Hồng Xuyên cũng ngây người, lát sau mới nói: “Cũng chỉ có thể giải thích như vậy mới thông suốt. Chỉ là Lục huynh đã sống tại thôn nhiều năm, có hay không nghe qua truyền thuyết gì về quái ngư trên Long Hồ hay không?”
Lục Trần lắc đầu: “Quả thực không có chuyện này, Long Hồ hay Long Đàm chỉ có chút tên tuổi khí thế vậy thôi nhưng bao năm qua cũng không có chút động tĩnh gì lạ, tựa như một vùng nước chết, chưa hề nghe một ai nói bản thân đã từng chứng kiến qua...quái ngư.”
Chẳng biết vì sao, khi hắn nói đến hai tiếng cuối cùng thì cả người bỗng ngẩn ra.
Nhưng Hồng Xuyên cũng không để ý đến điều đó, chỉ thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ may mắn đáp: “Mặc kệ thế nào, lần này thực sự phải đa tạ Lục huynh rồi, nếu không, tiểu đệ cứ như vậy mà mất mạng ở đây thì thật oan uổng.”
Lục Trần mỉm cười: “Chuyện này chỉ là tiện tay mà thôi, Hồng huynh đệ không cần để tâm. Phải rồi, tiếp theo ngươi có tính toán gì không, hay là còn muốn tiếp tục đến Long Hồ dò xét?”
Hồng Xuyên hơi trầm ngâm rồi lắc đầu: “Cá lớn trong Long Hồ rất cổ quái, với chút đạo hạnh của ta hiện tại cũng còn lâu mới đủ sức để hàng phục được nó, vì thế trước nhất không nên trêu chọc vào. Nếu sau này có cơ hội thì ta sẽ về núi tìm vài vị đồng môn sư huynh pháp lực cao cường tới đây, tự nhiên có thể xác minh chuyện này.”
Lục Trần gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Hồng Xuyên xuống giường, vừa đi lại vài bước trong phòng, vừa thư giãn gân cốt. Lục Trần nhìn động tác của hắn, hỏi: “Thương thế sao rồi?”
Hồng Xuyên trả lời: “Không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết hơi bất ổn một chút, xem ra nghỉ ngơi một ngày đại khái có thể khỏi rồi.”
Lục Trần cười nói: “Vậy thì tốt, thế này đi, dù gì ngươi cũng đã ở đây nghỉ một đêm, tiện thể ở luôn hết hôm nay luôn đi. Chờ sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn ngươi tới động vực, đem chuyện của ngươi hoàn thành cho xong, để khỏi khiến ngươi lại bị lạc đường như hôm qua.”
Hồng Xuyên đại hỷ, thậm chí khuôn mặt còn hơi đỏ lên, nói: “Lục huynh, lời đó là thật sao? Ta, ta...”
Lục Trần bật cười đáp: “Chỉ là dẫn đường mà thôi, đâu phải chuyện to tát. Mọi người xuất môn phiêu bạt, giúp đỡ một chút như vậy thì có là gì.”
Hồng Xuyên thành khẩn khom người tạ lễ, nói: “Lục huynh thật là người lương thiện, tại hạ vô cùng cảm kích.”
***
Đệ tử Côn Lôn phái trước nay nổi danh trọng lễ nghĩa, nhất là Hồng Xuyên đã nhận ân đức như vậy từ Lục Trần thì lại càng cảm kích, không những liên tục cảm tạ mà hắn còn muốn đưa tiễn một chút lễ vật cho Lục Trần để biểu tỏ lòng biết ơn.
Lục Trần mỉm cười từ chối, luôn miệng nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thái độ của Hồng Xuyên thì vẫn rất nghiêm túc. Sau đó Lục Trần mới biết, lúc Hồng Xuyên bắt đầu đến Thanh Thủy Đường thôn đã liên tục hỏi thăm nhiều người, nhưng trừ Lục Trần ra thì không ai thèm đoái hoài gì đến hắn. Người người đều tỏ vẻ chán ghét đề phòng, như muốn tránh đi còn không kịp, chẳng ai chịu bắt chuyện cùng với hắn.
Lục Trần nghe xong cũng hơi ngạc nhiên, sau đó như nghĩ ra điều gì, nói: “A...Hồng huynh đệ này, xem chừng họ nghĩ ngươi tới đây để đoạt cơ duyên của họ đấy. Ngươi có biết, rất nhiều người trong thôn khổ cực cả đời chỉ vì muốn có một cơ hội, dù không biết ngươi là ai nhưng cũng có khả năng ngươi là người tước đi cơ hội của bọn họ.”
Hồng Xuyên há mồm ngạc nhiên: “Điều này là vì sao?”
Lục Trần cười gượng đáp: “Ngoại trừ lý do này, ta cũng không nghĩ ra được duyên cớ gì khác, bất quá ngày thường tựa hồ bọn họ cũng không đến mức như vậy. A! Phải rồi!” Hai mắt hắn sáng lên, nhìn Hồng Xuyên một lượt, nói: “Hẳn là hôm đó ngươi đeo trường kiếm, bộ dạng như một tán tu, tồn tại như vậy mạnh hơn phàm nhân chúng ta nhiều lắm. Nếu tiên nhân Thiên Thu Môn xuống thôn xem, tất nhiên sẽ ưu tiên chọn nhân vật có căn cơ như ngươi, vì thế nên những người kia đều không muốn nói chuyện với ngươi đó.”
Hồng Xuyên bấy giờ mới tỉnh ngộ, nhất thời lâm vào trầm tư, bất quá chính vì như vậy nên hắn đối với Lục Trần lại cảm kích càng nhiều. Dẫn đến một hồi lễ nghi phiền phức tiếp tục diễn ra, tiếng cảm tạ không dứt khiến Lục Trần suýt chút không chịu nổi.
Cho đến cuối cùng, Hồng Xuyên lại muốn dùng lễ vật để tạ ơn.
Lục Trần lần nữa từ chối, nhưng cũng không kịch liệt như trước, không ngờ vì thế lại xảy ra một sự việc cực kỳ lúng túng. Ngay lúc Hồng Xuyên đưa đẩy khiến Lục Trần sắp sửa phải nhận lễ, bỗng đột nhiên phát hiện ngoại trừ thanh trường kiếm đeo ở sau lưng thì tay nải đựng đồ đã không biết đi đâu mất rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất lâu sau cũng không có một ai lên tiếng, nói đúng hơn là họ không biết nên nói lời gì cho phải.
Cuối cùng Lục Trần mới ho khan một tiếng, nói: “Có lẽ hôm qua nó bị rơi trong đầm nước, không biết Hồng huynh có vật gì quý trọng để ở đó không?”
Hồng Xuyên sắc mặt lúc đỏ lúc tím, xấu hổ đến nỗi thiếu chút nữa đã muốn rút kiếm tự sát.
Lục Trần nhìn thấy thì hơi bận tâm, nhưng hiển nhiên Hồng Xuyên cũng không ngu ngốc đến mức như vậy. Sau một lúc lâu sau hắn mới ỉu xìu nói: “Đồ vật quan trọng thì cũng không có, thế nhưng...nhưng...ta đây...ai, thật sự phải xin lỗi Lục huynh rồi.”
Lục Trần nhìn bộ dạng chán nản của hắn, tuy có chút buồn cười nhưng chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại dấy lên một ngọn lửa ấm áp. Sau đó hắn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hồng huynh đệ, ngươi thấy ta là hạng người tham tài hay sao?”
Hồng Xuyên cả kinh, vội ngẩng đầu giải thích: “Không không không, tại hạ tuyệt đối không có ý này!”
Lục Trần mỉm cười: “Đã thế, ngươi cớ gì phải ủ rũ như vậy, mọi người bèo nước gặp nhau chính là có duyên, hà tất phải phiền não vì chút tài vật này. Đến đây, ta dẫn ngươi vào trong thôn uống mấy chén hảo tửu, gặp nhau cùng say một trận mới là khoái sự của đời người.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy kéo theo Hồng Xuyên bước ra khỏi nhà cỏ, đi thẳng đến quán rượu nhỏ của lão Mã trong thôn.
Hồng Xuyên nhìn theo bóng lưng của Lục Trần, trong lúc nhất thời lâm vào trầm lặng, chỉ có đôi mắt là lóe lên dị sắc. Tuy rằng nhìn qua Lục Trần chỉ là một phàm nhân bình thường, thân phận so với danh môn đệ tử như hắn rất khác biệt, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy bóng dáng của Lục Trần càng lúc càng vĩ đại.
Lúc đi ngang qua suối Thanh Thủy, hắn bỗng nhiên thầm nghĩ: “Lẽ nào đây chính là kỳ nhân dị sĩ như lời phụ thân nói? Nhân vật bực này lại đi ẩn thân ở chốn thôn dã thì thật đáng tiếc.”
Mà Lục Trần lúc này cố nhiên không biết trong lòng Hồng Xuyên có những ý nghĩ gì. Kỳ thật bất kể là Hồng Xuyên hay chính bản thân Lục Trần trong lúc vô tình đều không hay rằng, một phàm nhân bình thường sẽ không ai có thể đối đãi một cách ung dung bình thản với một tu sĩ có đạo hạnh như vậy. Bởi vì giữa hai người chẳng những thực lực chênh lệch, mà địa vị cũng khác biệt rất nhiều.
Nhưng với Lục Trần mà nói, hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên, tự nhiên đến mức chẳng những Hồng Xuyên không chú ý mà ngay cả chính hắn cũng không ý thức được có điều gì bất thường.