[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8:

Mỗi người mang một ý định khác nhau, liền tranh cãi hết sức quyết liệt. Mà nguồn gốc của mọi mâu thuẫn kia thì cứ thản nhiên tươi tỉnh đứng một bên như thể không có chuyện gì, bộ dạng như đang xem kịch vui. Thiết Thủ âm thầm khẩn trương, hắn biết rõ những lúc Cố Tích Triều càng không để lộ tâm tư thì chính là lúc trong lòng đang tính mưu tính kế dữ dội nhất.

Thế nhưng lần này thì Thiết Thủ đã đoán sai. Cố Tích Triều chỉ là thuần túy mang tâm trạng đứng ngoài xem trò vui, không có bất kì một chủ ý gì khác. Thích Thiếu Thương thường hay tự nhận là hiệp nghĩa, lần này, y muốn xem xem Thích Thiếu Thương làm thế nào bảo vệ được lời hứa với y.

Nhìn Cố Tích Triều khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười nhạt đầy ý trào phúng, Thiết Thủ hỏi: “Ngươi còn đang suy tính cái gì?”

“Chẳng suy tính gì cả.”

“Vậy ngươi cười cái gì?”

“Mấy ngày trước đây, ta hỏi Thích Thiếu Thương, nếu như hiệp nghĩa của hắn và mục đích của hắn không còn đồng nhất, hắn sẽ chọn bên nào? Vị Thích đại hiệp này không chút do dự bảo rằng hắn sẽ chọn hiệp nghĩa. Hiện tại rõ ràng, hắn vì tuân thủ hiệp nghĩa của hắn, quyết giữ lời hứa với ta, mà ngay cả Tức Hồng Lệ cũng không nể mặt, không chịu nhân nhượng. Ta chờ xem xem hắn còn chống chọi được tới bao giờ.” Nghĩ đến câu nói khi đó của Thích Thiếu Thương, mang đầy chân thành lẫn xúc động giận dữ, Cố Tích Triều ý trào phúng càng sâu.

“Ngươi an phận một chút có được hay không! Hắn nếu như không chống đỡ nổi nữa, bị nguy hiểm chính là ngươi!”

“Ta ước gì hắn thua cho rồi! Hanh!” Dám mang y ra làm sính lễ?! Vậy chẳng khác nào đem đám người này đến bồi y luyện võ a, lâu lắm rồi y chưa có cơ hội ra tay với ai. Lần này, Thiết Thủ cũng đừng hòng dùng lý do gì ngăn y lại! “Hơn nữa, hiện ta nội lực cũng đã được khôi phục rồi.”

“Là ai giúp ngươi? Thích Thiếu Thương?” Dẫu cho đám người Liên Vân trại của Mục Cưu Bình đang chắn lối ra, nếu như hắn muốn cùng Cố Tích Triều thoát thân cũng không phải việc gì khó, chỉ cần làm thế nào ngăn Cố Tích Triều không cho y giết người mà thôi.

“Đúng vậy. Nếu không hắn đâu cần mang ta tới nơi này tìm ngươi.”

“Thích Thiếu Thương này đúng là có tài làm những việc người khác không sao ngờ nổi.” May là Thích Thiếu Thương còn biết mang người tới tìm hắn, nếu không, không có ai canh giữ Cố Tích Triều, cái tên dễ dàng vung kiếm xuống tay này chẳng biết sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Đám người bên kia vẫn còn đang tranh luận không ngớt, Tức Hồng Lệ quyết tâm lưu Cố Tích Triều lại tính toán nợ cũ ba năm nay, Cố Tích Triều nếu như không xuất hiện trước mặt thì nàng không tính, cho là báo đáp Vãn Tình cũng được, cho là Cố Tích Triều đã cứu nàng cũng tốt, tóm lại mắt không thấy tâm không phiền. Chỉ là người này lại dám nghênh ngang xuất hiện trước mắt nàng, nàng không thể xem thảm trạng ba năm trước đây ở Hủy Nặc thành như gió cuốn bụi bay được. Hách Liên Xuân Thủy biết được Cố Tích Triều không phải là sính lễ, lập tức thay đổi chủ ý, theo phe của Tức Hồng Lệ một cách vô điều kiện.Thích Thiếu Thương liền rơi vào tình cảnh thế đơn lực bạc.

Sơ Cửu không rõ những người này tranh luận cái gì, nhìn sang Thiết Thủ đứng bên cạnh Cố Tích Triều thì có phần sợ hãi, trực giác của nó cho biết Thích thúc thúc hay cười có má lúm đồng tiền bên kia vẫn dễ gần hơn. Bèn buồn chán ngó đông ngó tây, giữa không trung, bay tới một con ong mật, đôi cánh trong suốt dưới ánh nắng mặt trời rung rung. Sơ Cửu kéo tay áo của Cố Tích Triều lại nói: “Thúc thúc, ở đây có ong mật, cẩn thận nó chích người.”

Cố Tích Triều cũng vô cùng kinh ngạc, thời tiết này làm sao lại có ong mật được.

Thiết Thủ nhìn thấy con ong, vội vã bước tới hộ trước mặt Cố Tích Triều, tay giơ lên, con ong liền rơi xuống đất. Đám người Liên Vân trại đều nghĩ vị tiền nhiệm ngự tiền danh bộ này quá khoa trương, một con ong mật bé nhỏ làm sao đáng cho hắn phải ra tay như thế.

Hách Liên Xuân Thủy đi tới, thấy con ong chết trên mặt đất liền hướng về phía Tức Hồng Lệ gọi to: “Hồng Lệ nàng xem, ở đây cũng có ong độc!”

Nhìn thấy Tức Hồng Lệ tạm tha cho vấn đề của Cố Tích Triều để đi xem xác con ong, Mục Cưu Bình bèn tranh thủ thời gian lôi Thích Thiếu Thương ra một bên khuyên hắn đừng chống lại ý của Tức Hồng Lệ nữa, nếu không áp trại phu nhân của Liên Vân trại quả thực sẽ phải sửa sang họ Hách Liên mất.

Ở mé bên trái vách núi trước mặt bọn họ nở một loại hoa dại trông giống như hoa cúc. Đóa hoa không lớn, màu đỏ thắm thuần khiết, lá xanh lấp lánh, đám hoa dập dờn trong gió. Cố Tích Triều tiện tay ngắt một bông, đưa lên mũi ngửi, đột nhiên nhướn mày nở nụ cười, quả nhiên là hoa nhan nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết. Cả đám người Liên Vân trại lúc đó đều hận sinh ra chỉ có hai mắt, hôm nay mới được nhìn thấy hai người tuyệt đại tao nhã đứng cạnh nhau, ngắm thế nào cũng không đủ được.

“Không có việc gì. Đúng là một loài hoa thú vị.” Đón ánh mắt dò hỏi của Thiết Thủ, Cố Tích Triều nói.

“Thú vị?”

“Đúng vậy.” Cố Tích Triều ánh nhìn nhàn nhạt lướt qua người Tức Hồng Lệ, nói: “Toái Vân Uyên đúng là địa linh nhân kiệt, ngay cả hoa dại cũng là loại quý hiếm đến như thế. Không hổ là nơi ở của võ lâm đệ nhất mỹ nữ.”

“Hoa này rốt cuộc là sao?”

“Không biết.”

“Ngươi nhất định biết. Hoa này rốt cuộc là hoa gì?” Thiết Thủ cũng ngắt một bông, đưa lên mũi, nghe thấy một hương thơm nhàn nhạt ngòn ngọt. “Hoa có độc ư?”

Vẻ mặt của Cố Tích Triều chính là đang nói: đâu chỉ là có độc.

Tức Hồng Lệ từ lâu nghe Thiết Thủ nói qua Cố Tích Triều ba năm nay chuyên tâm nghiên cứu sách thuốc của Vãn Tình lưu lại, với một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như y, một thân y thuật chắc chắn không thua bất kì một đệ nhất danh y nào. Y nói hoa này có độc, nàng liền cảm thấy hoa này đúng là có chút cổ quái.

“Loại hoa này hình như năm nay mới xuất hiện mà thôi. Mọi loại hoa dại một năm bốn mùa mọc ở Toái Vân Uyên ta đều biết rõ, nhưng chưa thấy nó bao giờ. Loài hoa này rốt cuộc có gì lạ?”

Cố Tích Triều “Hanh” một tiếng, thiêu thiêu làn mi đẹp: “Nếu ta không muốn nói thì sao, Tức thành chủ làm gì được ta? Chẳng lẽ muốn bức cung hay sao?”

Tức Hồng Lệ cười nói: “Chuyện bức cung ta nhường cho người của Lục Phiến Môn vậy, bọn họ rất am hiểu chuyện này.” Ánh mắt trong sáng chuyển sang nhìn đăm đăm Thiết Thủ, trong mắt không có chờ đợi gì, chỉ có ý hỏi. Võ lâm đệ nhất mỹ nữ không cần phải dùng bất kì một biện pháp cầu xin nào. Về phần Thích Thiếu Thương hiện đang làm bộ đầu của Lục Phiến Môn, nàng không còn trông cậy gì, hắn nói sao cũng sẽ nhất định không chịu thẩm vấn Cố Tích Triều đâu.

“Nếu như Vãn Tình có ở đây, chắc chắn nàng sẽ giúp Tức thành chủ.” Thiết Thủ kiên trì nói với Cố Tích Triều. Hắn cũng thiếu nợ Tức Hồng Lệ, ba năm trước đây nếu như không phải hắn phá hủy bộ phận then chốt của Hủy Nặc thành thì đám người Cố Tích Triều còn lâu mới có thể dễ dàng phá thành như thế. Đánh rắn phải đánh giập đầu, hắn chính là người có kinh nghiệm nhất trong việc khuyên Cố Tích Triều hàng phục.

Cố Tích Triều căm hận trừng mắt nhìn Thiết Thủ, y chuyện gì cũng có thể thay Vãn Tình làm được, nhưng y ghét nhất chính là việc người khác đem nàng ra bức y. Chỉ có điều y cũng hiểu rõ, cách này chưa bao giờ thất bại. “Loài hoa này gọi là Nữ Nhi Hồng, đem hoa điều chế có thể phối ra được một loại kịch độc. Hơn nữa, loài hoa này có thể gọi tới một loại ong mật, giống ong này chỉ thích mùi hương son phấn trên người nữ tử, càng dùng nhiều mỹ phẩm, càng dễ bị ong chích.”

Lời còn chưa dứt, Tức Hồng Lệ đã hoa dung thất sắc. Trong Hủy Nặc thành toàn là nữ nhi, nữ nhi trời sinh thích chưng diện, ngoại trừ chính nàng ra, không ai không thích tô son điểm phấn. Hách Liên Xuân Thủy và Thích Thiếu Thương cũng quay lại nhìn nhau, loài hoa này, thực sự giống như một thứ vũ khí chuyên dùng để đối phó với Hủy Nặc thành.

Nhìn Tức Hồng Lệ thay đổi sắc mặt, Cố Tích Triều rất hài lòng: “Hoa này nở ít nhất đã mười ngày rồi, có lẽ trong Hủy Nặc thành của Tức thành chủ đã có người bị ong đốt rồi cũng không chừng?”

Hách Liên Xuân Thủy sốt ruột nói: “Ngươi không phải dài dòng lôi thôi! Ngươi cũng thấy loại ong đó rồi, trong Hủy Nặc thành tất cả đều là nữ hài tử, ai mà không dùng son phấn chứ, có thể nào không bị đốt sao!”

“Ngươi gấp gáp quá mà làm gì, Tức Hồng Lệ không phải vẫn còn hoàn hảo đứng đây không bị sứt mẻ sao? Huống chi, Tức thành chủ tương lai mang họ Thích hay họ Hách Liên còn chưa chắc a.” Cố Tích Triều hiểu rất rõ nhược điểm của Hách Liên Xuân Thủy, chỉ một câu nói thôi liền có thể khiến Hách Liên hoàn toàn thảm bại.

Tức Hồng Lệ hơi trầm ngâm nói: “Cố Tích Triều, nếu ngươi có thể cứu tỷ muội chúng ta lần này, ta sẽ rất cảm kích. Chỉ có điều, chuyện này và mối hận ba năm trước ngươi tại Hủy Nặc thành của ta tàn sát hàng loạt người trong thành suốt ba ngày là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Ngoại trừ đối với Thích Thiếu Thương, võ lâm đệ nhất mỹ nữ chưa từng nói chuyện với ai nhẹ nhàng đến thế, coi như nàng đã nhịn tới cực hạn rồi.

Thích Thiếu Thương thừa biết tính kiêu ngạo của Tức Hồng lệ, liền lén lút kéo kéo tay áo của Cố Tích Triều, ý bảo hắn chủ động ra tay giúp đỡ, hóa giải ân oán với Hủy Nặc thành. Cố Tích Triều vờ như không biết, mỉm cười nói rằng: “Tức thành chủ, nếu như cô nói với ta cứu người sẽ bỏ qua tất cả ân oán, thì biết đâu ta đã không đồng ý cứu, vì ta là kẻ thích nhượng kẻ thù nhớ đến mình.” Ngừng một chút, y nhẹ nhàng tiếp lời: “Cô cũng không cần nói lời cảm tạ với ta, có tạ ơn thì tạ ơn Vãn Tình.”

Y đi đến gần một bụi Nữ Nhi Hồng, nhổ tận gốc, nhưng chưa kịp bỏ vào trong túi thuốc thì đã bị Thích Thiếu Thương đưa tay đoạt lấy, vứt hết xuống khe núi: “Mấy thứ có độc nên vứt đi cho rồi.”

Cố Tích Triều bèn làm ra vẻ mặt vô tội, nhìn Thiết Thủ nói: “Ngươi cũng thấy đấy, không có Thần Khốc Tiểu Phủ bên cạnh, dù là người hay không phải người đều theo ta cằn nhằn mãi.”

Thích Thiếu Thương hơi thở cũng nghẹn lại ở ngực, xém tí nữa không thoát ra ngoài nổi, cái gì mà là người hay không phải người? Y đang tính toán cái gì, đối với Thiết Thủ vừa tố khổ vừa làm nũng, vậy mà Thiết Thủ hết lần này tới lần khác đều nhân nhượng, thấp giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ để y thoải mái.

Thích Thiếu Thương nhịn không được hỏi Thiết Thủ: “Ta chưa hề thấy Cố Tích Triều dùng Thần Khốc Tiểu Phủ, hóa ra là do huynh đã đem đi mất, nhưng ở đâu rồi?”

“Ở thác nước Hồ Khẩu.” Thiết Thủ thở dài nói. Nếu như ở những nơi khác thì còn có khả năng bị y đến lấy mang về, nhưng ở một nơi cuộn sóng cuồn cuộn kinh đào rống giận như thế, thì đừng nói chi đến một vài Tiểu Phủ nho nhỏ, cho dù là thiết ngưu xuống tới đó cũng đừng hòng quay trở lại được. Vì thế chỉ cần cứ để mặc y đùa bỡn mỉa mai cũng được.

Thiết Thủ lại hỏi Thích Thiếu Thương vì sao lại cùng Cố Tích Triều lên Hủy Nặc thành, Thích Thiếu Thương chỉ nói hai người gặp lại, hắn vô tình làm y bị thương, rồi lại đánh bậy đánh bạ khôi phục nội lực của Cố Tích Triều, chỉ còn cách đưa y lên Hủy Nặc thành tìm Thiết Thủ. Về việc Cố Tích Triều vài lần muốn ám toán hắn, hắn không hề đề cập tới.

Thiết Thủ cười nói: “Ta không dẫn y tới chính là sợ Tức Hồng Lệ lòng còn oán hận chưa tiêu, vốn dự định sẽ nhanh chóng trở về, nhưng lại không nghĩ tới chuyện ong độc, hơn nữa huynh mãi không thấy đến nên ta đành phải ở lại chờ. Mấy ngày nay cũng sợ y chạy loạn, ta lại phải đi tìm.”

Thích Thiếu Thương ngạc nhiên hỏi: “Thiết huynh chẳng lẽ lên Hủy Nặc thành là vì ta?”

“Huynh biết ta lên Hủy Nặc thành, hẳn là do Cố Tích Triều nói cho huynh biết, y có nói ta vì sao phải lên đây không?”

“Y nói huynh lên Hủy Nặc thành cầu hôn.”

Cố Tích Triều cười ha ha đứng lên nói: “Đúng vậy, hắn là tới cầu hôn, bất quá hắn không phải đến cầu hôn cho bản thân, hắn là ăn no rửng mỡ, nghĩ muốn xin lỗi ngươi, là hắn liên lụy ngươi phải ở lại Lục Phiến Môn thay hắn ba năm, làm lỡ hôn sự của ngươi nên mới xăm xăm lên Hủy Nặc thành thay ngươi cầu hôn. Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, ngươi vốn ngốc muốn chết, vậy mà vận mệnh lại tốt đến như thế, không cần làm gì cũng có người tự nguyện giúp đỡ ngươi. Tức Hồng Lệ nếu như gả cho ngươi, không biết là phúc hay là họa nữa.” Một câu của Cố Tích Triều, so với đao kiếm còn tàn độc hơn bội phần. Thích Thiếu Thương không nói lại được, nghĩ đến Tức Hồng Lệ lần này chỉ sợ quyết tâm không chịu tha thứ cho hắn nữa, càng sầu mi khổ kiểm.

Mục Cưu Bình vội vã khuyên giải an ủi mà rằng: “Đại đương gia, ba năm trước đây Hồng Lệ tỷ cũng nói không tha thứ cho người, mà cuối cùng vẫn giúp đỡ người đó thôi!”

Cố Tích Triều lạnh lùng nói: “Đúng vậy, Đại đương gia, không bằng chúng ta lại làm lại một hồi thiên lý truy sát nữa đi, biết đâu Tức Hồng Lệ thấy bộ dạng thảm hại chó nhà có tang của ngươi, nói không chừng sẽ tha thứ cho ngươi a. Bất quá lần này tám đại trại chủ của ngươi chỉ còn lại một lão Bát vô dụng hữu dũng vô mưu, chẳng biết ngươi có còn toàn mạng mà lên tới được Hủy Nặc thành hay không?”

Mục Cưu Bình tức giận không nhịn được, bảo là còn đụng tới hắn, hắn sẽ đánh, đường núi chật hẹp không thể thi triển trường thương, nhưng nắm tay vừa giơ ra thì đã bị Thích Thiếu Thương gắt gao nắm lấy. Mục Cưu Bình không biết lựa lời mà nói: “Đại đương gia, có phải não của người bị hỏng rồi không, cứ luôn che chở cho tên hỗn đản này?!”

Thích Thiếu Thương ngẩn cả người, vội nói: “Ta không phải che chở cho y, mà là che chở cho ngươi mà, ngươi căn bản không phải đối thủ của y.”

Hách Liên Xuân Thủy đi một bên, suy nghĩ gì đó mà hừ lạnh một cái, cũng lười nghe bọn họ cãi vã dông dài, bèn cố gắng đuổi lên phía trước xun xoe với Tức Hồng Lệ. Mà Thiết Thủ cũng đã sớm kéo kẻ gây họa Cố Tích Triều ra xa khỏi đám Thích Thiếu Thương, sợ y nếu còn ngứa miệng, tất khiến Mục Cưu Bình nổi nóng không nhịn được phun ra thêm vài câu động trời nữa thì khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.