"Vậy cô bé dám động vào 'người phụ nữ' của tôi, món nợ này
phải xử lý thế nào? " Người đàn ông ánh mắt chậm rãi dừng trên người
Thích, thanh âm trầm thấp vang lên làm cho nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống.
Thích không dự đoán ông ta sẽ phản bác như vậy, nhất thời sửng
sốt———–trên thân người này có một loại hơi thở tương tự như ba cô, luôn
có một loại bức người vô hình.
"Tôi đã nói xin lỗi———" cô còn chưa nói xong, Lý Kiều đã che ở trước
người cô, hướng người đàn ông kia cười nhẹ: "Trẻ con không hiểu chuyện,
có chỗ nào mạo phạm xin thứ lỗi."
Người kia hừ lạnh một tiếng, không có trả lời, đứng lên ôm chặt Tề
Nhã xoay người rời đi, Tề Nhã chỉ có thể quay đầu nhìn Lý Kiều bất đắc
dĩ cười.
——————————————
"Cháu về nhà trước đi"
Thích nhìn cái chìa khóa trước mắt, có chút không yên nhìn về phía Lý Kiều: "Vậy còn ông?"
Bộ dáng hắn có chút tối tăm, tựa hồ tâm tình không được tốt, phát hiện này làm cho cô cảm thấy lo lắng.
"Tôi muốn cùng David tán gẫu, cháu ngủ trước, ngoan". Tuy rằng trong
lời nói có ý dụ dỗ, nhưng ngữ khí hắn thản nhiên, cũng không ôn hòa như
bình thường.
Thích cắn môi, yên lặng tiếp nhận chìa khóa, con ngươi trong trẻo
nhìn hắn: "Tôi nghe lời ông, vậy ông đáp ứng tôi đừng bởi vì chuyện tối
nay mà tự trách mình"
"Được". Lý Kiều lên tiếng trả lời.
Giờ phút này, hắn cũng không phải đang giận cô, mà là phiền chán.
Nhìn theo thân ảnh của cô biến mất ở cầu thang đại sảnh, Lý Kiều hướng bồi bàn vẫy tay, cầm một ly Whiske.
"Cô bé này không đơn giản, đúng là con gái của Diệp Thính Phong, tuổi còn nhỏ đã hiểu được lúc nào tiến lúc nào lui", David cười nhìn về phía Lý Kiều, "Bất quá cô bé lại rất nghe lời cậu nói"
Lý Kiều không nói, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Rất nghe lời hắn nói? Đây mới là chỗ có vấn đề.
David nhìn hắn không nói tiếng nào đem cái ly quăng lên bàn, kinh ngạc hỏi : "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì". Lý Kiều nhẹ giọng mở miệng, người tựa vào sô pha.
Đầu có chút đau, nhẹ xoa ấn huyệt thái dương, thanh âm kia trong đầu lại không ngừng quanh quẩn
Người đó là của tôi
Có chút khiếp sợ phát hiện, nếu sắp xếp hợp lý những hành động cô đã
làm, đều giống như một loại biểu hiện —— ghen tuông, nếu đúng là như
vậy, quả thật là làm cho hắn buồn bực.
Ở Anh quốc, đứa nhỏ hơn mười tuổi kết hôn đều là chuyện thường, mà
Thích trưởng thành sớm cũng là lẽ đương nhiên, nhưng khi sự tình phát
sinh trên người hắn, lại thật sự làm cho hắn không thể chấp nhận.
Cô là một tiểu công chúa thông minh, mẫn cảm, cố chấp, có gia thế,
sắc đẹp, thiên phú ——– có nhiều lắm tư cách làm cho cô có thể ương
ngạnh, muốn làm gì thì làm, đã từng có người nào đó nói với cô rằng,
hiểu được cùng chiếm được không khác nhau, chỉ là bản thân có muốn hay
không mà thôi.
Nếu cô thật sự muốn chiếm giữ hắn, hắn cơ hồ có thể đoán được ngày tháng tương lai sẽ kinh hồn tới cỡ nào.
Nhịn không được thở dài——- hắn cần chứng thực xem Thích có mang chút tình cảm đặc biệt gì với hắn hay không.
"Buổi tối có tiết mục gì không?" hắn giương mắt nhìn David một chút.
Người kia sửng sốt, lập tức ái muội cười rộ lên: "Tôi còn tưởng rằng
mấy năm nay cậu sẽ thay đổi một chút, thì ra vẫn tính tình phong lưu như vậy, trong công ty mới có một model rất đặc biệt, giới thiệu cho cậu
được không? "
Phượng mâu liếc mắt nhìn hắn: "Tôi đây liền vui lòng chấp nhận"
——————————————-
Kim ngắn của chiếc đồng hồ cổ từng tiếng một nhích dần đến chữ số hai La Mã, nằm trên chiếc giường nhỏ xốc chăn lên ngồi xuống, buồn bực cầm
lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ấn một dãy các số.
"Lý Kiều, ông chừng nào thì trở về, tôi ngủ không được——-" thời khắc nhận được tín hiệu, cô kìm nén không được thầm ai oán.
"Tôi đêm nay không về". Trong lời nói không mang theo một tia cảm xúc còn có tiếng thở dốc cùng thanh âm trêu đùa, chẳng nghe được phần nào
là ý xin lỗi.
Thích ngây người.
Sau một lúc lâu, cô mạnh tay quăng chiếc điện thoại.
Từ ống tai nghe tinh xảo hiện ra một vết rạn, lẳng lặng nằm trên mặt
đất, giống như đang bất đắc dĩ mở miệng, cười nhạo đối với cô.
Ngồi ở trong bóng tối thật lâu, cô mới yên lặng xuống giường, từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động.
Ngồi trước cửa sổ sát đất, cô nhìn khoảng không ở bên ngoài, nghe đầu kia truyền đến một giọng nữ ôn nhu, bỗng nhiên mũi có chút cay nồng.
"Mẹ, là con"
Giờ phút này ở nước Mỹ, hẳn là vẫn đang chạng vạng.
"Thích?" Con sao còn chưa đi ngủ? Lại ham chơi à?" Lãnh Hoan kinh ngạc hỏi.
"Không có", Thích nhẹ nhàng cười, "Con đột nhiên nhớ hai người"
"Mẹ cũng nhớ con", Lãnh Hoan áy náy nghe con gái làm nũng, đưa tay ra hiệu chờ một chút với thầy thuốc và Diệp Thính Phong, "Ba con gọi mẹ,
mẹ tối nay gọi lại cho con được không?"
"Vâng, bye". Thích lên tiếng, nhấn nút tắt cuộc gọi.
Ôm lấy đầu gối, cô đem mặt chôn sâu vào khuỷu tay, lại không thể ngăn được cảm giác mát lạnh ở ngực.
Mẹ có lão ba, Lý Kiều có thế giới của hắn, như vậy ban đêm, chỉ có cô là một mình.
Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên cô cảm thấy cô độc như vậy.
——————————————–
Vừa tỉnh lại, cảm thấy đầu có điểm hoang mang.
Lý Kiều quay đầu nhìn một chút người phụ nữ ngủ say bên người, chậm rãi ngồi dậy.
Cánh tay mảnh khảnh xinh đẹp dịu dàng vòng qua thắt lưng hắn, hắn sắc mặt không đổi kéo ra: "Tôi phải đi, em ngủ tiếp đi"
"Ừm". Má lại bị ấn một cái hôn, quyến luyến vạn phần.
Hắn cũng không đáp lại, mặc quần áo ra khỏi cửa.
Gió lạnh từng đợt tạt vào mặt, ý thức nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, hoan ái đêm qua, lại phai màu như sương mờ tàn mộng.
Lại một đêm như vậy, sống mơ mơ màng màng, lúc tỉnh dậy thì cảm thấy chán nản vô cùng.
Từng có người hỏi hắn, khi nào thì tính ổn định cuộc sống——–kì thật
đối với hắn mà nói, cũng thế mà thôi, bởi vì không biết trả lời thế nào, nên có hỏi cũng như không.
Hắn chính là, không biết làm thế nào có thể đi thích một người khác.
Giữa biển người mờ mịt đau khổ tìm kiếm, muôn hồng nghìn tía, thiên
kiều bá mị đều như mây gió bay qua, lại không thể xóa đi dung nhan ẩn
sâu nơi đáy lòng, bất tri bất giác, nhận thấy năm tháng trôi đi đã uổng
phí biết bao thời gian. Sau đó nghĩ lại, cứ tiếp tục như vậy cũng tốt,
cũng không phải mỗi người đều không thể theo tình cảm chết già đi, tương trợ lúc hoạn nạn đối với hắn mà nói có lẽ chính là hoa trong gương,
trăng trong nước.
——————————————–
Tay một phen vuốt lên mặt, Lý Kiều đẩy cửa phòng ra.
Ánh dương sáng sớm chiếu vào, rèm cửa sổ bị gió thổi tung bay.
Nhìn không được nhíu mi——-loại thời tiết này còn mở cửa sổ, cô không sợ bị đông chết sao?
Ánh mắt dừng ở trên giường không có một bóng người, Lý Kiều ngẩn ra: "Thích?"
Trong phòng rộng mở chỉ có thanh âm của hắn, không có tiếng đáp lại.
Lấy diện thoại ra, Lý Kiều ấn dãy số của cô : "Mới sáng sớm, cháu lại chạy đi đâu vậy?"
Bên tai truyền đến vù vù tiếng gió, cô lớn tiếng kêu, thanh âm vẫn bị đứt quãng : "Tôi —–ở—–bến——-cảng"