Lúc xếp hàng tính tiền, Thẩm Chi Niên xách theo rổ đứng ở phía trước. Trương Sơ Tâm nhìn cái rổ đầy chocolate phát ngán.
“Còn chưa đủ?” Thẩm Chi Niên thấy Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm rổ chocolate, cho rằng cô còn muốn nữa, cất bước trở về lại lấy mấy hộp.
Trương Sơ Tâm sợ tới mức vội vàng bắt lấy anh, “Đủ rồi!” Ngừng một lát, mới nói: “Thật sự là quá nhiều rồi, ừ… Tôi là diễn viên, ăn nhiều sẽ mập đó.”
Thẩm Chi Niên hừ hừ, lời nói mang chút cười cợt, “Diễn viên bị đuổi khỏi đoàn phim vào nửa đêm?”
Trương Sơ Tâm nhíu mày một chút, “Tại sao anh cứ phải chọc vào vết thương của người khác vậy hả?”
Thẩm Chi Niên liếc nhìn cô, “Anh cho rằng em sẽ không để bụng.”
Trương Sơ Tâm rũ mắt, không có nói.
Không để bụng sao? Thật sự không để bụng ư? Mỗi bộ phim cô đều nghiêm túc chuẩn bị , nỗ lực diễn đạt, cuối cùng nhận lại là việc bị đoàn phim đổi. Cô thường an ủi chính mình không cần để ý, cuộc sống này vốn đã không dễ dàng rồi.
Trả tiền xong, Trương Sơ Tâm đi theo Thẩm Chi Niên trở về.
Siêu thị này là cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bên ngoài lúc này đã khuya.
Thẩm Chi Niên đi trước, một bước bằng ba bước của Trương Sơ Tâm, mặc dù anh đã cố bước chậm lại, chờ đến lúc anh quay đầu, Trương Sơ Tâm đã tụt lại một khoảng lớn phía sau.
Anh quay đầu lại, mới phát hiện Trương Sơ Tâm đang ngừng trước một quán nướng BBQ ven đường.
Thẩm Chi Niên cụp mắt, “Em đang làm gì vậy hả?”
“Tôi có thể ăn được không?” Hiện tại cô không có một xu dính túi, dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Thẩm Chi Niên nhăn mày. Anh bước về phía cô, lôi kéo tay của Trương Sơ Tâm đi.
“Tôi đói bụng!” Trương Sơ Tâm nói lớn.
“Đói bụng về nhà ăn, trong nhà cái gì đều có.”
“Tôi muốn ăn cái này.” Trương Sơ Tâm chỉ vào sạp thịt nướng BBQ, “Ăn cái này đi mà, món sườn này nè, tôi rất thích.”
“Trương Sơ Tâm, rất không vệ sinh, anh nhớ rõ trước kia em không bao giờ ăn quán ven đường.” Thẩm Chi Niên cau mày.
“Trước kia là trước đây, anh cho rằng tôi còn là thiên kim tiểu thư?” Trương Sơ Tâm quay đầu lại liền cầm lấy cái khay, “Coi như tôi mượn anh, lúc về sẽ trả anh tiền.”
Thẩm Chi Niên nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi, “Còn nợ tiền nữa? Trương Sơ Tâm, em có muốn trả anh tiền không? Anh sợ là ngay cả tiền lời em cũng không trả nỗi đâu.”
Trương Sơ Tâm ngây người trong cái chớp mắt, rất muốn phản bác lại anh, nhưng không có tự tin. Đúng như vậy, xét tình hình hiện tại của cô, còn mượn thêm tiền nữa? Một ngàn vạn, sợ là trả đến hết đời này cũng không hết.
Cô không trả lời, xoay người, tìm ghế ngồi xuống.
Thẩm Chi Niên đi theo ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau, lại trầm mặc không nói chuyện.
Đã rất nhiều năm không liên lạc với nhau, đột nhiên có quan hệ vợ chồng như vậy, ít nhiều vẫn không thích ứng. Ở thời điểm thích anh nhất, ngay cả cái liếc mắt của anh cũng không có được. Ở thời điểm tình cảm đã phai nhạt, lại cùng anh kết hôn.
Trương Sơ Tâm cảm thấy, chuyện này còn hoang đường hơn việc nằm mơ.
“Trương Sơ Tâm.”
“Hả?”
“Em cò đem hộ khẩu theo người không?”
Trương Sơ Tâm nghe anh nói, bàn tay hơi hơi siết lại, “Không…Không có.”
“Ở nhà cho thuê à?”
“Ân…Đúng vậy.”
“Ngày mai anh cho người đến lấy, đi Cục Dân Chính lãnh chứng.”
Trương Sơ Tâm cau mày, “Không cần lãnh chứng được không? Không phải làm thật mà, hà tất…”
“Mẹ anh sẽ kiểm tra!” Thẩm Chi Niên cắt ngang lời cô nói. Từ lúc cô đồng ý kết hôn cùng anh, anh đã không có ý định thả cô đi nữa.
Trương Sơ Tâm không lay chuyển được anh, lĩnh chứng thì lĩnh chứng, cùng lắm đến lúc đó kí giấy li hôn!
Ăn xong đồ nướng BBQ về nhà, đã gần rạng sáng.
Trương Sơ Tâm mệt rã rời, một phát nhảy lên sô pha dễ thương.
“Đừng nằm ở chỗ này, sẽ bị cảm đó.”
“Anh đừng đụng tôi, tôi muốn ngủ ở đây……”
“Trương Sơ Tâm —”
“Thẩm Chi Niên, mẹ anh không ở đây, chắc hôm nay anh cũng không bắt tôi ngủ chung phòng với anh chứ?” Trương Sơ Tâm từ trên sô pha ngồi dậy, có chút mệt mỏi.
“Có phòng dành cho khách, em ngủ ở đó đi, đừng ngủ ở sô pha.”
Trương Sơ Tâm nhìn Thẩm Chi Niên. Lần này gặp lại, tựa hồ Thẩm Chi Niên không giống như trước kia, anh vậy mà lại quan tâm đến cô?
Sợ cô bị cảm mạo, cũng coi như là quan tâm?
Không biết có phải do thay đổi hoàn cảnh hay không, Trương Sơ Tâm nằm trên giường, lăn qua lộn lại mà ngủ không được.
Lúc bốn năm giờ, bụng lại ẩn ẩn đau lên. Cô cuộn tròn người, lúc đầu còn có thể chịu đựng, nửa giờ sau thật sự là đau quá rồi, giống như ruột đều quặn lại.
Thật sự cô hết chịu nổi rồi, lấy điện thoại gọi điện cho Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên cũng không ngủ, ngồi ở ban công hút thuốc. Thấy chuông điện thoại rung, mắt giật giật một cái, vừa cầm di động trả lời vừa đi ra khỏi phòng, “Làm sao vậy?”
“Thẩm Chi Niên, tôi… tôi đau bụng …” Tiếng khóc của Trương Sơ Tâm cũng theo đó truyền qua đầu bên kia.
Thẩm Chi Niên căng thẳng, “Em mở cửa cho anh, anh vào xem xem.”
Hết chương 11