Đêm đến, di hài của Hứa Vân Hạc trưởng lão đã bị Thiên Thu Môn đưa đi. Còn đệ tử Thiên Thu Môn canh giữ trong thôn cũng không lui lại, mà vẫn ở trong thôn cẩn thận kiểm tra lại một lần. Nhưng đến cuối cũng họ cũng không tìm được ai khả nghi. Dù sao nơi đây toàn những người đã sống ngây ngốc nhiều năm, cho nên họ cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
***
Chuyện này đương nhiên không phải chuyện đại sự tầm thường, nhất định sẽ gây nên phong ba to lớn trong Thiên Thu Môn. Thậm chí sau khi Tam Giới Ma giáo vốn rất ít xuất hiện trong mười năm qua đột nhiên thay đổi tác phong, gây ra chuyện trả thù điên cuồng như vậy. Thì Thiên Thu Môn đã bẩm báo lên Chân Tiên Minh, chính đạo trung thổ cũng vì thể mà bắt đầu làm ra một số hoạt động ngầm bí mật.
Nhưng những chuyện này lại quá xa vời đối với đại bộ phận người dân Thanh Thủy Đường thôn. Sau khi đội ngũ của Thiên Thu Môn rút đi, cả thôn đã nhanh chóng thanh tĩnh trở lại. Người duy nhất còn tức giận bất bình chính là vị chủ nhà xui xẻo bị nện hỏng mái nhà. Chỉ là tại họa bất ngờ này hắn cũng không dám ho he với Thiên Thu Môn nửa câu, cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt giận mà bỏ qua thôi.
Có điều trong mắt một số người lại thấy, ẩn dưới sự thanh bình của thôn này dường như còn có một chút biến hóa nhỏ, không quá giống với sự thanh bình trước kia.
Cuộc sống của Lục Trần thoạt nhìn cũng giống như hầu hết những người khác, không có bất kỳ biến hóa nào. Mỗi ngày hắn đều dạo bước khắp nơi, trên mặt luôn treo một nụ cười vô hại, giống như một người trẻ tuổi khát vọng tu tiên nhưng ngại chịu khổ, cứ như vậy mà an nhàn sống hết cả một đời.
Hắn luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, hòa nhã với hầu hết người dân trong thôn. Tất cả mọi người đều nhận thức hắn, đều yêu mến hắn. Nhưng nếu cẩn thận tính toán mà nói, thì tựa như không có một ai có thể thật sự trở thành bằng hữu thân thiết cùng với hắn.
Ngày tháng trôi qua, hắn vẫn cứ giữ một khoảng cách như gần như xa với mọi người như vậy, lặng lẽ trải qua cuộc sống của mình.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, hắn lại một mình trở lại chân núi, nhìn qua căn nhà cỏ lẻ loi trơ trọi.
Không biết vì điều gì, Lục Trần cũng không chán ghét hắc ám giống như nhiều người. Thậm chí, bản thân hắn tựa hồ càng ưa thích hắc ám, vì mỗi khi đêm đến, hắn nằm trong nhà cỏ lại cảm giác đó là thời khắc hắn tự do nhất.
Giữa bóng đêm mờ ảo, đầu óc con người ta lại có muôn vàn suy nghĩ, sau đó nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, hoặc có thể làm những chuyện bí mật không người nào biết.
Đêm hôm đó, trong khí hải đan điền của hắn, Ngũ Hành thần bàn được trùng sinh kia một lần nữa hiện ra. Cho dù thần bàn nhờ vào dòng nước sinh mệnh thần bí để phục sinh kia thoạt nhìn vô cùng kém cỏi, thậm chí có trải qua Giám Tiên Kính của môn phái như Thiên Thu Môn kia thì chỉ sợ cũng bị cự tuyệt nhập môn. Nhưng Lục Trần vẫn rất là cao hứng, nếu như Ngũ Hành thần bàn này còn không có một mặt khác nữa.
Theo thần bàn lặng lẽ cuộn lên, mặt đen sì kia lại hiện ra thêm một lần nữa. Trải qua đoạn thời gian thích ứng cũng tìm tòi này, Lục Trần cũng đã thăm dò ra chuyện phát sinh trong khí hải của mình. Hắc Diễm Ma Chú làm khổ hắn suốt mười năm qua kia dường như đã biến mất, nhìn qua tựa hồ là đã đồng quy vu tận với dòng nước sinh mệnh. Nhưng không biết tại sao, Ngũ Hành thần bàn là căn cơ của người tu đạo được trùng sinh trong người hắn lại xảy ra biến hóa quỷ dị.
Trên mặt thần bàn bình thường kia, bốn phía đại diện cho Kim Mộc Thủy Hỏa đều không xuất hiện thần trụ, chỉ có một cây thần trụ nhỏ bé hiện lên ở giữa thần bàn .
Điều này có nghĩa là, tuy lúc này Lục Trần vẫn còn là thân thể phàm nhân, nhưng một lần nữa có căn cơ tu luyện trở lại. Chỉ có điều thiên tư của hắn kém đến mức chỉ có thể tu luyện công pháp hệ Thổ, hơn nữa thần thông đạo pháp hẳn là tiến bộ vô cùng chậm chạp.
Nhưng mà hết thảy với Lục Trần mà nói, lại không phải chuyện gì to tát. Thần bàn trùng sinh đối với hắn chính là ân huệ lớn nhất, có điều ngoài dự liệu là thần bàn còn có một mặt khác mà đen sì.
Trên đời này, ít nhất là trên ký ức của hắn, trước nay chưa hề nghe qua có chuyện như vậy. Thứ nhật là thần bàn chưa bao giờ có hai mặt chính phản. Thứ hai là chư từng có Ngũ Hành thần bàn nào chỉ toàn màu đen mà không có vật gì khác.
Trong bóng tối, hắn lặng lặng nhìn Ngũ Hành thần bàn màu đen trước mặt, nhìn ngọn hắc hỏa nho nhỏ có phần quen thuộc trên bàn kia. Sau đó hắnngừng thở, chậm rãi thử thúc giục đoàn hỏa diễm màu đen kia.
Thần niệm của hắn như một sợi dây thừng, chậm rãi tới gần đám hắc hỏa kia. Giữa bóng tối yên lặng không một ai hay, khoảnh khắc ấy Lục Trần bỗng mở mắt ra, không có chút biểu tình thống khổ nào. Nhưng sâu trong ánh mắt bình tĩnh và nghiêm nghị ấy lại như ẩn chứa hai luồng hắc hỏa đang hừng hực thiêu đốt...
***
Giữa hè tháng bảy, thời tiết càng lúc càng nóng bức. Nhưng nhờ suối Thanh Thủy quanh thôn thoạt nhìn vĩnh viễn không bao giờ cạn, khiến người dân Thanh Thủy Đường thôn vẫn thoải mái hơn một ít so với người ở vùng khác.
Đến một ngày gần cuối tháng, nhà cỏ của Lục Trần bỗng nhiên được gõ vang. Hắn liền ra mở cửa, thì thấy được Đinh Đang đang đứng chờ ở đó.
Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt nàng đỏ lên vì nóng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn không che được dung nhan xinh đẹp của nàng. Nàng thấy Lục Trần liền khẽ nở nụ cười rồi vẫy tay gọi hắn.
Lục Trần mỉm cười mời nàng vào nhà, nói: “Nghĩ sao mà lại tìm đến ta, có chuyện gì sao?”
“Ừ.” Tâm tình Đinh Đang tựa hồ rất tốt, trông rất phấn chấn, tựa như gặp được thiên đại hảo sự gì vậy. Nàng nói với Lục Trần: “Ngươi giúp ta một chuyện, được không?”
Lục Trần nhìn nàng, Đinh Đang bỗng đỏ ửng cả mặt, rồi như nhớ ra điều gì, có chút lúng túng, ngượng ngùng cười nói: “Ách, ta còn chưa gom đủ linh thạch, chờ thêm một đoạn thời gian nữa ta sẽ hoàn trả ngươi được không?”
Lục Trần xua tay tỏ vẻ không sao cả, nói: “Cũng không có vấn đề gì, ta cũng không cần tiền gấp. Nói đi, hôm nay cô đến tìm ta là vì điều gì?”
Đinh Đang đáp” Ngươi dẫn ta đi Long Hồ một chuyến đi.”
“Long Hồ?”
“Đúng thế!” Đinh Đang gật đầu, sau đó cười rất vui vẻ.
“Cô đi Long Hồ làm cái gì?” Lục Trần hơi kinh ngạc hỏi: “Bên kia núi cao đường xa, lối đi cũng không tiện, thường ngày không có một bóng người. Đang yên lành mà cô tự dưng muốn đến đó làm gì chứ?”
Đinh Đang nở nụ cười, khuôn mặt không né được vẻ mừng rỡ, nhìn như một con gà mái nhỏ mới đẻ trứng đang muốn kiêu ngạo khoe khoang vậy.
Bất quá, cuối cùng nàng cũng nhịn xuống, nhưng nét vui vẻ trong khóe mắt vẫn lăn tăn như nước gợn. Nàng nhẹ nhàng nói với Lục Trần: “Ta nghe nói phong cảnh bên kia rất đẹp, muốn đi qua ngắm một lần.”
Nàng giang tay ra, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta tới Thanh Thủy Đường thôn đã mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa hề đi lên núi trà. Nghe nói đường trên núi loằng ngoằng như mê cung vậy, cho nên nghĩ tới nghỉ lui cũng chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ.”