Lục Trần dẫn Hồng Xuyên bước vào quán rượu nhỏ, thấy hôm nay sinh ý của tửu quán không tệ, vài ba cái bàn đều có khách nhân ngồi. Còn lão Mã ngồi ở sau quầy thì cười híp mắt, thoạt nhìn rất là cao hứng.
Lục Trần chào hỏi với lão Mã rồi lấy một bình rượu, cùng Hồng Xuyên chọn một cái bàn để ngồi.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện vui vẻ, tựa hồ rất hợp ý nhau, thậm chí còn có chút tiếc hận vì không được gặp được nhau sớm hơn. Lát sau thì bình rượu cũng bị hai người uống hết, Lục Trần đứng lên cười nói với Hồng Xuyên: “Ngươi đợi một lúc, để ta qua lấy thêm một bình.”
Hồng Xuyên đang định từ chối thì Lục Trần đã quay người rời đi, khiến hắn đành ngồi trở lại bàn.
Lục Trần đến bên quầy hàng, vỗ bàn nói lớn: “Lão bản, lấy cho ta thêm một bình rượu.”
Lão Mã ở sau quầy cười ha hả, đáp: “Khách quan chờ chút, ta ghi xong sổ sách rồi sẽ lấy cho ngài.”
Lục Trần gật đầu: “Được.” Nói xong hắn liền dựa vào bên quầy hàng, ánh mắt lướt qua những khách nhân đang uống rượu trong tửu quán, sau đó nhìn lại trong quầy, chỉ thấy lão Mã đang cúi đầu lấy bút viết lên giấy một dòng chữ.
Lục Trần mặt không đổi sắc, làm như không thấy gì cả mà quay sang chỗ khác, chợt thấy Hồng Xuyên vẫn đang ngóng nhìn sang chỗ này thì cười nói: “Chờ chút, lập tức sẽ có thôi.”
Đang nói thì lão Mã đã đứng lên, từ bên cạnh lấy ra một bình rượu đưa cho Lục Trần: “Khách quan, rượu của ngài đây.”
“Được rồi.” Lục Trần nhận lấy bình rượu rồi trở lại ngồi xuống bàn.
***
Một ngày thoáng cái đã qua, đến trưa ngày hôm sau, Lục Trần dẫn Hồng Xuyên rời nhà đi lên núi trà.
Gió núi nhè nhẹ thổi xuống, chỉ thấy cây cỏ xanh tươi phủ kín cả tầm mắt, đâu đó còn ngửi thấy làn hương ngào ngạt khiến tâm thần khoan khoái, hẳn là mùi hương đặc trưng của linh trà. Hai người trước sau bước lên đường núi, nhìn linh trà um tùm xung quanh, Hồng Xuyên cảm thán nói: “Không ngờ linh khí nơi đây cũng không tệ, có thể dưỡng ra nhiều linh trà đến bực này.”
Lục Trần đi trước, nghe vậy liền quay đầu mỉm cười: “Những linh trà này chỉ là loại bình thường nhất mà thôi, trong Côn Lôn phái của ngươi chắc hẳn là nhìn cũng chẳng thèm nhìn.”
Hồng Xuyên cười ha hả đáp: “Bổn tông vì lập phái đã lâu, quả thật tích góp được không ít thứ tốt, lá trà ở đó cũng có chút danh tiếng, nếu có duyên thì ta sẽ mang cho Lục huynh một ít.”
Lục Trần cười nói: “Như vậy cũng không tệ.”
Hai ngươi vừa đi vừa nói chuyện, Hồng Xuyên luôn bám sau lưng Lục Trần, phát hiện Lục Trần đi đường nhìn như rất tùy ý, nhưng đến mỗi giao lộ thì không chút do dự chọn một lối để đi, xem ra đối với đường núi thực sự rất quen thuộc.
Cứ đi như vậy khoảng một canh giờ, hai người đã đi lên đỉnh núi trà.
Hồng Xuyên nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân quả nhiên đang đứng chếch bên sườn đông của núi trà, miệng không khỏi cảm thán: “May nhờ có Lục huynh dẫn đường, nếu không thì thật là phiền toái.”
Lục Trần phất tay nói: “Lần trước ngươi đi lúc trời tối đen, nhìn không thấy đường nhỏ thôi, nếu là vào ban ngày thì cũng chưa chắc đã lạc đường. A...Quỷ Khốc Động ở đằng kia, chúng ta đi thôi.”
Hai người tiếp tục đi hướng xuống chân núi phía đông, nơi này đã không còn những lối đi đan xen ngang dọc giống như trước nữa, chủ yếu chỉ có một con đường, thậm chí có chỗ còn không thấy đường nhỏ, phải leo lên một đoạn mới đi tiếp được.
Bất quá hai người đều có thân thể cường tráng, đường núi như vậy không làm khó được họ. Vì thế nên chỉ nửa canh giờ sau, Lục Trần đã dừng bước chân, chỉ về phía trước nói với Hồng Xuyên: “Chính là chỗ đó.”
Hồng Xuyên chấn động tâm thần, vội vàng rảo bước tiến lên, chỉ thấy khoảng đất bằng phẳng trước mắt bỗng xuất hiện một cái động lớn rộng chừng ba mươi trượng. Bên cửa động là nham thạch lởm chởm xen lẫn cỏ dại um tùm, phía dưới động nhìn qua sâu không thấy đáy, chỉ sợ phải sâu tới trăm trượng, bốn phía vách đá dựng đứng, có vài cây dây leo sinh trưởng ở giữa khe đá, tạo nên chút sinh khí cho huyệt động này.
Vách đá đối diện phía xa còn có một dòng nước tuôn ra, chảy xuống bên dưới tạo thành một thác nước giữa trời rơi xuống đáy động. Gió núi thổi qua mang theo một chút khí tức ẩm ướt.
Toàn bộ động vực nhìn qua có khí thế quá lớn, khiến lòng người kính sợ, không khỏi cảm thán tạo hóa kỳ diệu. Hồng Xuyên thoạt nhìn cũng hết sức rung động, sau đó nhịn không được nói với Lục Trần: “Nơi đây không ngờ có cảnh sắc như thế, thật hiếm thấy.”
Lục Trần cười nói: “Lần đầu nhìn thấy nó ta cũng có cảm giác như ngươi vậy.” Rồi đi lên bờ vực phía trước, chỉ xuống phía dưới nói: “Ngươi xem, dưới vách đá có phải khảm mấy cái tổ chim hay không? Nơi đó chính là sào huyệt của phi yến nơi đây, nhưng có phải loại chim yến ngươi nói hay không thì ta cũng không rõ.”
Hồng Xuyên liên tục gật đầu, đáp: “Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, ta xem chắc là không có sai đâu, giờ chỉ cần chờ những chim yến này bay ra kiếm ăn, ta bắt đi một ít là xem như hoàn thành nhiệm vụ người ta nhờ vả rồi.”
Lục Trần nói: “Những chim yến này đều đến hoàng hôn mới đi ra kiếm ăn, ta xem giờ hãy còn sớm, chúng ta ở chỗ này đợi một lát đi.”
Hồng Xuyên gật đầu, thành khẩn nhìn về Lục Trần, nói: “Lục huynh, lần này huynh lại có đại ân với ta rồi, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Lục Trần cười cười, phất tay tỏ vẻ không cần khách khí.
Hai người ngồi trên núi nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả vầ tây, khung cảnh đã bắt đầu tối dần, tựa hồ hoàng hôn buông xuống. Cùng lúc đó, ở dưới động vực vang lên một hồi âm thanh rầm rĩ, như có một hồi rối loạn diễn ra.
Đôi mắt Hồng Xuyên sáng lên, đứng dậy, từ ngực lấy ra một mảnh vải chi chít lỗ thủng, Lục Trần nhìn qua thấy giống như một mảnh lưới đánh cá của ngư dân.
Hồng Xuyên quay đầu nói với Lục Trần: “Lúc trước may mà ta buộc bảo vật này quanh thân nên giờ mới không có mất, nếu không chúng ta có tìm đến nơi này nhưng đụng phải nhiều chim yến linh hoạt như vậy cũng khó mà bắt được.”
“A?” Lục Trần có chút hứng thú nghe Hồng Xuyên nói về công dụng của chiếc lưới kỳ dị này, liền lui sang một bên quan sát.
Hồng Xuyên cũng không cố kỵ hắn, tay nâng mạng lưới đi đến bên bờ động vực, hai mắt nhìn xuống dưới, im lặng chờ đợi.