỉ cướp cô dâu là cái gì thì nó đã mau mắn buông một câu: “Có phải giống như mã tặc cướp người hay không? Con nghe bà bà bên cạnh nói, những người bị mã tặc cướp đi chắc chắn cuối cùng phải chết. Bọn họ muốn cướp ai vậy?”

“Bọn họ muốn cướp võ lâm đệ nhất mỹ nữ, rất có thể là thay heo cướp người.”

“Vì sao phải giúp heo cướp cô dâu?” Sơ Cửu ngơ ngác.

Cố Tích Triều vẻ mặt cứng ngắc, nghiêm trang trả lời: “Là vì con heo đó rất ngu, không có nữ nhân nào chịu gả cho hắn, đương nhiên chỉ có thể đi cướp về thôi.”

Chỉ một lát sau có một kẻ dáng dấp thanh niên hiệp sĩ, mặt mũi bầm dập từ Hủy Nặc thành đi ra.

Thích Thiếu Thương vội ngăn hắn lại hỏi tình hình cụ thể.

Thanh niên đó căm giận mà nói: “Mẹ nó, cái đám thổ phỉ không biết từ đâu tới đó, ngăn không cho người vào thành. Cái tên thổ phỉ kia còn dám nói, chỉ cần là nam nhân thì từ đứa bé mười tuổi đến lão già tám mươi tuổi đều không cho vào thành! Các ngươi cũng là đến cầu hôn võ lâm đệ nhất mỹ nữ đúng không? Mau về sớm đi, đám thổ phỉ kia con mẹ nó rất hung hăng.”

Hắn câu trước thổ phỉ, câu sau cũng thổ phỉ. Cố Tích Triều nghe được cười ha ha, Thích Thiếu Thương thì sắc mặt ngày càng đen lại.

Thanh niên đó cả giận nói: “Ngươi cười cái gì, nhìn ngươi giống như một kẻ thư sinh trói gà không chặt, đừng cố tình qua đó mà giúp vui. Tên thổ phỉ kia nói, Tức Hồng Lệ là của Đại đương gia nhà hắn, ai cũng đừng nghĩ cách đoạt lấy. Hanh, đám thổ phỉ đó bộ dạng khó coi như vậy, Đại đương gia của bọn chúng chắc chắn trông y hệt như một tên đồ tể giết heo mà thôi!”

Cố Tích Triều cười nói: “Bộ dạng của Đại đương gia đó không giống đồ tể chút nào.”

Thanh niên nọ kinh dị hỏi: “Ngươi có biết bọn chúng hay sao?”

Cố Tích Triều thu lại nụ cười, lạnh lùng thốt: “Đại đương gia của bọn chúng chính là Thích Thiếu Thương, mà ta chính là Cố Tích Triều, ngươi nói xem chúng ta có biết nhau hay không?”Y chỉ chỉ Thích Thiếu Thương nói: “Hắn là Thích Thiếu Thương, ngươi xem hắn có giống đồ tể bán thịt chỗ nào đâu chứ?” Y bình thường mắng mỏ mạt sát Thích Thiếu Thương thế nào cũng được, nhưng nghe Thích Thiếu Thương bị kẻ khác xem thường là đồ tể giết lợn, liền cảm thấy rất bực bội. Nếu Thích Thiếu Thương mà là đồ tể bán thịt, vậy Cố Tích Triều y là cái quái gì? Phải truy sát một tên đồ tể tầm thường lâu như vậy, mà vẫn không giết được.

Thanh niên nọ bị Cố Tích Triều nhìn qua đã cả người phát lạnh, đừng nói chi đến những lời y thốt ra. Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương, huyền thoại trăm trận trăm thắng lại chính là nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn đần độn này hay sao? Bèn quay đầu nhìn Thích Thiếu Thương, ai ngờ Thích Thiếu Thương trước sau không thèm nhìn hắn, chỉ ngơ ngác nhìn Cố Tích Triều bên cạnh. Hắn đã quen với một Cố Tích Triều thường xuyên mắng mỏ chê bai mình, nay được y đãi ngộ khác hẳn, nhất thời không biết làm sao.

Cố Tích Triều chỉ trừng mắt với thanh niên nọ, cũng lười không thèm nói nữa, nhưng ánh mắt sắc bén khiến tên kia không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng cuống quít xoay người bỏ chạy.

Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ cười cười, trong lòng thầm mắng lão Bát toàn gây chuyện hoang đường. Hắn vội rảo bước nhanh hơn, hướng về phía lão Bát bên kia mà tiến tới.

“Đại đương gia, là đại đương gia rồi!” Mục Cưu Bình thấy Thích Thiếu Thương liền vui vẻ đến mức vừa chạy tới vừa gọi to, nhưng Cố Tích Triều dường như nhất nhất có ý định muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hắn, thản nhiên từ phía sau Thích Thiếu Thương bước ra.

“Cố Tích Triều!” Mục Cưu Bình ngây người một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn trời, trên trời rõ ràng là mặt trời tỏa sáng, không phải mặt trăng, đúng là không phải đang nằm mơ. Cánh tay phải bèn rung lên, trường thương trong tay mang theo một luồng khí sắc bén đâm thẳng tới.

“Cố Tích Triều?” Hơn trăm người huynh đệ Liên Vân trại đi theo Mục Cưu Bình đều mang vẻ mặt ngạc nhiên tột độ. Thường ngày bọn họ cũng nghe qua Cố Tích Triều tàn ác ra sao, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến ác quỷ giết người không chớp mắt trong truyền thuyết hóa ra lại là một thư sinh tuấn nhã xinh đẹp tuyệt trần như vậy.

Cố Tích Triều chỉ lạnh lùng cười, cư nhiên không tránh không né, Thích Thiếu Thương khẩn trương không kịp suy nghĩ sâu xa, một tay kéo Cố Tích Triều lại, tay kia chém ra Nghịch Thủy Hàn kiếm, vỏ kiếm vừa xước qua trường thương, trường thương liền “đương” một tiếng rơi xuống dưới chân Cố Tích Triều.

“Ngươi thật đúng là liều không sợ chết!” Thích Thiếu Thương tâm tình cực xấu quát to.

“Ta sao phải sợ chết? Trước hết, cái tên Trận Tiền Phong này chưa chắc giết được ta. Thứ hai, chính ngươi đã nói sẽ bảo hộ cho ta ly khai không tổn thương một cọng tóc. Thứ ba,” y mở to mắt nhìn, cười xấu xa: “Ngươi quên là trên người ta còn có giáp tơ vàng hay sao?”

Thích Thiếu Thương hận không thể ngay tại chỗ tống cho chính mình hai cái bạt tai. Vì sao cứ hễ là chuyện dính đến người này thì bao nhiêu cơ trí bình thường của hắn đều biến đi đâu mất cả?!

“Đại đương gia!!!” Mục Cưu Bình xông thẳng tới, xiết chặt nắm tay ra vẻ muốn động thủ.

Thích Thiếu Thương xoay kiếm cản trước mặt Mục Cưu Bình. “Được rồi lão Bát. Nếu ngươi còn muốn động thủ, ta sẽ nổi giận.”

Mục Cưu Bình nói: “Đại đương gia, người đừng cản ta, ta ngày hôm nay nhất định phải làm thịt tên hỗn đản này!”

“Ngươi trước hết nói cho ta biết ngươi vì sao lại tới đây.” Trong phút chốc ngắn ngủi khó có thể giải thích cho lão Bát hiểu rõ được, không bằng trước hết tìm hiểu tình hình thực tế trước mắt cái đã.

Nguyên lai Mục Cưu Bình biết được Tức Hồng lệ muốn chọn phu quân, bèn vội vã dẫn theo hơn một trăm huynh đệ đến Hủy Nặc thành, thề sống chết bảo hộ áp trại phu nhân của Đại đương gia Liên Vân trại. Nhưng với lá gan của hắn, cũng không dám vào Hủy Nặc thành chém giết, chỉ biết dùng một chiêu ôm cây đợi thỏ, phàm là có người muốn lên Hủy Nặc thành cầu thân thì ra tay ngăn cản trước.

Biện pháp của Mục Cưu Bình tuy rằng rất ngốc nghếch nhưng lại có tác dụng. Đối với kẻ nhát gan, bọn hắn dàn quân ra hù dọa, đối với kẻ lá gan to, thì cái tên Trận Tiền Phong cũng không phải chỉ là hư danh. Quả thực không có ai thoát qua hắn mà lên được Hủy Nặc thành. Mà Tức Hồng lệ đối với hành vi này của hắn cũng là một mắt nhắm một mắt mở, dẫu sao thì Hủy Nặc thành thật ra cũng không có ý chào đón nhiều người lắm.

Chỉ có một chuyện khiến cho Mục Cưu Bình tức giận bất bình không thôi, đó là hắn vẫn tới chậm một bước, cư nhiên có người còn đến Hủy Nặc thành sớm hơn cả hắn, một người là Thiết Thủ, một người là Hách Liên Xuân Thủy. Chính yếu là hắn cũng không dám nghĩ, hai người kia so với hắn võ công có bao nhiêu lợi hại, hắn làm sao đánh lại được ai?

Mục Cưu Bình nói trước nói sau dài dòng, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt nhăn nhó của Thích Thiếu Thương. Hắn còn cao hứng bừng bừng mà nói: “Đại đương gia, người nếu không đến nhanh, ta đã nhịn không được xông lên tìm Tiểu Yêu tính sổ rồi!”

Thích Thiếu Thương không thể nhịn được nữa, nói “Lão Bát, cầu hôn quan trọng nhất chính là thành ý, không phải cứ đến đánh đánh giết giết là có thể loại bỏ được đối thủ đâu.”

“Thế nhưng,” Mục Cưu Bình gãi gãi đầu, nói: “Thế nhưng Đại đương gia, người đã bắt Hồng Lệ tỷ đợi tám năm rồi, thành ý hình như không bằng người ta a. Được rồi Đại đương gia, người có mang sính lễ tới hay không? Ta có thể giúp người nghĩ cách.” Giương mắt nhìn thấy Cố Tích Triều, bèn như bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Ta hiểu được rồi Đại đương gia, Cố Tích Triều chính là sính lễ người muốn đưa cho Hồng Lệ tỷ có đúng hay không? Hồng Lệ tỷ hận nhất chính là Cố Tích Triều, đúng là chỉ có Đại đương gia là hiểu rõ tâm ý của tỷ ấy. Có Cố Tích Triều làm sính lễ, còn sợ Hồng Lệ tỷ bị kẻ khác cướp mất hay sao!” Nói tới đó hắn có chút hối hận lúc nãy suýt tí nữa đã giết chết Cố Tích Triều, cứ để y lại đó cho Hồng Lệ tỷ sau này thiên đao vạn quát, không phải tốt hơn nhiều sao.

Dùng Cố Tích Triều làm sính lễ? Thích Thiếu Thương phải bội phục đầu óc của Mục Cưu Bình. Lão Bát này đúng là phải xem xét lại, ngay cả cái ý nghĩ quái dị như thế mà cũng nghĩ ra cho được.

“Thúc thúc, người xem, là tiên nữ kìa!” Sơ Cửu đột nhiên chỉ vào Hủy Nặc thành nói với Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều ngước mắt nhìn lên, có năm sáu người cầm dây, kéo cây cầu xuống mà đi tới. Trong đám đó có hai nam tử, một người anh tuấn vĩ ngạn, khí vũ hiên ngang, chính là Thiết Thủ một người cẩm bào ngọc đái, mặt như quan ngọc, chính là Hách Liên Xuân Thủy. Một người đi đằng trước, là một nữ tử. Bạch y lục quần, tay áo phiêu phiêu, không nhiễm bụi trần, tươi đẹp diễm lệ tựa như một kỳ tích huyền diệu.

“Hồng Lệ…” Thích Thiếu Thương hô hấp cứng lại, chỉ có thể thốt lên cái tên, những điều muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Hắn đến để trả nợ. Trả lại lời thề non hẹn biển thuở ngây thơ, trả lại lòng gắn bó ôn nhu ngày thiên lý truy sát. Hắn muốn đem hết toàn lực nắm được kết cục của một hồi tình ái oanh oanh liệt liệt, muốn đón đợi được một ngày vì một người mà đoàn tụ sum vầy nồng nàn tha thiết chứ không phải mắt mở trừng trừng nhìn thấy nàng mỗi đêm lại hiện về trong mộng.

Mục Cưu Bình bèn cướp lời: “Hồng Lệ tỷ, Đại đương gia lúc này là thật lòng thật dạ đến cầu hôn tỷ. Cố Tích Triều chính là sính lễ của Đại đương gia!” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nhượng tất cả mọi người có mặt ở đó một trận kinh hãi. Đem một người sống đi làm sính lễ, thật đúng là chưa từng thấy qua.

“Không được!” Thiết Thủ, Hách Liên Xuân Thủy và cả Thích Thiếu Thương đều đồng loạt ba miệng một lời mà nói.

Mục Cưu Bình khiêu khích nhìn Hách Liên Xuân Thủy, sính lễ này hậu hĩnh như vậy, hắn thật muốn nhìn xem Hách Liên gia còn biết mang cái gì ra để sánh cùng.

Thiết Thủ vượt lên trước, bước qua mặt mọi người mà đến bên cạnh Cố Tích Triều, hướng về Thích Thiếu Thương vẻ mặt giận dữ mà nói: “Thích Thiếu Thương, mạng của Cố Tích Triều không phải là của huynh. Muốn trao y cho Hủy Nặc thành, cũng phải hỏi qua ta trước!”

Thích Thiếu Thương cười khổ: “Ta đâu có nói muốn mang y ra làm sính lễ đâu! Ta dẫn y lại đây, vốn có ý muốn giao y lại cho huynh thôi.”

Mục Cưu Bình ngơ ngẩn hỏi: “Đại đương gia, người còn giả vờ làm gì, cái tên này không chỉ là cừu nhân của Liên Vân trại chúng ta, mà còn là cừu nhân của Hủy Nặc thành. Đem y ra làm sính lễ mới có thể khiến cho Hồng Lệ tỷ vui vẻ được! Đại đương gia, người ngàn vạn lần không thể bại dưới tay Hách Liên Xuân Thủy a.”

“Thiếu Thương.” Tức Hồng Lệ bước tới. Đừng nói chi đến đám nam nhân của Liên Vân trại, ngay đến cả Sơ Cửu cũng không dám lên tiếng nói gì, chỉ sợ khiến cho con người tuyết vi phu ngọc vi cốt này không vui. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta đến cầu hôn với nàng là thật lòng. Nhưng Cố Tích Triều không phải là sính lễ. Sính lễ của ta là Nghịch Thủy Hàn.” Tám năm trước Thích Thiếu Thương thế nào cũng không nghĩ đến là hắn sẽ có một màn cầu hôn như thế này, không những bị người người giương mắt chăm chú theo dõi, còn phải cùng kẻ khác giải thích về sính lễ cầu hôn. Nhưng dù thế nào, hắn vẫn sẽ không làm lỡ mất tám năm của nàng.

“Ta không lạ gì Nghịch Thủy Hàn, thế nhưng…” Tức Hồng Lệ sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Toái Vân Uyên sương trắng lượn lờ mà nói: “…ta thực sự rất muốn dùng mạng của Cố Tích Triều để tế vong hồn các tỷ muội.”

“Hồng Lệ, nàng không thể đáp ứng hắn được! Ách…Cố Tích Triều…hắn…Vãn Tình cô nương, nàng nhớ lại Vãn Tình cô nương đã cứu nàng một lần đi! Việc kia…nàng không thể xin lỗi Vãn Tình được nữa đâu!” Hách Liên Xuân Thủy gấp đến nỗi cả mặt đều là mồ hôi, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Tức Hồng Lệ buông tha cho Thích Thiếu Thương, không ngờ Thích Thiếu Thương cư nhiên còn có chiêu này. Vô luận thế nào ngày hôm nay cũng không thể để Hồng Lệ thu nhận phần sính lễ này được, còn chuyện huyết hải thâm thù gì đó để sau hãy tính.

“Hách Liên Xuân Thủy!” Mục Cưu Bình nói: “Làm như ngươi là nhà mẹ đẻ của Hồng Lệ tỷ vậy, Hồng Lệ tỷ muốn sính lễ gì, có thể tới lượt ngươi xen vào sao!”

“Mục Cưu Bình, ngươi quả là không có đầu óc a, Đại đương gia nhà các ngươi đúng là Thần Long thật đó, nhưng có thắng nổi Thiết Thủ không?” Hách Liên Xuân Thủy cười lạnh trả lại một câu. Thiết Thủ đã bảo hộ cho Cố Tích Triều ba năm, canh giữ bên cạnh y một tấc không rời. Nếu cái người thiên hạ đệ nhất võ công này xông vào ngăn cản, chẳng phải là chỉ có nước tiếc hận thôi đó sao?

“Hồng Lệ, nàng muốn gì ta đều có thể làm cho nàng, chỉ có Cố Tích Triều là không được. Ta dẫn y tới nơi này là để trả y cho Thiết Thủ, không phải dùng y làm sính lễ.”

Tức Hồng Lệ đạm nhiên cười, tất cả người có mặt ở đó đều như bị nghẹn thở. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương hỏi: “Có thật Cố Tích Triều không phải là sính lễ ngươi muốn trao cho ta?”

“Không phải!” Thích Thiếu Thương cắn răng nói như đinh đóng cột.

“Vậy thì tốt rồi, ta vốn dĩ không có ý định gả cho ngươi. Sính lễ của ngươi ta tự nhiên không cần. Thế nhưng ngươi cũng nói, Cố Tích Triều không phải là sính lễ. Vậy ta lưu lại y có hại gì đâu?”

Một câu nói vừa thốt ra khiến Hách Liên Xuân Thủy mặt mày rạng rỡ, Mục Cưu Bình thở hổn hển. Mà Thích Thiếu Thương cũng vô cùng sợ hãi, không biết là bởi vì Tức Hồng Lệ không chịu hồi tâm chuyển ý, hay bởi vì nàng cố ý lưu Cố Tích Triều ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.