Hồng Xuyên biến đổi sắc mặt, cuối cùng thở dài nói: “Không ngờ lại thành ra như vậy. Tại hạ xin đa tạ Lục huynh đã cứu mạng.”
Lục Trần mỉm cười, xua tay tỏ vẻ không cần khách khí, nói: “Phải rồi, Hồng huynh đệ, ta nhớ hôm qua ngươi muốn tới Quỷ Khốc Động phía bên kia cơ mà? Sao đến nửa đêm lại hôn mê ở trong đầm nước đằng này vậy?”
Hồng Xuyên hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn gượng cười đáp: “Chuyện này kể ra rất dài dòng, thực ra hôm qua lúc ta lên núi đúng là có ý định đi qua động vực bên kia nhưng ai ngờ...”
Sau đó, hắn quả thật không chút giấu giếm Lục Trần, cũng có thể là do Lục Trần có ơn cứu mạng đối với mình, nên hắn đem toàn bộ đầu đuôi chuyện hôm qua kể ra.
Hóa ra hôm qua khi Hồng Xuyên lên núi cũng là lần đầu hắn tới nơi này nên vẫn còn rất bỡ ngỡ. Nhất là trên núi trồng đầy linh trà, phủ kín khắp mọi nơi, ngay cả đường mòn trên núi cũng chẳng khác gì mê cung, đối với người không quen thuộc địa hình như hắn đúng là rất dễ đi lạc. Dù vậy nhưng ngay từ đầu chọn đại một con đường thì Hồng Xuyên vẫn đi được lên núi.
Có điều đến lúc lên lưng chừng núi, hắn lại phát hiện có điều không đúng, trước mắt liên tục xuất hiện giao lộ. Hắn chọn một ít lối đi mà bản thân cho là sẽ dẫn tới chỗ cao hơn nhưng đi tới đi lui vẫn bị lạc đường, không hướng tới chân núi phía đông mà lại lệch về phía chân núi đằng tây.
Lúc này Hồng Xuyên đã tỏ ra lo lắng, vội quay đầu theo lối cũ trở lại nhưng không ngờ càng đi càng lạc lối, đường đi mỗi lúc một lạ lẫm, trong khi sắc trời đã bắt đầu sẩm tối.
Khi màn đêm bao trùm toàn bộ, cả núi chìm trong bóng tối, phân biệt đường lối lại càng khó khăn. Dù Hồng Xuyên có mang theo châm lửa chiếu sáng nhưng do gió núi quá mạnh nên ánh lửa cũng chẳng chiếu đi được bao xa. Hắn càng đi càng xa, cho đến lúc phát hiện trước mắt có một hồ nước lớn.
Nghe tới đó, Lục Trần bật cười nói: “Nói thế hẳn là ngươi đã đi lạc đến Long Hồ rồi.”
“Long Hồ?” Hồng Xuyên nghi hoặc.
Lục Trần gật đầu đáp: “Đúng vậy, thôn dân từ xưa đã đặt tên, gọi hồ trên núi là Long Hồ, hồ dưới chân núi là Long Đàm, tương truyền thời thượng cổ có rồng trú ngụ tại nơi này, thậm chí còn có thuyết pháp cho rằng hai hồ tương thông với nhau. Đương nhiên chuyện này có là thật như vậy hay không thì tùy vào bản thân ngươi có tin hay không mà thôi.”
Nói xong Lục Trần mỉm cười, Hồng Xuyên cũng cười. Kiểu áp đặt địa danh như vậy rất phổ biến tại Trung Thổ Thần Châu, khắp thiên hạ các nơi lấy Long để đặt tên không có một vạn thì cũng tám nghìn, đi đâu cũng có thể nghe được nào là Long Sơn, Long Hải, Long Hồ, Long Mạch, Long Khâu...các loại. Nhất là mấy vùng hoang sơn dã lĩnh lại rất coi trọng điều này, thậm chí mỗi người dân bản địa đều có thể kể ra những truyền thuyết xa xưa tại nơi mình sinh sống.
Hẳn là những truyền kỳ về Thần Long nhất tộc thời xa xưa có thể đằng vân giá vụ, hô phong hoán vũ quá mức ấn tượng với thường nhân, nhưng phàm là người có chút kiến thức thì cũng chỉ cười trừ với những địa danh đó. Nguyên nhân rất đơn giản, cứ cho là thời xưa Thần Long nhất tộc xác thực có ghé thăm nhân gian, thì cùng lắm cũng chỉ tạo nên một phần trăm trong những truyền thuyết thượng cổ kia mà thôi.
Nhân loại quá nhiệt tình, tạo ra vô số truyền thuyết nhưng Thần Long thì không có nhiều như vậy...
Hồng Xuyên xuất thân từ danh môn đại phái như Côn Lôn phái, cố nhiên biết được những kiến thức cơ bản đó, nên mới cùng Lục Trần nhìn nhau cười.
Bất quá sau đó Lục Trần lại cau mày nói: “Nói như vậy là ngươi đã đến Long Hồ ở trên núi nhưng về sau thế nào lại rơi xuống Long Đàm ở chân núi vậy?”
Hồng Xuyên lắc đầu đáp: “Chuyện này thật sự quái lạ, tối qua lúc ta thấy được hồ nước thì hiểu ra bản thân đã đi lầm đường, trong lòng thật sự chán nản. Bất quá chuyện đã thành ra như vậy, trời thì lại tối, có quay về cũng vị tất có thể tìm được đường đi, nên quyết định ở bên hồ nghỉ lại một đêm, chuẩn bị ngày mai đi Phi Yến Nham ở bên kia núi.”
Nói đến đó hắn ngừng lại, chợt nhớ ra điều gì, vội quay sang áy náy nhìn Lục Trần: “Ách, ta nói Phi Yến Nham chính là cái động vực kia, xin Lục huynh thứ tội, ta nói theo thói quen nên nhất thời không sửa được...”
Lục Trần bật cười: “Không cần đa lễ như vậy, ta vẫn hiểu được, ngươi cứ nói tiếp đi.”
Hồng Xuyên nói: “Ừ, sau đó ta định tìm một chỗ kín gió xung quanh để trú tạm, ai ngờ đến nửa đêm bỗng nghe thấy...trong Long Hồ vang lên một hồi âm thanh quái dị khiến ta tỉnh giấc. Khi đó ta thấy trong hồ sóng nổi cuồn cuộn, một con quái ngư phi lên khỏi mặt nước, khiến cho bọt nước vung vẩy đầy trời, lóe ra ánh bạc lóng lánh, rực sáng chói lòa, giống như...giống như là cá chép hóa rồng trong truyền thuyết.”
Nghe đến đó, dù trấn định như Lục Trần cũng lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Cái gì?”
Hồng Xuyên cười khổ đáp: “Chuyện này...xác thực là đêm qua ta đã tận mắt nhìn thấy, chứ không phải vì vừa mới nghe Lục huynh nói đến hồ nước đó là Long Hồ thì mới nghĩ ra.”
Lục Trần nhất thời không biết nói gì, lại nghe Hồng Xuyên tiếp tục kể: “Lúc ấy ta cũng ngây người, vì quá kinh ngạc nên đứng bật dậy, nhưng vừa mới bước được hai bước thì quái ngư kia đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ta...”
Ánh nhìn đó theo như Hồng Xuyên nói thì tựa như mang theo một loại pháp lực vô cùng quỷ dị, dù hắn có đạo hạnh hộ thân nhưng vẫn choáng váng đầu óc, thân mình bị kéo về phía trước...
Hồng Xuyên chỉ nhớ cuối cùng bản thân lảo đảo té lăn quay xuống hồ, bị sóng nước lạnh như băng táp vào mặt, sau đó không còn nhớ gì nữa, khi tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng này.
Lục Trần nghe Hồng Xuyên nói xong thì nhíu mày trầm tư.
Hồng Xuyên nhìn hắn một lúc rồi dò hỏi: “Lục huynh, nghe huynh nói khi nãy thì có phải huynh đã cứu ta ở hồ nước dưới chân núi hay không?”
Lục Trần gật đầu đáp: “Đúng vậy, đêm qua lúc ta ra ngoài thì vừa hay nghe thấy trong đầm nước có động tĩnh, kết quả phát hiện ngươi đang trôi nổi trên mặt nước ở đó. Bằng không mà nói, ta cũng không có khả năng đi lên tận Long Hồ để cứu ngươi...”
Nói đến giữa chừng, hắn bỗng giật mình: “Chuyện này...không lẽ truyền thuyết kia lại là sự thật, Long Hồ trên núi và Long Đàm dưới núi thực sự tương thông với nhau.”