Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 45: Chương 45: Cơm tối




Đại khái là bởi vì toàn thân Đan Hải Minh từ trên xuống dưới luôn tỏa ra loại hơi thở “anh chỉ cần để ý đến tôi thôi” quá áp bức, quá mãnh liệt, cho dù cậu không biểu hiện rõ ràng hành động của một người bạn trai ra bên ngoài, nhưng cũng đủ khiến Tiêu Ninh vì lo lắng ánh mắt của người khác mà cảm thấy quẫn bách.

Hắn đương nhiên đôi lúc vẫn sẽ cảm thấy hơi khẩn trương, nhưng vì đang ở bên cạnh Đan Hải Minh mà áp xuống.

Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua, tối nay Tiêu Ninh còn phải đến Lô gia ăn cơm nữa, nhưng lại phải để Đan Hải Minh ở khách sạn một mình, điều này làm cho hắn vô cùng bất an, không ngừng gợi ý những địa điểm đi chơi cho Đan Hải Minh lựa chọn, “Cậu có muốn đi dạo một vòng thăm quan khu thương mại của thành phố không?”

Đan Hải Minh hai tay đút vào túi áo, nhìn về phía những bảng hiệu rực rỡ trên đường, “Không có hứng thú.”

“Vậy…” Tiêu Ninh lại hỏi, “Cuộc sống về đêm của C thị cũng rất phong phú, hay là tôi dẫn cậu đến quán bar chơi?”

Quay đầu lại, Đan Hải Minh đen mặt nghiêm nghị nhìn Tiêu Ninh, thẳng đến khi Tiêu Ninh không chịu nỗi nữa, “Gì hả?”

Đan Hải Minh vươn ra tay phải, hơi dùng sức nắm lấy gò má của hắn, “Anh không cần tin tưởng tôi như vậy.”

Tiêu Ninh bị đau, nhưng vẫn dịu ngoan không hề né tránh, chỉ là vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc, “Cái gì? Không phải, tôi tin tưởng cái gì cơ chứ?”

“Anh đoán xem, trong một đêm tôi có thể nhận được bao nhiêu lời mời hả?” Đan Hải Minh nghiêng đầu, hàng lông mày nhếch lên, anh tuấn không thể nào tả nỗi, “Vậy anh nói, tin tưởng cái gì?”

Đan Hải Minh thật sự chỉ cần nhìn qua một cái liền biết là một đối tượng cao phú suất chất lượng cao cấp rồi, mặc kệ rơi vào quán bar hay là gay bar, đều dễ dàng nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, lập tức trở thành tiêu điểm, Tiêu Ninh không hoài nghi chút nào về độ tự tin của Đan Hải Minh, hắn hơi suy nghĩ, chân thành nói, “Cái này, tôi thấy không cần lo lắng, cậu không phải là loại người như vậy.”

Một khi trở thành người yêu với nhau, liền muốn hoàn toàn nắm bắt những mối quan hệ của người đó, thâm nhập vào từng thông tin cá nhân của đối phương, thậm chí còn muốn can thiệp vào mọi hoạt động, chuyện như vậy, Tiêu Ninh chưa từng suy nghĩ qua, hơn nữa, lấy nhân phẩm của Đan Hải Minh, loại chuyện nhỏ này không đáng để Tiêu Ninh lo lắng.

“Ừm, xác thực không cần lo lắng. Bất quá, nhìn anh vì tôi mà ghen, là quyền lợi của tôi.” Đan Hải Minh buông tay ra, Tiêu Ninh da mặt non mềm, nơi bị nắm có chút đỏ lên.

Cậu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa, “Không cần ngoan như vậy đâu mà.”

Tiêu Ninh khẽ rũ mắt, lập tức lại nâng lên, cố gắng kiềm chế kích động, chân thành chăm chú đón nhận ánh mắt của Hải Minh. Cho dù không biết phải nói gì, cũng phải nhất định truyền đạt cho Đan Hải Minh biết, hắn đã nhận được tâm ý của cậu, cũng vô cùng quý trọng phần tâm ý đó.

Đan Hải Minh dường như trêu đùa, khều khều tóc mái Tiêu Ninh, khẽ mỉm cười, “Về thôi.”

Những đặc sản định biếu cho Lô gia vẫn còn ở khách sạn, Tiêu Ninh cũng phải trở về lấy, rồi mới từ khách sạn đến Lô gia.

Thời điểm cậu thu tay về, Tiêu Ninh lại nhanh chóng nắm lấy, một lát sau mới buông ra, cười nói, “Chúng ta về sớm một chút.”

“Biết rồi.” Đan Hải Minh trở tay, nắm chặt bàn tay của hắn, lôi kéo hắn đi về phía trước tìm taxi.

*

Tiêu Ninh trước khi đi đã gọi điện thoại cho Trần Thục Vân, ngoại trừ đặc sản từ ngoại thành, hắn còn mua một chai rượu đế và đồ uống, lúc này mới tới cửa. Mở cửa là Trần Thục Vân đang mặc tạp dề, nàng vui mừng kéo Tiêu Ninh, “Tiểu Ninh tới rồi.”

“Bác gái.” Tiêu Ninh hai tay xách đầy đồ vật bước vào, né trách Trần Thục Vân đang muốn phụ, giúp nàng đem đồ vật đặt hết trên bàn, “Bác trai.”

“Tiểu Ninh đến rồi?” Lô An Quốc vẫn luôn cực kỳ yêu thích Tiêu Ninh, lúc này hòa ái dễ gần, “Đến là được rồi, mỗi lần đều mang theo nhiều đồ như vậy.”

Tiêu Ninh cười, “Không có gì quý giá đâu ạ, chính là muốn bác trai và bác gái nếm thử vào món mới mà thôi.”

Lô Nham ngồi trên ghế sa lon bên cạnh Lô An Quốc, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm TV, thật giống sư ti vi không phải đang phát quảng cáo, mà là tin tức quan trọng. Nói chung là không có ý định quan tâm đến Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh liếc mắt nhìn y, nghĩ rằng tính khí vị thiếu gia này vẫn chưa hạ hỏa, lúc này có lẽ vẫn không nên tự mình chuốc lấy nhục nhã nữa, vì vậy, quay người theo Trần Thục Vân tiến vào nhà bếp, “Con giúp cô nha.”

“Ôi, không có gì đầu, nhanh ra ngoài cùng hai người đó xem ti vi đi, nam nhân vào nhà bếp làm gì.” Cũng không biết có phải vì quá cưng chiều Lô Nham sinh sinh ra quan niệm này hay không, Trần Thục Vân vẫn cảm thấy, quân tử xa nhà bếp.

Bất quá Tiêu Ninh lại nghĩ rằng, nhìn thấy thức ăn tự mình chế biến được người khác ăn sạch sành sanh, sẽ cảm giác phi thường thỏa mãn sung sướng. Cũng giống như khi hắn hầm canh thuốc vậy, tuy Đan Hải Minh ngoài miệng không nói gì, nhưng trên thực tế lại vô cùng cổ vũ tán dương, ít nhất là mỗi lần đều uống hết sạch, đôi lúc hai người cùng nhau vào bếp, cũng không thể thiếu món canh hầm của Tiêu Ninh.

Cho nên, Tiêu Ninh đối với chuyện hầm canh thuốc này sinh ra hứng thú vô cùng to lớn, cũng từng cùng Ngô Di trao đổi không ít kỹ xảo nấu canh.

Hi vọng món mà mình chế biến đó sẽ được người ta đón nhận, nếu nghiêm nghiêm túc túc ăn hết sẽ càng vui vẻ hơn, điểm này không hề phân biệt nam nữ, tâm tình cũng rất giống nhau.

Chuyện nhỏ này cũng không đáng để Tiêu Ninh đứng tranh luận cùng trưởng bối, cho nên ôn hòa cười lấy lòng, lấy ra thau chậu lặt rau.

Thời điểm làm việc nhà mà có người bên canh giúp cũng rất vui vẻ, Trần Thục Vân không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ là rốt cuộc vẫn không chịu để cho Tiêu Ninh động tay động chân, bắt hắn đứng bên cạnh nhìn mình, bồi mình nói chuyện phiếm mà thôi.

“Tiểu Ninh à, Lô Nham ở A thị có cái gì … có cô gái nào vừa ý không nha?” Đã sắp ba mươi rồi, chuyện Trần Thục Vân quan tâm nhất chính là chuyện đại sự cả đời của Lô Nham, “Con và nó sống chung với nhau, nó rốt cuộc thích mẫu người nào?”

“Lô Nham vẫn còn độc thân.” Tiêu Ninh giúp nàng rửa rau, suy nghĩ một chút, dùng lý do an toàn nhất trả lời, “Con nghĩ có lẽ cậu ấy thích một cô gái ôn nhu dịu dàng một chút.”

Với tính cách kia của Lô Nham, tốt nhất nên tìm một cô gái cá tính mềm mại một chút, cùng nàng hài hòa chung sống, bất quá nói đi nói lại, nếu như có một người vô cùng lợi hại nào đó có thể chế trụ được y, thì cũng được đúng không?”Con cảm thấy chuyện này, còn phải xem duyên phận nữa, bác gái, người cũng không cần quá lo lắng đâu mà.”“Độc thân sao…” Trần Thục Vân gật gật đầu, sau đó nói “Chúng ta cũng biết vậy, nhưng vẫn không nhịn được sốt ruột, các con cũng lớn tuổi rồi, động tác nhanh lên, còn phải có con nữa.”

Nàng ưu buồn ngừng lại công việc trong tay, xuất thần suy nghĩ một hồi, rồi cầm dao thái rau, “Đúng rồi, tiểu Ninh, con thì sao? Đã gặp được người nào thích chưa?”

“Con…” Trong đầu Tiêu Ninh chợt lóe lên gương mặt Đan Hải Minh, khóe môi bất giác hơi vểnh. Trần Thục Vân vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng thấy hắn mặt dù không nói lời nào nhưng bộ dáng vô cùng hành phúc mỉm cười, bất ngờ cực kì, “Thật sự có người thích?”

Tiêu Ninh cười, cúi đầu vò vò rau, “Là một người rất tốt.”

“À.” Trần Thục Vân đột nhiên nhớ tới, “Là người cùng đi với con phải không? Ai nha, hèn gì, tại sao con không dẫn người ta tới nhà cùng nhau ăn cơm? Để một cô gái một mình chờ ở nơi xa mà con cũng yên tâm được, con, đứa nhỏ này, bình thường chuyện gì cũng lo nghĩ thoả đáng, mà chuyện cỏn con như lại không chú ý là sao a.”

Tiêu Ninh không thể nói được đây căn bạn không phải là con gái, cho nên không thể dẫn đến giới thiệu với mọi người được, đành phải cười khổ lắc đầu, “Người đi cùng con là bạn bè, ừm, trong nhà đối tượng của con có chút việc, nên không thể đi theo.”

“Hóa ra là như vậy, thật đáng tiếc, nếu có cơ hội thì dẫn nàng đến C xem một chút nha.” Trần Thục Vân đã từng này tuổi rồi nhưng vẫn rất nữ tính, tương đối nhiệt tình với chuyện đại sự cả đời của người trẻ tuổi, đứa con trai mà nàng vẫn luôn bận tâm chưa có gì, bây giờ lại sẵn có, Tiêu Ninh dù sao cũng từ ánh mắt nàng mà lớn lên, cho nên không nhịn được hỏi thêm vài câu, “Các con quen nhau thế nào? Là người thế nào vậy? Hẹn hò bao lâu rồi a?”

“Không lâu lắm, chỉ vài tháng thôi.” Tiêu Ninh chỉ ẩn đi giới tính của Đan Hải Minh, những cái khác vẫn có thể nói, “Chúng con thông qua bạn bè biết nhau, tính cách… Tương đối thẳng thắng, có chút bá đạo.”

“Bá đạo… Con à, ta cũng quá hiểu con rồi, tâm địa con không hề có lấy một chút gian giảo, con cũng cực kỳ thành thật, sống chung với người quá bá đạo sẽ phải chịu thiệt thòi ức hiếp a.” Trần Thục Vân tiếp tục, “Hơn nữa là con gái mà, mặc dù bá đạo là không tốt lắm, nhưng thôi, hai người cùng nhau chung sống sẽ có lúc ngươi nhường ta, ta cho ngươi, rất bình thường.”

Tiêu Ninh mỉm cười gật đầu, “Con biết. Kỳ thực, hắn tuy rằng bá đạo, nhưng vẫn luôn luôn săn sóc con, vô cùng chu đáo.”

Xem bộ dáng này liền biết chắc chắn bạn gái hắn là một người rất tốt, hơn nữa với người con gái mà mình yêu, là còn nói họ bá đạo, người khác nói chuyện còn phải lộn lại giải thích một chút, Trần Thục Vân cảm khái, con trai mình tại sao lại không thể giống như Tiêu Ninh, tìm một người tốt để định hướng tương lai cho rồi?

Cơm nước đã xong, Tiêu Ninh giúp Trần Thục Vân bày ra bát đũa, lúc này Lô Nham cũng tiến vào phụ, vẫn không hề có ý định nói chuyện với Tiêu Ninh, ánh mắt không biết có phải tình cờ hay không rơi xuống trên người hắn, mang một luồng hung hăng dữ tợn, hơi có chút “Tại sao cậu còn chưa chịu qua đây chủ động nói chuyện với tôi ” ý tứ.

Y như vậy, Tiêu Ninh cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.

Sau khi tất cả các món ăn được bày xong, bốn người cùng nhau ngồi vào bàn, một bàn hơn chín món, còn chưa tính canh rong biển gà và bánh đậu đỏ nướng. Một bàn này vừa nhìn liền biết là vì Lô Nham mà chuẩn bị, tất cả đều món y thích, chỉ có sườn mềm kho chua và cơm cháy hải sản là không cay mà thôi, hai món này Lô An Quốc thích, đều bày ở trước mặt ông.

“Tiểu Ninh, đừng khách khí nha.” Trần Thục Vân gắp một đũa thịt bò vào trong bát của Tiêu Ninh, quay đầu lại gắp thêm một đĩa rau cho Lô Nham đĩa, “Con hiếm khi về nhà, ăn nhiều một chút.”

Lô Nham từ đầu đến cuối không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm, Lô An Quốc cũng là người không thích nói chuyện trong lúc ăn, vì vậy cả bàn cũng chỉ có Trần Thục Vân và Tiêu Ninh nói qua nói lại, tán gẫu với nhau, bầu không khí không thể nói là nhiệt tình, cũng có thể tính là hòa hợp.

Trần Thục Vân nói nói liền nói đến chuyện đại sự cả đời lên rồi, “Đảo mắt một cái, tiểu Ninh đều có bạn gái rồi, Lô Nham, con chừng nào mới chịu tìm người yêu để mẹ và cha con yên lòng đây.”

Động tác gắp rau của Lô Nham đột nhiên cứng đờ, sắc mặt thay đổi không ngừng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh vô cùng quen thuộc loại thần thái này, của y, đây là điềm báo Lô Nham sắp phát hỏa, hắn trong lòng nổi lên linh cảm không lành, dự cảm kia dựa vào sự hiểu rõ của hắn đối với Lô Nham mà trở nên đặc biệt mãnh liệt, làm cho hắn không thể không mở miệng nói lảng sang chuyện khác, “Bác gái…”

Thanh âm cười nhạo nhanh chóng ngắt lời hắn, cả bàn đều nhìn về phía Lô Nham đã buông đũa. Lô An Quốc cau mày, vừa muốn mở miệng giáo huấn Lô Nham tai sao lại không biết lễ phép như vậy, y liền ung dung cười cười, “Bạn gái? Bạn gái gì chứ, rõ ràng là nam.”

Tiêu Ninh cắn răng, dùng lực vô cùng mạnh siết chặt đôi đũa, hắn không ngờ, Lô Nham cư nhiên tức giận đến nỗi ngồi ngay ở trước mặt Lô An Quốc cùng Trần Thục Vân nói ra.

Trần Thục Vân và Lô An Quốc căn bản không phản ứng kịp, hai vị trưởng bối này xưa nay chưa từng tiếp xúc qua, tai nghe vậy, quả thực chẳng khác gì như nghe thiên thư (thư từ trời).

“Cái gì nam?” Trần Thục Vân nghi hoặc hỏi ngược lại, “Mẹ đang nói đến bạn gái của tiểu Ninh mà?”

Lô Nham lại làm ra vẻ không liên quan đến mình, nhún vai một cái, bắt đầu tiếp tục dùng bữa.

Nhưng cho dù có phản ứng chậm thế nào đi nữa, y cũng đã nói quá rõ ràng rồi, Lô An Quốc và Trần Thục Vân chỉ cần chút thời gian, cũng chậm chậm hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.