Lục Trần vừa rời khỏi được một lát thì Đinh Đang như cảm giác được điều gì, nàng quay người nhìn về phía Long Hồ, thấy sau tảng đá phía bờ bên kia có một bóng người bước ra.
Khóe miệng Đinh Đang vẽ lên một nụ cười, cất hộp quẹt vào trong ngực rồi rảo bước vòng sang bờ bên kia.**Núi trà và Thanh Thủy Đường thôn chỉ là một thôn xóm nhỏ bé nằm dưới chân núi Nam Tùng Sơn của Thiên Thu Môn. Mà Thiên Thu Môn cũng chỉ là một môn phái tầm thường trong giới tu chân ở Trung Thổ Đại Lục. Mảnh đại lục này mênh mông rộng lớn, có hàng tỉ sinh linh cùng vô số môn phái nhân tộc cường đại, tựa như hàng tỉ ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời đêm.Trong giới tu chân thời đại này, Chân Tiên Minh hoàn toàn xứng đáng là thế lực lớn nhất thiên hạ bởi vì nó vốn không phải là riêng một môn phái nào cả. Thực tế, Chân Tiên Minh là do hàng trăm môn phái cường đại liên hợp với nhau thành một tổ chức. Phàm những môn phái nào có danh hào trên giang hồ, có thực lực được công nhận thì hầu như đều là thành viên của Chân Tiên Minh, ngoại trừ thế lực dị đoan như Tam Giới Thần Giáo.
Tổ chức khổng lồ này vô cùng lâu đời, trong dòng chảy buồn chán của thời gian, tổ chức này đã hình thành nên một căn cứ khác biệt với tất cả các môn phái, đó chính là Tiên Thành. Giống như Thiên Thu Môn, đại đa số môn phái tu chân đều chiếm được một nơi động thiên phúc địa tràn đầy linh khí cho đệ tử trong môn phái tu luyện, theo môn phái phát triển dần dần hình thành các thành thị ở dưới chân núi. Còn Chân Tiên Minh thì không như vậy, tổ chức này lựa chọn Tứ Hà Bình Nguyên phì nhiêu màu mỡ do bốn con sông giao thoa bồi đắp để xây dựng lên một tòa thành trì khổng lồ. Trải qua nhiều năm tu bổ, Tiên Thành đã phát triển trở thành một thành trì phồn hoa cường thịnh nhất ở Trung Thổ Đại Lục, các nhóm hội quan trọng trong tổ chức cũng tọa lạc ở nơi này.
Trong thành trì to lớn này, có vô số người đang sinh sống, người đến người đi, giao thiệp liên tục, có ngoài sáng, cũng có trong tối. Tựa như quy luật vĩnh hằng của mặt trời mọc - mặt trời lặn, diễn ra đều đặn không ngừng nghỉ.
Trong đại thành có một nơi cực kỳ bí mật, nhìn qua chỉ như một gian mật thất nhưng bên trong lại rất rộng rãi. Trong phòng đặt một cái bàn đá tròn, khoét rỗng ở giữa, giờ phút này chỗ rỗng đó đang có một ngọn lửa cháy bập bùng, lặng lẽ thiêu đốt. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngọn lửa này toát ra từ một bộ hài cốt kỳ dị, giống như thú mà không phải là thú, nhìn qua dữ tợn đáng sợ, thậm chí gương mặt hơi tương đồng với ác quỷ trong truyền thuyết cổ xưa.
Trừ ngọn lửa, trong phòng có đặt mười cái ghế xung quanh bàn tròn lớn, lúc này đang có một bóng dáng lẻ loi trơ trọi ngồi trên một cái ghế. Đó là một người được bao phủ trong một chiếc áo choàng đỏ thẫm, mũ áo phủ chụp cả bộ tóc. Y đeo một chiếc mặt nạ màu vàng kim, thế cho nên ngoại trừ đôi mắt thì khắp cả người đều không hề lộ ra một chút da thịt nào.
Mặt nạ màu vàng khắc hình một khuôn mặt ác quỷ, nhìn hao hao giống với khuôn mặt của bộ hài cốt trong trung tâm ngọn lửa kia. Gian phòng lặng lẽ, ánh lửa bập bùng in bóng trên mặt nạ càng làm y tăng thêm vẻ u ám, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào hỏa diễm thật lâu cũng không mảy may cử động.
Ánh lửa hừng hực thiêu đốt phản chiếu trong con ngươi của y tựa như đôi mắt đó cũng có hai luồng hỏa diễm đang bùng cháy.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên trên cánh cửa mật thất truyền đến một tiếng vang nhỏ, một người đẩy cửa vào.Đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, hoàn toàn dễ dàng trộn lẫn vào trong một đám người, toàn thân không có điểm nào hấp dẫn ánh mắt người khác. Ánh mắt nam tử này quét khắp mật thất một lần rồi rất nhanh rơi vào nhân vật thần bí đang ngồi cạnh bàn tròn kia.
Hắn hơi khẩn trương, đáy mắt xẹt qua một tia căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn bình thản, nhanh chóng đi tới cạnh bàn cung kính thi lễ.
“Trần Hách bái kiến trưởng lão”
Người đeo mặt nạ vàng khẽ nhúc nhích, nhìn hắn một lát rồi một giọng nói khàn khàn kỳ dị vang lên, vừa trầm thấp lại vừa the thé như kim loại vạch lên đá khiến màng nhĩ đau đớn, không phân biệt được là nam hay nữ: “Tra hỏi như thế nào rồi?”
Trần Hách hít sâu một hơi, đầu hơi cúi xuống: “Tên kia không chịu nổi tra tấn, đã bị chết, thế nhưng suy đoán từ những lời trước khi chết thì có lẽ không biết gì về chuyện Hắc Lang năm đó.”
Ngọn lửa giữa mật thất đột nhiên bắn ra những tia lửa, ngọn lửa nghiêng ngả tán loạn hệt như một con ác quỷ yên lặng bỗng há miệng gào thét làm người ta sởn hết cả gai ốc.
Khí tức trong mật thất trở nên nặng nề, đầy áp lực. Trần Hách đứng đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không dám nhúc nhích nửa phần.Qua một lúc lâu, ngọn lửa kia mới dần dần trở về trạng thái bình ổn, Mặt nạ vàng khủng bố cũng chầm chậm ngẩng đầu lên: “Những tên lọt lưới trong trận chiến Hoang Cốc kia hầu như đã điều tra ra hết vẫn không thu hoạch được gì. Tiếp theo ngươi định làm thế nào?”
Trần Hách im lặng một lát rồi nói: “Sau biến cố mười năm trước, tên phản đồ kia liền không còn tung tích. Tuy rằng chúng ta đã rất nỗ lực điều tra nhưng cứ mỗi lần tìm được một chút manh mối thì không phải bị người ta cắt dấu cũng lại kinh động đến những thế lực bên trong Chân Tiên Minh, bị bọn chúng cắn trả. Từ đó có thể biết được có một thế lực trong Chân Tiên Minh đang bảo hộ tên phản đồ kia”
Mặt nạ vàng phát ra một tiếng hừ lạnh ác độc, rồi ra lệnh: “Nói tiếp.”
“Thuộc hạ cho rằng tên phản đồ kia có lẽ không còn ở trong Tiên Thành mà đã bị những kẻ tai to mặt lớn kia giấu đến một chỗ hẻo lánh nào đó, thậm chí là ẩn nấp bên trong một môn phái nhỏ bé để tránh sự đuổi giết của chúng ta.”
Mặt nạ vàng không nói thêm gì nữa.
Trần Hách lại tiếp tục: “Cho nên thuộc hạ cho rằng chúng ta phải đổi sang biện pháp khác.”
“Hừm? Là cách gì?” Mặt nạ vàng bỗng hơi nhúc nhích, giọng nói lộ ra vẻ động tâm.
“Tất cả các manh mối trong mười năm nay đều cho thấy Chân Tiên Minh nhất định có quan hệ trực tiếp đến trận chiến Hoang Cốc năm xưa. Vì thế nếu chúng ta muốn tìm được tên phản đồ Hắc Lang thì cần tập trung vào nội bộ Chân Tiên Minh. Lúc trước rải người vào trong các môn phái tu chân tìm kiếm thật sự quá khó khăn.”