Sáng sớm hôm sau, Tiêu Ninh tỉnh dậy rất đúng giờ, mà người bên cạnh thì hiển nhiên không hề có động tĩnh. Tiêu Ninh cũng coi như hiểu rõ thói quen của Đan Hải Minh, chỉ cần có chuyện, cho dù thức trắng đêm, tinh thần vẫn tỉnh táo minh mẫn, nhưng nếu không có chuyện gì, người này sẽ nằm lì trên giường.
Thực sự là co duỗi như thường a.
Dù sao cũng không có việc gì gấp, Tiêu Ninh không có ý định đánh thức Đan Hải Minh dậy, thế nhưng đã tỉnh rồi mà nằm mãi ở trên giường cũng rất khó chịu. Nhìn một người bên cạnh, ngủ vô cùng ngon, Tiêu Ninh liền rón rén nhẹ nhàng dịch ra ngoài.
Khi đến bên mép giường rồi, Tiêu Ninh định thả chân xuống, nhưng còn chưa kịp đứng vững, eo lập tức bị một luồng sức mạnh kéo ngã xuống trở lại
Tuy rằng đệm giường vô cùng mềm mại, ngã xuống cũng sẽ không đau, nhưng đột nhiên thay tư thế như vậy, không tránh khỏi có chút choáng váng cùng hoa mắt chóng mặt, bất quá phản ứng đầu tiên của Tiêu Ninh là cảm thấy xin lỗi, “Đánh thức cậu sao?”
“Ừm…” Đan Hải Minh dùng một cánh tay ôm chặt lấy hắn, tay còn lại dụi dụi mắt, nghiêng đầu nhìn, “Dậy sớm như vậy?”
Tiêu Ninh đáp, “Tôi đi mua điểm tâm. Cậu muốn ăn gì?”
“Nơi này là khách sạn mà, mua làm gì chứ.” Đan Hải Minh chống đỡ bản thân ngồi dậy, nửa người dán chặt vào Tiêu Ninh, buồn ngủ trên mặt thoáng chốc biến mất không còn một mảnh. Sắc mặt Tiêu Ninh có chút nóng rực lên, bởi vì, trên đùi hắn là một khối cứng rắn, nóng đến nỗi sắp bỏng chân rồi a.
Mọi người đều là nam nhân, chút ít tứ này, đương nhiên hiểu.
Tiêu Ninh da mặt mỏng, hơn nữa vì tính cách gây nên, thật sự có chút thanh tâm quả dục, đối với việc này, vừa không bài xích, cũng không nóng lòng. Chỉ chỉ cần Đan Hải Minh muốn, hắn cũng sẽ không từ chối.
Lúc này dĩ nhiên nên thuận theo Đan Hải Minh.
Mồ hôi đầm đìa cùng nhau làm được một nửa, Đan Hải Minh đột nhiên hỏi, “Thích không?”
Tiêu Ninh ngất ngất ngây ngây “Hả?” Một tiếng.
Thắt lưng Đan Hải Minh mạnh mẽ đỉnh một cái thật sâu, đỉnh đến nỗi hắn toàn thân vô lực nằm thở dốc, dùng bộ dáng lười biếng, bảo trì bình tĩnh, âm thanh có vẻ đặc biệt khiêu gợi hỏi, “Thích không?”
Tiêu Ninh: “…”
Đứa nhỏ này phần lớn thời gian đều ổn trọng bình tĩnh, thậm chí đôi lúc còn lão luyện hơn xa so với Tiêu Ninh, nhưng nhiều lần lại cố tình lộ ra không ít hành vi và thái độ trẻ con, vô cùng buồn cười. Biết tính tình của Đan Hải Minh, không nhận được đáp án của mình nhất định sẽ không bỏ qua, Tiêu Ninh thích ứng một chút, thuận theo ý cậu, “Ừm.”
Đan Hải Minh chăm chú nhìn hắn, mồ hôi trên trán rũ xuống hai hàng lông mày giống như mảnh thú sắc bén mà anh tuấn, cuối cùng mới cực kỳ không hài lòng mà hôn hắn, coi như hắn miễn cưỡng được qua ải. Tiêu Ninh trong hơi ấm cơ thể của cậu, từ từ thất thần, giữa bọn họ chỉ cách nhau một tầng mồ hôi, da dẻ cùng da dẻ áp sát vào nhau mang theo sức nặng và sự vội vả, không hề có người nào so với Đan Hải Minh, thâm nhập thật sâu vào linh hồn cũng như thân thể của mình.
Thời điểm Tiêu Ninh cảm nhận được Đan Hải Minh đã đạt tới một khắc kia, ôm chầm lấy cậu, giống như thở dài lẩm bẩm nói, “Rất thích.”
Kỳ thực chuyện như vậy, một lúc sau mới bắt đầu cảm thấy phi thường không thoải mái, cho dù mặt sau có cảm giác đi nữa, sau khi làm xong cũng vô cùng mệt, những chuyện tiếp theo cũng rất phiền phức.
Thế nhưng, đúng thật là rất thích, da thịt kết thân, trọng lực hợp một, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, triền miên không dứt, mùi vị gắn bó tương giao cũng cực kỳ tốt, cực kỳ hạnh phúc, cũng làm cho hắn mê luyến đắm chìm, không ngừng trân trọng.
Thời khắc này, thật giống như toàn thế giới đều đã ẩn lui, ngoại trừ chính hắn, chỉ còn có một người mà thôi.
Còn có một người khác ở nơi này.
Tiêu Ninh mỗi lần đều vì nhận thức như vậy mà lộ vẻ xúc động.
Sau khi phóng thích, hai người nghỉ ngơi một lúc, rồi Đan Hải Minh đứng dậy bước xuống giường, đi đến phòng tắm, Tiêu Ninh cho rằng cậu muốn tắm, không ngờ cậu rất nhanh liền quay trở lại, “Vừa nãy quên dùng, lát nữa làm xong sẽ giúp anh xử lý.”
Tiêu Ninh nhìn nhìn, được rồi, trong phòng tắm của khách sạn cũng không thể nào thiếu condom, cậu đi lấy thứ đó.
Lần này so với lần trước, thời gian còn lâu hơn nhiều, cư nhiên triền miên lăn lộn kéo dài đến gần trưa. Trong lúc đó, điện thoại liên tục vang lên, nhưng Tiêu Ninh làm gì còn tinh thần mà nhận máy.
Chờ nghỉ ngơi xong xuôi, cảm giác bụng rỗng lập tức chiếm thế thượng phong, Đan Hải Minh gọi khách sạn đem lên điểm tâm lót bụng. Tiêu Ninh lại khuyên nhủ, “Chừa bụng, vào trong thành phố ăn.”
Cho nên, bọn họ cũng chỉ ăn một chút thức ăn vặt trong khách sạn, coi như làm dịu được cơn đói.
Ngậm ống hút uống sữa, Tiêu Ninh lúc này mới dành thời gian kiểm tra điện thoại di động.
Bốn cuộc gọi nhỡ, Lô Nham.
Tiêu Ninh nghĩ ngày hôm qua vẫn chưa nói được gì nhiều, lúc này cần gọi lại. Hắn dự định trước tiên sắp xếp xong cho Đan Hải Minh, rồi đến thăm Trần Thục Vân và Lô An Quốc vào buổi tối, khả năng chỉ có thể oan ức Đan Hải Minh, để cậu ăn cơm một mình mà thôi.
Không biết tại sao, Tiêu Ninh cảm thấy, Lô Nham có lẽ sẽ không vui với quyết định này. Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ thêm một lúc nữa, Tiêu Ninh quyết định tránh né mũi nhọn, trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Thục Vân.
Nói xong chuyện ăn cơm tối nay, Trần Thục Vân bảo hãy dẫn theo người bạn kia tới, Tiêu Ninh còn chưa kịp trả lời, giọng nói Lô Nham từ phía bên kia lập tức xuất hiện, người ngoài thì tới làm chi.
Tiêu Ninh không muốn biến một bữa cơm gia đình trở thành chuyện không vui, quan trọng hơn nữa là hắn không thể chịu đựng được khi thấy Đan Hải Minh rơi vào tình cảnh lúng túng khó xử, liền tự giác mở miệng khéo léo từ chối.
Đến khi hắn nói chuyện điện thoại xong, Đan Hải Minh bên kia cũng vừa sửa soạn xong hết, hai người cùng nhau ra khỏi khách sạn.
Sân bay của C thị cách trung tâm thành phố khá gần, nếu tình hình giao thông tốt thì cùng lắm chỉ cần nữa tiếng đi xe. Trước khi đến C thị, Tiêu Ninh đã thay Đan Hải Minh nghĩ ra một hành trình du lịch ngắn hạn rồi, hôm nay đi dạo một vòng quanh thành phố, sáng mốt đến những điểm du lịch chung quanh tham quan..
Đan Hải Minh đối với hành trình này không có ý kiến gì, bất quá, hình như cũng không có hứng thú gì.
Sau khi tìm một khách sạn để ở lại trong trung tâm thành phố, Tiêu Ninh liền dẫn theo Đan Hải Minh ra ngoài đi dạo.
Không giống với những thành phố cổ khác luôn bày bán cổ vật và quà lưu niệm, nơi đây, 80% cửa hàng đều bán thức ăn, còn toàn bộ những hẻm nhỏ đều là quán ăn vặt kề sát quán ăn vặt, hầu hết đều trùng lặp, vì vậy, cho dù mới đứng cách thật xa cũng đã nghe thấy mùi vị thức ăn rồi.
“Cái này là cái gì?” Đan Hải Minh rốt cục cũng lộ vẻ thích thú, Tiêu Ninh nghiêng đầu nhìn, “Thịt bò hấp (1), lấy một phần.”
Sau đó, nghe lời giới thiệu của nhân viên phục vụ, Đan Hải Minh liền chỉ chỉ những món khác, “Lấy luôn những cái đó luôn đi.”
Vốn dĩ lúc nãy ăn chưa no, bây giờ hiển nhiên là thời điểm bạo phát, Tiêu Ninh rút ra ví tiền, tâm tình đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, ví tiền cùng trước đây không có gì khác nhau, chỉ là ở nơi dán ảnh chụp, là một chiếc khăn tay được xếp ngăn nắp chỉnh tề.
Hắn không nhịn được nhìn thêm vài lần, mới trả tiền, ôm một đống thức ăn, ánh mắt nhanh chóng quét tìm những chiếc bàn ngoài trời còn trống, rồi lôi Đan Hải Minh đi đến ngồi.
Đem đồ ăn từng cái bày ra trước mặt cậu, còn chuẩn bị thêm giấy ăn và đũa, Tiêu Ninh lúc này mới nói, “Cậu ăn trước đi, tôi đi mua cái khác.”
Đan Hải Minh như thằng nhóc con ngồi trên băng ghế dài, hai tay đặt ở giữa hai chân, xem Tiêu Ninh giống như một bà mẹ già, hiếm thấy lộ ra biểu tình ngoan ngoãn nghe lời, “Ừm.”
Tiêu Ninh quay lại mua những món ăn khác, vừa nghĩ tới Đan Hải Minh hiếm khi đến đây một lần, liền không nhịn được muốn mua tất cả mọi thứ cho cậu nếm thử. Cho nên Tiêu Ninh giống như bão tố, càn quét sạch khu phố này, chỉ trong nháy mắt, hai tay đã hoàn toàn không còn chỗ trống nào nữa, trở về thả trên bàn rồi lập tức tiếp tục cố gắng càng quét không ngừng
Lần cuối cùng thả xuống, căn bản mỗi sạp hàng trong khu phố này đều được hắn mua cả rồi, trên một cái bàn thật lớn tràn đầy đồ ăn vặt của bọn hắn, vô cùng nhiều, đã vượt xa phạm vi mà hai người có thể giải quyết được, còn khiến cho những vị khách du lịch khác không khỏi tò mò liếc mắt nhìn xem.
Tay Đan Hải Minh đặt ở trên mặt bàn, ăn một xâu mức trái cây tẩm đường, “Mua nhiều thế?”
Tiêu Ninh cũng không thèm nhúc nhích, nhìn cậu ăn, cười nói, “Lâu lâu một lần, không sao đâu ”
Những lời này dường như cùng nhau khơi gợi ra ý tứ gì đó, Đan Hải Minh chẳng biết vì sao đột nhiên có loại cảm giác vô cùng cưng chìu, khóe môi cậu thoáng nhếch lên, đem một các bánh còn dư trong xâu đút tới bên miệng Tiêu Ninh, đối phương quả nhiên lộ ra biểu tình lo lắng, quan sát tầm mắt của những người chung quanh, bất quá rất nhanh, Tiêu Ninh liền vì sự do dự ngắn ngủi của mình mà nhìn cậu áy náy mỉm cười, rồi nhận lấy cây que dài bằng trúc, nuốt vào bụng.
Đan Hải Minh chậm rãi cầm lên một miếng bánh ngọt hấp cắn ăn, nhẵn mịn mềm mại, rồi thêm một cây kẹo đường, mùi vị thơm lịm tan chảy trong khoang miệng, nhưng cũng không quá ngọt. Cậu còn dư lại một nửa, liền đút tới bên miệng Tiêu Ninh, lần này có thể so với lần trước rõ ràng hơn. Tiêu Ninh vô cùng khẩn trương bối rối, lại nhìn khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của Đan Hải Minh, hắn từ đáy lòng buồn cười thở dài, cuối cùng vẫn phối hợp hé miệng, đem nửa khối kẹo đường trên tay Đan Hải Minh nuốt vào.
Thu tay về, đem một cái bánh gói khác vẫn còn bốc hơi nóng nổi đặt trước mặt hắn, Đan Hải Minh vô tình liếm liếm ngón tay, “Anh thích món nào sao?”
Nghe thấy giọng nói ghét bỏ, nhưng lại mang theo một tia yêu thích cổ quái, Tiêu Ninh cầm bánh lên tươi cười, “Khi tôi còn bé, có một chú hay chạy xe bán cái này, từ thứ hai đến thứ sáu đều đến trước cửa trường học bán, nhưng bây giờ lâu rồi không còn thấy nữa. Cái kia so với cái này ngon hơn nhiều, đặc biệt là nhân bánh, vô cùng xốp giòn, vừa thơm vừa ngọt, thế nhưng ăn hoài cũng không ngán, chỉ cần cắn một miếng thôi, sẽ không bao giờ quên được hương vị của nó.”
Đan Hải Minh nghe vậy, nhô đầu ra, nhanh chóng cắn một ngụm bánh ngọt trên tay hắn, Tiêu Ninh vốn dĩ đang chuẩn bị ăn, nhưng động tác của Đan Hải Minh lại bất thình lình, rất gần nhau, cho dù không đến nỗi chạm môi, nhưng cũng đã là cực kỳ thân mật rồi.
Này, trước mặt bàn dân thiên hạ mà…
Đại khái là ảo giác đi, Tiêu Ninh luôn cảm thấy bộ dáng và thần thái của Đan Hải Minh lúc này, giống y như khi ngồi ở nhà, chọc cho Tiểu Hắc xù lông lên.
“Nghe anh giới thiệu nên muốn ăn.” Đan Hải Minh dùng đũa chỉ chỏ một phần thức ăn khác, “Cái này khi còn nhỏ anh cũng đã ăn qua?”
Thân là người lớn lên ở C thị, những món ăn vặt giá rẻ này, Tiêu Ninh coi như cũng có chút am hiểu, hơn nữa, còn có một người bạn hào phóng như Lô Nham, tất nhiên là đã ăn rồi, bây giờ liền thuyết minh lai lịch và đánh giá.
Mỗi một món ăn vặt dường như đều chứa đựng một phần ký ức, Tiêu Ninh nói đến một loại, lại nhìn Đan Hải Minh nếm thử một loại, dần dần cảm thấy một luồng cảm giác kỳ diệu bay lên, nơi này thật sự là quê hương của hắn. Thành phố này dùng phương thức của nó mà nuôi hắn trưởng thành, ở nơi đây, dù sao hắn cũng có không ít ký ức hạnh phúc…
Những món ăn không cay đó, dưới sự chỉ đạo của Đan Hải Minh, bị hai người nhanh chóng quét sạch, chỉ còn lại những thứ cay nồng. Đan Hải Minh không đặc biệt thích ăn cay, nhưng cũng có thể ăn cay, cậu cũng không đi chọc ghẹo Tiêu Ninh, mà là tự mình ăn, “Tôi còn tưởng rằng người C thị đều thích ăn cay.”
Tiêu Ninh ăn no rồi, thấy những món còn lại đều cay nồng, liền đứng dậy đi muanước ép lê tươi lạnh ném vào tay Đan Hải Minh, “Trước đây, dạ dày của tôi không tốt.”
Đan Hải Minh cảm thấy khát nước, thuận tiện cầm lấy uống luôn, dòng nước ép lạnh lẽo ngọt ngào của lê thanh chóng làm thanh dịu khoang miệng, “Tuổi còn trẻ, tại sao lại đau dạ dày.”
“Tôi cũng không biết.” Khi đó không có cơ hội để khám bệnh, đau dạ dày cái loại đau đến nỗi muốn cướp đi mạng sống con người, nhưng nói ra thì rất phiền phức, cố gắng nhẫn nhịn một chút là được. Trưởng thành hơn thì đã có thể biết tự chăm sóc cho bản thân mình, bình thường nếu ăn với người khác thì đành chịu, nhưng nếu chỉ ăn một mình, hắn đều tương đối chú ý, chỉ ăn chay hoặc đồ thanh đạm mà thôi.
Bất quá, khi đó Lô Nham thấy vậy, hoàn toàn cho là hắn xuất phát từ nguyên nhân nhân tiết kiệm tiền.
Tiêu Ninh nghĩ đến những chuyện trước kia, có chút xuất thần, “Sau khi tốt nghiệp đã ổn hơn. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do tâm trạng gây nên bệnh đi.”
Dù sao, sau này đi làm rồi, Tiêu Ninh cũng đã đến bệnh viện siêu âm dạ dày, không phát hiện có gì không ổn, bác sĩ cũng từng nói, nếu bị áp lực lớn trong lời gian dài hoặc thần kinh căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, làm dạ dày không thoải mái, tạo thành biểu hiện giống như bệnh dạ dày mãn tính vậy.
Đan Hải Minh nắm chặt ly nước ép, vừa nghe vừa uống, cậu nhìn Tiêu Ninh, rồi bỗng nhiên từ trong ly nước trái cây đó phát hiện vẻ mặt âm trầm của mình, khẽ nói, “Đều đã tốt rồi.”
Cậu hẳn là đang nói đến chuyện đau dạ dày, nhưng dường như cũng muốn nói đến cái khác.
Ly nước mát lạnh của cậu nhẹ nhàng chạm vào gò má Tiêu Ninh, giúp hắn từ trong mớ chuyện cũ hổn độn phục hồi tinh thần, hắn xoa xoa hơi nước đọng lại trên mặt, cười phụ họa nói, “Ừm, đều đã tốt rồi.”