Thiên Ảnh

Chương 36: Chương 36: Long Hồ trên núi trà




Lục Trần ngắm nhìn nữ nhân trước mắt này. Dưới nắng sáng ban mai, làn da nàng tuyết trắng, đôi má hây đỏ phảng phất như một đọa hoa đào nở rộ giữa nhân gian, toát ra vẻ kiều diễm thu hút mọi ánh mắt.

Một lúc sau, hắn gật đầu nói: “Được rồi, ta dẫn ngươi đi”

Đinh Đang hoan hô một tiếng, cười hì hì lôi kéo tay áo Lục Trần. Đôi mắt sáng ngời lúng liếng cười nói: “Đa tạ! Ta biết ngươi là người tốt mà!”

Lục Trần cười cười, từ chối cho ý kiến: “Long Hồ ở phía tây chân núi trà. Chúng ta đi đến đó cũng phải mất ít nhất hai canh giờ. Ngươi muốn về chuẩn bị một chút hay đi luôn bây giờ?”

Đinh Đang cuộn tay thành nắm đấm, bừng bừng khí thế nói: “Đi luôn đi!”

***

Núi trà không phải một ngọn núi cao vút tận mây, dưới chân núi cũng không gập ghềnh hiểm trở gì nhưng mà tục ngữ nói thật đúng “Thức lâu mới biết đêm dài”, đứng ở xa nhìn là một chuyện, đến khi chính thức đi lên lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đặc biệt là bạn đồng hành của Lục Trần hôm nay là một nữ tử chân yếu tay mềm cho nên đi đường núi càng thêm vất vả.

Khí lực của Lục Trần lớn hơn Đinh Đang nhiều, con đường này hắn lại quen thuộc từng ngã rẽ cho nên đi lại rất thoải mái nhẹ nhàng.

Đinh Đang thì ngược lại, tuy rằng lúc đầu tinh thần nàng phấn chấn vô cùng nhưng không đến nửa canh giờ sau thì sắc mặt dần dần tái đi, mồ hôi chảy thành dòng ven thái dương, tiếng thở càng lúc càng ồ ồ, vừa nhìn đã biết là con người trước giờ không quen làm việc nặng cũng chưa từng đi đường xa.

Hai người đi thêm một đoạn nữa, Lục Trần thấy Đinh Đang có vẻ cố không nổi nữa nên đành ngừng lại để nàng nghỉ ngơi hồi sức. Đinh Đang vừa nghe thấy được nghỉ liền ngồi phệt xuống một tảng đá ven đường, miệng thở hào hển như sắp ngã vật ra đất đến nơi.

Lục Trần lắc đầu, nói với nàng: “Nhìn bộ dạng ngươi thế này không đi đường núi được đâu, hay là quay về đi?”

Mặc dù sắc mặt Đinh Đang tái nhợt nhưng chẳng biết sao lại kiên định lắc đầu: “ Không cần, ta nghỉ ngơi một chút là tốt thôi”

Lục Trần nhún vai, không nói thêm gì nữa.

Hai người nghỉ ngơi chừng một chung trà thì Đinh Đang đứng lên nói với Lục Trần: “Đi thôi”

Hai người lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, ánh nắng nhuộm vàng khắp núi đồi, gió thổi qua lá trà nghe xào xạc, hai bóng người len lỏi giữa đại dương màu xanh lá.

Thể lực Đinh Đang yếu ớt nên cứ đi được một đoạn là nàng lại mệt mỏi không chịu nổi, Lục Trần không thể không dừng lại để nàng nghỉ hồi sức. Cứ như vậy nên đoạn đường đáng ra chỉ mất hai canh giờ nhưng hai người phải đi mất cả một ngày mới đến được hồ nước tĩnh lặng bên kia núi.

Tuy rằng mất thêm rất nhiều thời gian nhưng Lục Trần vẫn luôn tỏ ra kiên nhẫn, không hề sốt ruột hay trách cứ Đinh Đang. Còn Đinh Đang lại cảm thấy áy náy nên rất nhiều lần nói xin lỗi Lục Trần, hắn chỉ cười cười rộng lượng.

Đinh Đang khiến hắn phải lau mắt mà nhìn vì nàng có thể kiên trì suốt cả chặng đường đi tới Long Hồ này. Lục Trần chỉ vào mặt hồ phẳng lặng, nói với nàng: “Đây chính là Long Hồ rồi”

Đinh Đang tiến hai bước lên trước, gió lành lạnh ẩm ướt thổi lướt qua má khiến nàng hít sâu một hơi, gương mặt tràn ra nụ cười mãn nguyện.

Đinh Đang định đi thêm vài bước nữa chợt bị Lục Trần giữ lại, Đinh Đang giật mình quay đầu nói: “Sao vậy?”

Lục Trần nhìn thoáng qua Long Hồ: “Đừng đến quá gần hồ nước”

Đinh Đang khó hiểu: “Vì sao?”

“Ta nghe người ta nói ở Long Hồ này có một quái ngư hình thể rất lớn, không biết chừng có thể khiến ngươi bị thương”

Đinh Đang mở to hai mắt nhìn Lục Trần: “Gì chứ, ngươi từng nhìn thấy chưa?”

Lục Trần lắc đầu: “Nghe người ta nói thôi, ta từng tới nơi này mấy lần nhưng chưa gặp lần nào”

Đinh Đang bật cười, nguýt hắn: “Vậy ngươi còn tin à?”

Lục Trần cười cười nhún vai: “Ai biết được, dù sao muốn ngắm phong cảnh thì đứng xa xa một chút là được rồi, ngươi chớ tới sát hồ thì hơn”

Đinh Đang “ừ” một tiếng, gật đầu ra hiệu đã biết rồi nói với Lục Trần: “Lục Trần, cảm ơn ngươi đã dẫn ta lên đây, tiếp theo cứ để ta một mình, ngươi đi về trước đi”

Lục Trần ngây ra, ngạc nhiên hỏi: “Gì? Vậy ngươi định quay về kiểu gì?”

Đinh Đang vẫy vẫy tay, nhí nhảnh nói: “Ta cũng không phải trẻ con, sẽ tự đi về dược. Giờ ta muốn ngồi đây một lát, ngươi cứ về trước đi”

Lục Trần im lặng một hồi rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Giờ cũng không còn sớm, chờ lúc ngươi xuống núi thì trời đã tối đen, khi đó đường núi càng khó đi hơn, ngươi thật sự tự về được chứ?”

Đinh Đang do dự một chút nhưng sắc mặt vẫn kiên định, nàng gật đầu nói: “Ta không sao đâu, ngươi yên tâm đi. Ta muốn ở lại đây một lát”

Lục Trần thấy ý nàng đã quyết nên cũng không khuyên ngăn nữa, chỉ gật đầu nói: “Vậy được rồi, ngươi tự bảo trọng đấy”

Nói xong hắn quay người đi xuống núi.

Đinh Đang nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, gương mặt nàng xẹt qua vài cảm xúc phức tạp nhưng rất nhanh xoay người lại, yên lặng nhìn hồ nước.

Được một lúc bỗng có tiếng bước chân truyền đến sau lưng nàng, Đinh Đang khẽ giật mình, ngoảnh đầu nhìn lại thấy Lục Trần đang quay trở lại. Nàng thấy Lục Trần đi nhanh tới nhét vào tay nàng một vật.

Đinh Đang cúi đầu nhìn thấy là một hộp quẹt, nghe tiếng Lục Trần điếm nhiên nói: “Lúc ngươi xuống núi nếu trời tối quá, thấy không rõ đường thì nhặt mấy cây củi làm thành bó đuốc rồi vung vẩy về phía dưới chân núi. Nếu như mạng ngươi tốt, ta nhìn thấy liền lên núi đón ngươi còn nếu như ta quên mất chuyện này hoặc là đã ngủ thì chính là ngươi xui xẻo”

Ngón tay mảnh khảnh khẽ xiết hộp quẹt rồi ngước mắt nhìn Lục Trần, ánh mắt dịu dàng như nước, nàng chợt cười thật tươi: “Được!”

Lục Trần cười hì hì rồi quay đi, không hề ngoái đầu lại, rất nhanh liền biến sau vài ngã rẽ.

Đinh Đang lặng lẽ nhìn bóng lưng kia dần đi xa, ánh mắt khẽ chớp, cũng không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.