Trương Sơ Tâm đi theo Thẩm Chi Niên về nhà anh.
Phòng khách rất lớn mà cô cũng không bước vào. Cô đứng ở ngoài cửa, ngơ ngẩn đến xuất thần.
“Đứng ở ngoài làm cái gì? Mau vào đi.”
Trương Sơ Tâm phục hồi lại tinh thần, “Không… Không có dép lê.”
“Chờ.” Thẩm Chi Niên lên lầu, lúc trở lại, trong tay xách một đôi dép lê của nữ. Sạch sẽ.
Dép lê của nữ…
Theo bản năng, Trương Sơ Tâm hỏi một câu, “Anh cùng mẹ anh ở đây sao?”
“Không có, mẹ anh không ở đây.”
“Nga…”
“Đổi giày nhanh đi rồi đi vào, anh ở thư phòng chờ em.”
Thẩm Chi Niên xoay người lên lầu.
Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng anh đến phát ngốc.
Lên lầu, cửa thư phòng không đóng, Thẩm Chi Niên đứng ở ban công, xung quanh có chút khói trắng, anh hút thuốc.
“Máy tính để trên bàn, em có thể dùng, có điều kiện gì em có thể viết ra.”
“Được.”
Trương Sơ Tâm nhẹ nhàng hít vào một hơi, đi đến phía trước bàn làm việc của Thẩm Chi Niên.
Bàn làm việc của anh vô cùng ngăn nắp, cũng rất sạch sẽ. Chỉ là có rất nhiều tàn thuốc trên bàn, chắc là anh nghiện thuốc lá rất nặng. Nhưng cô nhớ rõ, lúc trước anh không hề hút thứ độc hại này.
Trương Sơ Tâm ở trước máy tính gõ gõ trong chốc lát, nghĩ rồi lại nghĩ, xóa rồi lại sửa, chờ đến lúc Thẩm Chi Niên vừa trở vào, cô vừa lúc đánh xong.
“Còn chưa viết xong?”
Thẩm Chi Niên bưng cái chén nước trà đến chỗ đổ nước.
“Xong rồi.”
Trương Sơ Tâm đóng dấu lên giấy A4, giao cho Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên ngẩng đầu liếc một cái, không nhận, “Đọc cho anh nghe.”
Trương Sơ Tâm gắt gao mà nhíu mày, “Tự mình anh xem không được sao?”
“Ban ngày xem quá nhiều văn kiện, mắt anh mỏi rồi.”
Trương Sơ Tâm cắn môi dưới. Năm năm, trước sau vẫn là thái độ ác liệt đó!
“Đọc đi, anh nghe.”
Đọc thì đọc.
Trương Sơ Tâm cầm giấy liếc một cái, “Nói ngắn gọn lại, chỉ có ba điều.”
“À?” Thẩm Chi Niên nhướng mày, bưng cái chén nước dựa vào quầy bar, nhìn cô.
“Anh giúp tôi trả sạch nợ, tôi thựcsự rất cảm kích anh, trong khoảng thời gian tới, tôi sẽ phối hợp cùng anh diễn, tôi là diễn viên, kỹ thuật diễn anh không cần phải lo lắng, cam đoan sẽ không làm cho mẹ anh nhìn ra sơ hở.”
“Tiếp tục nói.”
Giọng nói Trương Sơ Tâm trong trẻo, theo nội dung trên giấy mà đọc, “Thứ nhất, trong khoảng thời gian này tôi và anh kết hôn này, anh không thể can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi, bao gồm việc làm, kết bạn, thậm chí là quen bạn trai, tôi muốn được tự do tuyệt đối.”
Đôi mắt Thẩm Chi Niên hạ xuống.
“Đương nhiên, điều kiện này không chỉ là áp dụng với anh! Đối với tôi cũng vậy, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp chuyện của anh, càng không can thiệp chuyện anh quen bạn gái. Nếu anh tìm được người thích hợp, chúng ta sẽ ly hôn, tôi sẽ không có đòi hỏi gì.”
“Điều tiếp theo!” Thẩm Chi Niên không muốn nghe cô nói đến vấn đề ly hôn, không kiên nhẫn cắt ngang lời cô nói.
Trước sau vẫn không bao giờ kiên nhẫn được! Trương Sơ Tâm ở trong lòng trộm mắng một câu, tiếp tục đọc, “Chúng ta trong lúc hợp đồng có hiệu lực, cần duy trì một khoảng cách nhất định đi… À, nếu nói đơn giản, chính là, tôi muốn một phòng riêng, ngủ riêng, anh không thể đụng vào tôi…”
“Không được!” Thẩm Chi Niên tiếp tục cắt ngang.
“Vì sao không được?! Đây là vấn đề quan trọng nhất!”
“Mẹ anh sẽ đến kiểm tra vào bất kì lúc nào, cho nên, em phải ở chung phòng với anh.”
“Tôi không muốn!”
“Không thương lượng gì hết.”
“…” Trương Sơ Tâm suy nghĩ trong chốc lát, nhụt chí, “Thẩm Chi Niên, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”
Thẩm Chi Niên cười lạnh một tiếng, “Vậy hả? Tiền vốn lẫn lời là 10 vạn, trong vòng mười ngày em trả hết cho anh.”
Trương Sơ Tâm trợn tròn mắt, “Anh đi ăn cướp à!”
“Em cho rằng Thẩm Chi Niên anh tốt như vậy, đem tiền cho người ta mượn?”
“…”
“Điều kiện thứ hai không thể chấp nhận, điều tiếp theo.”
“…”
Thẩm Chi Niên giương mắt nhìn cô, “Không còn điều nào nữa à?”
Hết chương 10.1