Mặt nạ màu vàng trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu, đồng thời nói: “Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Tuy vài năm gần đây, trong giáo chúng ta cũng cài mật thám vào Chân Tiên Minh để tìm hiểu việc này, nhưng vẫn chưa có được thu hoạch gì hết. Vậy ngươi có biện pháp gì khác?”
Trần Hách lắc đầu, nói: “Những việc này, chỉ có thể bám vào những manh mối trước đây còn lưu lại, cẩn thận lược bỏ dần mà thôi. ‘Phù Vân Ti’ của Chân Tiên Minh bao lâu nay vẫn một mực che giấu thân phận của những kẻ kia kín như bưng. Dù biết trong đó cất giấu nhiều bí mật nên thuộc hạ cũng tận lực điều tra, chỉ tiếc những năm này thủy chung vẫn không có hiệu quả gì. ”
Nói đến đây, Trần Hách dừng một cái, lập tức ánh mắt lóe lên, nói: “Nhưng rồi thuộc hạ lại có một cái ý tưởng, có lẽ sẽ hữu ích.”
“Ngươi nói.”
“Lâu nay chúng ta vẫn dốc sức truy tìm tung tích của những ‘Ảnh Tử’ thập phần thần bí, để rồi chỉ là làm nhiều công ít. Nhưng tới gần đây, thuộc hạ thiết nghĩ, có lẽ chúng ta nên chuyển hướng điều tra tới trên người những kẻ có liên quan tới hắn và Ảnh Tử?”
“Hả?” Hoàng sắc diện nhân bỗng nhiên hơi vươn tới một chút, hiển nhiên những lời này đã khiến hắn thấy hứng thú.
Trần Hách thấy vậy, trong mắt lướt qua vẻ vui mừng, nhưng sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói tiếp: “Chân Tiên Minh từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng sự an toàn của Ảnh Tử, bảo hộ cực kỳ nghiêm mật. Nhưng đối với những kẻ có tiếp xúc với Ảnh Tử như Tuần Sát Sứ, Giám Thị... tuy rằng cũng được giữ bí mật, nhưng thường đều là những kẻ ở ngoài sáng, tỷ như đám đệ tử thân truyền của các đại môn phái. Nếu chúng ta điều tra từ trên người những kẻ này mà nói. . .”
“Rất tốt! Cứ như vậy mà làm!” Một tiếng gào to, trực tiếp cắt đứt lời nói của Trần Hách, nhưng Trần Hách không chút tức giận mà ngược lại, càng vui sướng, hắn liền vội cúi người hành lễ, nói: “ Thuộc hạ tuân lệnh!”
Mặt nạ vàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào những bộ hài cốt khủng bố bên trong ngọn lửa trước mặt. Đột nhiên hắn gầm lên một tiếng, tựa như ác quỷ kêu gào khiến lòng người run sợ. Rồi một đợt tiếng nghiến răng kèn kẹt, đầy căm hận từ sau chiếc mặt nạ vô cảm truyền ra, sau đó, một thanh âm lạnh lẽo thốt lên: “ Cơ nghiệp của Thần Giáo ta, còn có tính mệnh của ba vị trưởng lão, đáng ra phải mang tới năm trăm năm cường thịnh cho giáo ta, nhưng đều bị hủy trong tay phản đồ. Không giết được tên cẩu tạp chủng đó, Thần Giáo ta làm sao rửa sạch nỗi nhục này!”
Vừa dứt lời, hắn bỗng vung cánh tay lên, chỉ nghe oanh một tiếng, một ngọn hỏa diễm bay vọt lên, ánh lửa hừng hực giống như muốn thôn thiên phệ địa. Mà khi ngọn lửa bùng cháy dữ dội, một loại âm thanh nổ vang, chát chúa tựa như tiếng giao nhau của đao kiếm vang lên, như ác quý kêu gào, vang vọng trong mảnh không gian hắc ám mà nguyền rủa!
“Nghiền xương thành tro!”
“Trừu hồn luyện phách!”
“Làm cho hắn chết. . .”
※※※
Cảnh đêm như thường lệ bao trùm lên toàn bộ núi trà, thi thoảng lại có từng tiếng gió rít giống như quỷ khốc sầu thảm, kỳ dị vang lên trong không gian. Ở trong màn đêm hắc ám, Lục Trần đứng ở bên ngoài căn nhà cỏ, thoáng nhìn về phía trên núi trà. Trước mắt hắn là một khoảng yên tĩnh, cả khung trời tựa như bị ai đó đổ mực nhuộm đen sì.
Hắn tiếp tục đứng trầm ngâm như vậy trong chốc lát, sau đó bèn quay trở vào trong căn nhà cỏ. Ngả lưng nằm trên giường, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rồi lặng yên thiếp đi lúc nào không hay.
. . .
Thời điểm hắn lần nữa gặp lại Đinh Đang thì đã là hai ngày sau rồi. Khi đó là vào một buổi sáng, Đinh Đang đang đi qua con suối trong vắt của thôn. Dung mạo nàng xinh đẹp, kiều diễm tựa hoa đào nở rộ, từ trên người nàng như tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ, chói mắt vậy. Dù hiện tại đã vào mùa hoa đào héo tàn, nhưng điều đó lại chỉ khiến nhan sắc của nàng thêm lộng lẫy, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong thôn.
Chỉ là, nàng hoàn toàn không thèm để ý chút nào tới những ánh mắt đó. Ánh mắt của nàng sáng ngời, ở đó có một sự xa cách, tựa như đám mây trắng trên trời chẳng thèm ngó ngàng đến bụi trần dưới đất, lại tựa như hai lớp người có vận mệnh bất đồng. Điều này khiến nàng đến cả đôi câu xã giao cũng lười để ý tới.
Tuy nàng vẫn luôn mỉm cười, nhưng không hề đem nụ cười này của mình hướng về bất cứ ai. Dù trong nội tâm nàng đang rất vui sướng đi nữa, thì nàng cũng chỉ muốn tự mình hưởng thụ lấy nó, mà không muốn chia sẻ một chút nào với những tục nhân đang ở xung quanh nàng. Mãi cho tới khi nàng thấy được thân ảnh của Lục Trần đang đứng trước cửa quán rượu nhỏ ở xa xa, Đinh Đang mới lần đầu tiên dừng bước. Sau một chút đắn đo, do dự, rốt cuộc nàng vẫn hướng về phía xa xa, nở một nụ cười ôn hòa, chào hỏi với Lục Trần.
Giống như hoa đào lay động trong gió xuân, nụ cười của nàng tuy kiều diễm, động lòng là vậy, nhưng vẫn phảng phất như có chút gì đó rụt rè, cao quý, khiến cho người khác không dám lại gần.
Lục Trần mỉm cười, nhẹ gật đầu đáp lại nàng, rồi cứ vậy xoay người quay vào trong quán rượu nhỏ.
Lão Mã ngồi ở cái bàn gần đó, nhìn khung cảnh ảm đạm ở trong tửu quán, sắc mặt của hắn thoạt nhìn không dễ coi chút nào. Lục Trần tới ngồi cạnh hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”
Lão Mã liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ngươi biết rõ còn cố hỏi.”
Lục Trần cười nói: “Ngươi cũng không phải thật sự dựa vào cái tửa quán này mà kiếm kế sinh nhai, mặt nặng mày nhẹ như vậy làm gì chứ?”
Lão Mã hừ một tiếng, đi ra quầy ôm một bầu rượu rồi quay lại ném thẳng cho hắn, sau đó nhẹ giọng nói: “Việc của Hứa Vân Hạc ở Thiên Thu Môn đã truyền tới Chân Tiên Minh rồi. Ta nghe được mấy kẻ phía trên đang rất giận dữ, hạ lệnh tra xét việc này đó.”
Lục Trần tự rót một chén rượu, trầm ngâm mộ lát bèn nói: “Việc này quả thật có chút quá huyên náo rồi, nhưng ta cũng thấy có chút kỳ quái, vài chục năm rồi, Tam Giới Thần Giáo cũng chưa từng có động tác khác thường như vậy.”
Lão Mã nhún nhún vai, nói: “Có thể là mấy năm nay bọn chúng bị đè nén tới phát điên rồi, hoặc là trong đám ma giáo có nhân vật nào đó mới quật khởi, muốn giết gà dọa khỉ để lập uy chẳng hạn.” Ngừng một lát, hắn nhìn Lục Trần nói tiếp: “Này, ngươi nói xem vì cái gì đám Ma giáo thối nát đó, bao nhiêu lần bị đánh cho tàn phế mà không có lần nào có thể thực sự tiêu diệt được bọn chúng, bọn chúng sống dai như sâu bọ vậy.”
Lục Trần im lặng hồi lâu, bỗng hạ thấp thanh âm nói: “Đại khái là bởi vì giáo chúng của bọn hắn đều là những ngươi hết sức đơn giản, lòng tin của bọn họ dành cho Ma giáo lớn tới mức chúng ta không thể lý giải được a.”
Lão Mã khẽ biến sắc, nhìn nhìn Lục trần, đoạn ho khan một tiếng bèn đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, lần trước lão Lưu bên kia truyền tin tới nói hắn tại Tiên Thành đã bàn giao xong sự vụ, ít hôm nữa sẽ chính thức lui về môn phái của hắn dưỡng già đó.”
Lục Trần nhẹ gật đầu, nói: “Vậy cũng không tệ, lão Lưu hắn là người tốt a.”
Hai người bọn họ ngồi trong tửu quán vừa đối ẩm, vừa tán gẫu tựa như đã cùng nhau trải qua vô số lần giống như thế này vậy. Tại nơi sơn thôn hẻo lánh, bọn họ giống như hai tiểu nhân vật, đang nhàn nhã trải qua cuộc sống bình yên nơi thôn quê dân dã này.
Đến buổi trưa, trước khi Lục Trần bước ra khỏi cửa rời đi, chợt lão Mã nói với hắn một câu: “Mấy ngày nay ta trông ngươi thần sắc có vẻ không tệ a.”
Lục Trần dừng cước bộ, cười cười không đáp lại, bước đi ra ngoài.
Hắn một mạch đi trở về ngôi nhà cỏ nằm dưới núi trà, sau khi đóng lại cửa phòng, hắn khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tu luyện. Một lát sau, bên trong khí hải của hắn, tuy mới được tái tạo nhưng trông không có vẻ gì khác thường, Ngũ Hàn Thần Bàn chậm rãi chồi lên. Sắc mặt Lục Trần bình tĩnh không gợn sóng, hắn vẫn lẳng lặng vận khí điều tức. Sau một thời gian, bên trong kinh mạch của hắn xuất hiện một tia linh lực mỏng manh đang từ từ di động.