Xe chạy đến cảng, Lý Kiều nhìn xa xa liền trông thấy một thân ảnh đơn bạc.
Thích mặc áo khoác màu trắng, hai tay đút vào túi trước, có lẽ là rất lạnh, cô không ngừng nhảy từng bước nhỏ, khăn quàng màu phấn lục trong
gió tung tung bay, khuôn mặt nho nhỏ cơ hồ bị giấu hết bên trong áo.
Nhìn thấy Lý Kiều xuống xe, cô bước nhanh chạy đến trước người hắn, mân mê miệng mất hứng : "Sao lâu vậy mới đến a?"
"Cháu đến nơi đây làm cái gì, lạnh chết đi?" Lý Kiều nhíu mày, nhìn hai mà đông lạnh của cô.
Thích kính gật đầu một cái, chỉa chỉa quán nhỏ bên cạnh: "Mua cho tôi tách socola nóng, tôi không đủ tiền"
Cái tách nóng hầm hập được ủ trên tay, cô tham lam uống một ngụm, từ
trong túi trước lấy ra một cái túi giấy: "Nè, mau ăn đi, tuyệt đối rất
ngon"
"Cái gì vậy?" Lý Kiều nghi hoặc tiếp nhận.
"Sandwichhải sản, từ nhà quán đó làm ra", Thích chỉa chỉa một quán
nhỏ cách đó không xa, "Ở yến hội tối qua được một bà cố nội giới thiệu,
nghe nói rất nổi tiếng, hơn nữa khách hàng có thể tự mình chọn người
làm."
"Đừng nói cho tôi đây là của cháu làm". Lý Kiều cắn một miếng, bánh
mì xốp, thịt cua trộn với rượu tương cốc tai, hương thơm hòa quyện.
"Bà chủ làm", Thích lắc đầu, "Bà ấy nói muốn làm đồ ăn tâm tình phải
tốt đẹp, thứ đó mới ăn ngon, dùng oán hận chỉ làm ra món ăn có độc"
Lý Kiều nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, không khỏi bật cười: "Chắc là nói đùa với đứa trẻ như cháu thôi"
"Tôi tin lời của bà ấy, kì thật lúc đầu là tôi tự mình làm, kết quả
làm ra sandwich rất khó ăn", Thích nhìn hắn, trong mắt có tia ảm đạm.
"Tôi nghĩ có lẽ là do tâm tình tôi không tốt"
Lý Kiều ngẩn ra, nhìn cô trầm mặc không nói
Cô mẫn cảm thông minh như vậy, làm hắn thực không chống đỡ được.
"Lý Kiều", Thích cúi đầu mở miệng, trong thanh âm như có như không ủy khuất, "Tôi tối qua quăng hư cái điện thoại, thực xin lỗi"
Lý Kiều thở dài, nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Tối hôm qua hắn cố ý ngủ lại bên ngoài, chính là muốn coi phản ứng của cô, mà kết quả này lại làm cho hắn thật sự lo lắng.
Cô tính tình bạo phát, lại ở lúc sáng sớm chạy đến cảng chỉ vì làm
cho hắn sandwich hải sản, cô càng hao tổn tâm tư vì hắn như vậy, hắn
càng cảm thấy bất an không yên.
"Lý Kiều" cô nhẹ gọi hắn, thanh âm nhu nhược.
"Ừ?" nghe tiếng gọi, tâm hắn mềm nhũn.
"Ông cho tôi ôm ông một chút được không?" cô năn nỉ, hai tay bỗng nhiên ôm thắt lưng hắn, gắt gao tựa vào lòng hắn.
Cô thích hắn ôm ấp, có một loại hơi thở dễ chịu, ấm áp, sạch sẽ, như
cảnh ngọt trong mơ, mỗi khi cô tới gần, đều không nhịn được trầm mê
trong đó.
Truyền thuyết nói, mỗi một đôi tình nhân ở trên cảng dựa sát vào nhau cùng ăn hết đặc sản Sandwich hải sản, là có thể vĩnh viễn ở cùng một
chỗ.
Chỉ là chuyện này cô sẽ không nói cho hắn biết, cô không muốn chưa kịp lớn lên đã dọa hắn bỏ chạy.
——————————————–
"Thích", gió thổi làm thanh âm của hắn có chút mơ hồ, "Muốn đi Lapland chứ?"
Thích ngẩng đầu kinh ngạc : "Muốn"
"Tốt lắm" , hắn thản nhiên mỉm cười, trong mắt có một tầng sương mù cô không thấy rõ, "Tôi mang cháu đi"
Câu chuyện thần thoại sở dĩ xinh đẹp, là vì tâm hồn lúc trẻ luôn tin
tưởng rằng quả bí đỏ sẽ biến thành xe ngựa, vương tử nhất định sẽ tìm
được chủ nhân chiếc hài, chỉ tiếc, đây thủy chung là giả, giống như có
một số chuyện trên thế giới, cho dù cố gắng đến đâu, đều chỉ là mong
muốn không thể thực hiện.
Tình yêu đúng là như thế.
Trải qua đau xót, thì tất có thu hoạch, có thu hoạch, lại nhất định phải trải qua đau xót.
Nếu cả đời này hắn không thể hạnh phúc, như vậy hắn hi vọng Thích sẽ
không giống hắn, trước khi quá muộn, nhanh chóng quay đầu vẫn còn kịp.
——————————————-
Stockholm(*) sáng sớm tuyết lớn bay tán loạn.
Hồ nước, bờ biển, đảo nhỏ, đều một mảnh trắng xóa, hồMalarengiao nhau với biển Balti, Vecnice (**) Bắc âu giờ phút này như một mảnh thủy tinh của thế giới.
Đỉnh tháp xa xa, nằm gần một cây côt thụ, như một thị vệ trầm mặc thủ hộ bình minh của thành phố, bông tuyết tung bay rơi vào tảng đá trên
đường, đèn đường lóe ra hào quang màu vàng chanh nhu hòa.
"Đẹp quá a", Thích ghé vào cửa kính xe, từ khi bước chân xuống máy
bay vốn chưa ngừng được hưng phấn tán thưởng, "Tôi đang cáchLaplandrất
gần."
Lý Kiều nhìn cô cười yêu chiều, tầm mắt rơi về phía ngoài cửa sổ.
Đúng là rất đẹp, đẹp cơ hồ làm con người ta nín thở.
Nhưng điều làm cho hắn khó có thể hô hấp nhất, lại không phải cảnh
tuyết trong thần thoại này, mà là ngay tại thành phố này, có một người
cùng hắn huyết mạch tương liên. (quan hệ huyết thống)
Nhiều năm như vậy, rốt cục cũng biết thì ra người ấy ở nơi này.
Cho tới nay, người ấy trong trí nhớ của hắn, chỉ có đôi tay ấm áp kia, còn có tấm hình của bà khi trẻ mà hắn vụng trộm lưu giữ.
Một tiếng chuôn đánh vỡ yên tĩnh trong xe, hắn suy nghĩ một lát, bắt điện thoại : "Alo"
"Anh ở đâu?" tiếng quát chói tai của Lý Vinh Sinh từ đầu kia truyền đến, ngay cả Thích cũng nghe được rõ ràng.
"Ba, ba biết rõ còn cố hỏi" Lý Kiều lạnh nhạt mở miệng.
"Anh cư nhiên dám đi tìm bà ta!" Lý Vinh Sinh không áp chế được lửa giận, "Lập tức quay lại cho tôi!"
Hắn trầm mặc một lúc lâu, lẳng lặng trả lời : "Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng ba"
"Anh sẽ hối hận——-"
Lý Kiều cắt đứt điện thoại.
Thích ở một bên vụng trộm nhìn hắn, tuy rằng trên gương mặt anh tuấn
không có chút thay đổi, nhưng cô lại cảm giác được nội tâm hắn đang dao
động.
"Bà ta" ?
Trong con ngươi chợt lóe, cô đại khái đã đoán được người kia trong miệng bọn họ là ai.