CHƯƠNG 9:
Hủy Nặc thành là một tòa thành được xây dựng trên nền một phế tích cổ, đứng vững giữa vách núi cao cao, nguy nga đồ sộ. Giống như ba năm trước đây, phòng thủ kiên cố. Ba năm trời đã giúp Hủy Nặc thành một lần nữa khôi phục lại được phong cảnh ngày xưa, có nói là bất di bất dịch cũng không phải là không có khả năng. Thế nhưng có rất nhiều điểm đúng là không thể trở về như ngày xưa được nữa, tỷ như vị chủ nhân của tòa thành cùng Cửu Hiện Thần Long đã không còn là đôi phượng hoàng cùng bay trên Song Phi Dực mà đã thành hoa rơi nước chảy cũng tỷ như những tỷ muội sống trong Hủy Nặc thành đã không còn là những người của ba năm trước đây.
Đón nhận đủ loại ánh mắt hướng vào mình, Cố Tích Triều vẫn ngạo nghễ đi qua. Muốn y phải áy náy xấu hổ sao? Y lại càng muốn bình tĩnh như thường để chọc cho lão Bát phải tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Một cô nương mười bảy mười tám tuổi ra đón bọn họ.
“Hồng Bào tỷ!” Ánh dương quang từ mái hiên chiếu thẳng xuống, đối diện với ánh sáng chói lòa đó, Mục Cưu Bình tưởng như không mở nổi mắt, trong lúc hốt hoảng dường như nhìn thấy Nguyễn Minh Chính thực sự đang đi tới, kìm lòng không được kêu lên, lời vừa ra khỏi miệng thì cũng vừa tỉnh ngộ rằng Nguyễn Minh Chính đã chết, ngực liền đau xót, đôi mắt cay cay, không nói được nên lời.
Cô nương đó vóc người cao gầy, mắt ngọc mày ngài, thật đúng là có vài phần giống như Hồng Bào Nguyễn Minh Chính của Liên Vân trại năm đó tươi đẹp anh khí. Thích Thiếu Thương nhìn lén Cố Tích Triều, thấy y chỉ nhàn nhạt liếc qua vị cô nương đó mà thôi, không có bất kì biểu tình nào. Đôi khi, không có biểu tình gì cũng chính là một dạng biểu tình. Hắn biết y không phải không xúc động, chỉ là y đang cố cưỡng lại, cưỡng lại cảm giác biết sai mà không chịu thừa nhận, trái lại càng cố tỏ ra ngoan cố hơn.
Nàng kia quay lại Mục Cưu Bình nói: “Vị đại hiệp này gọi ta sao? Người nhận lầm rồi, ta tên là Mạc Lung.” Thanh âm của nàng không có ý vị liêu nhân như Tức Hồng Lệ, cũng không giống với thanh âm vừa cương vừa nhu của Nguyễn Minh Chính. Giọng nói của nàng tựa như đất trời vào xuân, nước sông trôi róc rách, từng khối băng chạm khẽ vào nhau, tựa như làn gió mát mang theo khí vị trong lành. Dù đang đứng giữa một đám nam nhân xa lạ, cũng rất tự nhiên thoải mái, không có lấy một nét bối rối ngượng ngùng của nữ tử tầm thường.
Tức Hồng Lệ một mặt phân phó Mạc Lung đi chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho từng vị khách, một mặt bảo mấy vị cô nương phân công nhau tìm khắp nơi trong Hủy Nặc thành, nếu thấy loài hoa màu đỏ gọi Nữ Nhi Hồng thì diệt sạch ngay. Sau đó tự mình dẫn theo Cố Tích Triều về phía hậu viện xem bệnh cho những nữ tử bị ong chích. Thích Thiếu Thương bèn đem Sơ Cửu giao cho Mục Cưu Bình, lại căn dặn hắn phải quản giáo bọn người Liên Vân trại cho tốt, rồi sau đó cũng theo hai người kia đi.
Mười mấy cô nương bị ong chích đều tập trung ở sương phòng trong hậu viện, có bốn năm thầy lang đang khám chữa. Còn có thêm mấy cô nương nữa ở lại lo việc chăm sóc, trong đó có một người nhìn giống hệt như Mạc Lung, Tức Hồng Lệ nói đó là tỷ tỷ của Mạc Lung, tên gọi Mạc Linh, phụ trách chăm sóc những bệnh nhân ở đây, lãnh trách nhiệm sắc thuốc uy (cho uống) thuốc.
Trong tay Mạc Linh đang cầm một chén dược đen sì sì, một mùi đông y nồng đậm tỏa ta khiến Cố Tích Triều nhất thời chau mày.
Tất cả những cô nương này đều đang ngủ say, mũi thở hé, hô hấp vừa ngắn vừa gấp. Chủ yếu bọn họ bị chích trên mặt và ở cổ, những nơi đó đều sưng to đỏ sậm lên như sắp xuất huyết, có một người bị một vết thương to trên trán, to bằng miệng bát, nhìn thấy mà giật mình, khiến cho cả gương mặt bị sưng phù lên, biến dạng. Một gã đại phu dùng một cây châm thật dài đâm vào mặt nàng, nhưng cũng không thấy có máu và dịch thể chảy ra.
Cố Tích Triều cười lạnh lắc đầu, cười lạnh với Tức Hồng Lệ: “Mấy tỷ muội của cô để cho đám lăng băm này chữa mà chưa bỏ mạng, đúng là kì tích.”
Cố Tích Triều luôn luôn dễ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ngay khi y vừa bước vào thì đã có mấy nữ tử ngừng tay, len lén theo dõi y. Vừa mở miệng nói ra, thì ngoài những bệnh nhân đang hôn mê, còn thì tất cả mười mấy cặp mắt đều dồn cả vào y.
Mấy đại phu làm vẻ mặt khẩn trương, bọn họ dù sao cũng là những lang y nổi danh ở trấn bên cạnh. Được một số tiền lớn mời tới, võ lâm đệ nhất mỹ nữ đối với bọn họ cũng vô cùng khách khí, vậy mà đùng một cái lại bị một thư sinh, tuy tướng mạo như thần tiên, nhưng chỉ một câu đã muốn phá hỏng công việc của bọn họ.
Kẻ lớn tuổi nhất híp mắt, đối Cố Tích Triều nói: “Tiểu lão nhi sáu mươi năm hành nghề y, không dám tự xưng Hoa Đà tái thế, nhưng chỉ có điều ngay cả đại quan quý nhân ở Biện Kinh cũng biết tới bạc danh của tiểu lão nhi đó. Xin hỏi vị thư sinh này sư thừa (kế nghiệp thầy) nơi nào, ngồi bốc thuốc ở đâu?”
Cố Tích Triều hừ lạnh: “Trên đời này nhiều kẻ lãng đắc hư danh, không phải chỉ có ông.” Rồi lại chộp lấy đơn thuốc của đại phu này, tùy tiện nhìn thoáng qua, rồi dùng một ít lực, đơn thuốc liền hóa thành phiến phiến (từng cánh) hồ điệp rơi xuống đất.
“Ngươi” lão đại phu đó tức giận đến run cả người.
“Ta, ta cái gì? Ta xem đơn thuốc của ông không vừa mắt. Ai lại dùng dược như thế chứ! Chu sa, tảo nhân là cái gì, cứ làm cho họ ngủ không lên tiếng thì coi như có khởi sắc sao? Dùng nhân sâm giữ lại hơi thở, coi như là không chết sao?”
Đại phu cãi lại: “Nếu như không có nhân sâm điều khí, những cô nương ở đây đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi!”
“Để ta nói cho bọn người thiếu tài hay tức giận các người rõ, nhân sâm tính ôn, phục vào cơ thể những vị cô nương này vốn trúng nọc ong là nhiệt độc, khiến độc tính không phát ra được, nhưng nhân sâm lại đại bổ, khiến cho bọn họ rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết chỉ còn một hơi thở, có muốn Tức thành chủ một lần tháo hết mấy tấm biển Hoa Đà, Biển Thước lẫn Diệu Thủ Hồi Xuân của các người xuống không hả?”
Tức Hồng Lệ đã từng nhìn thấy qua vẻ ngang ngược của Cố Tích Triều, những gì y càng nắm chắc trong tay, thì càng bừa bãi ngang ngạnh không ai bì nổi. Nhìn thấy bốn năm đại phu bị y hỏi ép một hồi á khẩu không trả lời được, ngực nàng cũng dần dần hết giận. Nàng đã nhìn nhìn thấy hết tỷ muội này đến tỷ muội khác dần dần mệnh huyền một đường như tơ nhện, vậy mà đám đại phu này hết lần này tới lần khác đứng trước mặt nàng vẫn cứ tuyên bố rất hùng hồn. Nếu không phải bọn họ là những đại phu danh tiếng trăm dặm gần đây không có ai hơn được, thì nàng đã sớm không nể mặt rồi.
“Thích Thiếu Thương, đuổi hết bọn lăng băm này ra ngoài cho ta, để ta còn thanh thản ở chỗ này luận dược.” Cố Tích Triều xoay người cao giọng mà nói. “Đừng để ta tự mình động thủ.”
Thích Thiếu Thương cuống quít nói với các đại phu: “Các vị mệt nhọc đã lâu, chi bằng trước hết ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Hắn cố gắng nói rất uyển chuyển, đám đại phu này tuổi đời đều lão, đừng nói tới lúc Cố Tích Triều thực sự ra tay, chỉ sợ y nếu còn nói thêm vài câu nữa, bọn họ sẽ tức đến thổ huyết mà chết mất.
Hách Liên Xuân Thủy cười nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi thật đúng là biết nghe lời.” Thanh âm không nhỏ, cố ý để Tức Hồng Lệ nghe thấy. Tức Hồng Lệ lãnh tĩnh thông minh, làm gì mà không hiểu ý tứ trong đó, liền trừng mắt liếc Hách Liên, hắn liền vội vã rụt trở lại, không dám lên tiếng.
“Tức thành chủ, lão hủ, lão hủ…” Đại phu nọ còn muốn nói thêm vài câu lấy lại thể diện, thấy Cố Tích Triều cằm khẽ hếch, hai mắt tà nghễ đầy vẻ xem thường, bao nhiêu lời muốn nói đều không nói ra được. Xoay người muốn đi, có thể là do tức giận quá mà cước bộ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn quay ra đất, may có Thích Thiếu Thương đứng gần đó nhanh tay nắm lấy áo, Mạc Linh nhìn thấy, nhịn không được phì cười.
Chờ cho đám đại phu dính đầy bụi đất lếch thếch đi ra hết, Tức Hồng Lệ mới hướng Cố Tích Triều mà rằng: “Đại phu toàn bộ là do ngươi đuổi đi, hiện tại chỉ còn trông cậy vào ngươi thôi.”
Cố Tích Triều ừ một tiếng, đi tới bên cạnh đám cô nương, nhẹ nhàng bắt mạch, lại mở mí mắt ra kiểm tra. Nhìn thấy trên đầu giường một cô nương còn một chén dược, tay áo bèn hất một cái, toàn bộ chén bát đều rơi hết xuống hết, bể tan nát. Những cô nương này đều là mới lên Hủy Nặc thành gần đây, chưa từng thấy qua Cố Tích Triều, nên không biết nam nhân tóc quăn xinh đẹp mà tính tình lại nóng nảy xấu xa này. Mà thành chủ cũng cư nhiên mặc kệ y.
Sau khi khám xong cho mười mấy nữ tử, Cố Tích Triều bèn cầm bút viết đơn thuốc.
Đơn thuốc thứ nhất, toàn bộ là thuốc để uống, Tức Hồng Lệ không nhìn ra môn phái nào. Phương thuốc thứ hai là thuốc để thoa ngoài da, Tức Hồng Lệ nhìn một chút rồi đưa sang cho Thiết Thủ.
Trên đơn thuốc viết, đem đậu tương ngâm với sữa người bốn canh giờ, xay thành tương, thêm giấm, hoàng tửu, kê đản cùng mấy vị thảo dược để điều hòa, thoa ngoài da. Thiết Thủ không rành về y lý, nhưng rất tín nhiệm y thuật của Cố Tích Triều, tịnh không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng Mạc Linh ở một bên nhìn, đỏ mặt nói với Tức Hồng Lệ: “Thành chủ, chúng ta ở đây…không có…không có sữa người…”
Cố Tích Triều nghe vậy liền lập tức tỉnh ra, trong Hủy Nặc thành tất cả đều là cô nương chưa thành hôn, vội vã nói: “Không có sữa người thì dùng sữa bò, sữa dê đều được.” Nói đến sữa dê, bèn nhịn không được liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương cũng đang nhìn y, thấy trong mắt y đầy vẻ cười nhạo, biết y lại nghĩ tới chuyện gì, không khỏi đỏ mặt.
Thấy Tức Hồng Lệ nhìn đơn thuốc chần chừ, Cố Tích Triều thiêu mi nói rằng: “Đơn thuốc ta đã khai, dùng hay không là tùy các người.” Ngừng một chút, y lại nói: “Vãn Tình trước đây thường theo ta nói, y giả hữu cát cổ chi tâm. Ta nghĩ ta rất khó làm được điểm này. Nhưng nếu như ta trị không hết những người này, chỉ sợ còn chưa ra khỏi Hủy Nặc thành đã có kẻ chê cười Cố Tích Triều ta học nghệ không thông cũng dám đi khoe khoang. Ta không thể chịu được những lời đó. Cho nên, các ngươi tốt nhất là phải tin ta. Nếu không, Tức thành chủ, cô cứ việc chuẩn bị đại tang cho các tỷ muội này đi.”
Thiết Thủ đem phương thuốc giao lại cho Mạc Linh, Mạc Linh không dám nhận, chỉ nhìn Tức Hồng Lệ chờ đợi, Tức Hồng Lệ khẽ gật đầu rồi, nàng mới dám tiếp lấy phương thuốc, tự mình đi sắc. Không lâu sau, dược được đem tới. Cố Tích Triều đích thân giúp từng người uống thuốc, nhìn tận mắt bọn họ uống vào.