Sau hai tiếng chợp mắt trên sofa trong phòng làm việc, Kỷ Vân Phàm đi thẳng tới công ty; Thi Hựu không đến đúng như đã báo trước khiến cho công việc dồn hết lên vai anh. Tuy rằng quy mô công ty ngày càng được mở rộng, số lượng nhân viên cũng đã hơn trăm người nhưng với những công việc quan trọng thì Kỷ Vân Phàm vẫn phải tự làm mới yên tâm.
Mới sáng ra Kỷ Vân Phàm đã tới văn phòng tiếp tục chỉnh sửa bản thảo kế hoạch hợp tác, vừa lúc làm xong thì di động đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên tên người gọi, anh đã có thể mường tượng ra việc Thi Hựu muốn nói. Hít một hơi thật sâu, Kỷ Vân Phàm tiếp điện thoại, “Có việc gì? A Hựu hả?”
“Vân Phàm, việc với Kỳ Phong tôi đã thu xếp rồi, 2 ngày này cậu ta sẽ đến thương lượng cụ thể với cậu. Tôi đã đưa địa chỉ rồi, chắc là chiều nay cậu ấy qua đấy. Phí dịch vụ ban ngày của tiếp viên tại Comet gấp đôi buổi tối, nhưng vì Kỳ Phong là số một ở đó nên tiền này lại phải gấp ba.”
“Biết rồi, tôi khấu trừ từ tiền lương tháng này của cậu đấy.”
“Cái gì!”
“Là vì cậu lạm chi a, không trừ lương của cậu thì cấu từ chỗ nào ra nữa.”
Nhịp điệu bình thản trong giọng nói Kỷ Vân Phàm khiến cho người ở đầu dây bên kia nhịn không nổi rên rỉ. Khóe môi Kỷ Vân Phàm cong lên một chút, thấy Thi Hựu không còn việc gì khác thì cúp máy.
Gấp ba cơ à, hai ngày kiếm được 3 vạn, cậu Kỳ Phong này cũng khá thật. Lương giám đốc một tháng của Kỷ Vân Phàm chỉ sợ còn không bằng cậu ta.
Cảm thán một chút trong lòng, Kỷ Vân Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, tay cầm bút tiếp tục hoàn thành bản kế hoạch rồi để sang một bên, lại cầm lấy tài liệu cần ký tên được thư ký đưa vào.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh. Sau giờ nghỉ ngơi buổi trưa, vừa hoàn thành công việc buổi chiều thì thư ký gọi điện vào báo có một người họ Kỳ tới, vì không có hẹn trước nên không cho cậu tiến vào ngay.
Nghe được thư ký hỏi có nên cho cậu vào gặp hay không, Kỷ Vân Phàm dứt khoát đồng ý, thế nhưng giây phút gác điện thoại thì lại có chút hối hận.
Cái tâm tình tựa như chờ mong này là thế nào?
Trong lúc anh đang mâu thuẫn thì cửa được mở ra, thư ký mang vẻ mặt tươi cười dẫn theo Kỳ Phong tiến đến. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng quần dài màu cà phê thật thoải mái, toát lên dáng vẻ sinh viên.
“Mang cho tôi hai chén cà phê, cám ơn.” Sau khi nói với thư ký, Kỷ Vân Phàm quay sang gật gật đầu với Kỳ Phong, tùy tiện ra hiệu cho cậu ngồi vào chiếc ghế trước mặt mình.
“Ngài Kỷ, ngài Thi không giải thích sự việc rõ ràng, vậy trước hết ngài có thể nói rõ với tôi không?” Sau khi ngồi xuống Kỳ Phong lập tức mở miệng hỏi, ánh mắt thẳng thắn nhìn phía Vân Phàm, con ngươi sáng sủa xinh đẹp. Ánh mắt như vậy khiến Vân Phàm liếc qua đã nhận ra cậu có hứng thú với việc này. Anh khẽ cười cười nhìn Kỳ Phong, “Cậu có vẻ vui nhỉ.”
Kỳ Phong phì cười, nhìn Kỷ Vân Phàm gật đầu trả lời, “Đúng là như vậy, bị ngài phát hiện rồi.”
“Vì sao?”
“Đây là cơ hội hiếm có, hơn nữa cá nhân tôi cũng rất thích kế hoạch này của công ty.”
Kỳ Phong nói xong thì đánh một cái liếc mắt tinh quái với Kỷ Vân Phàm, vẻ mặt này khiến anh có chút bất ngờ mà giật mình.
Kỷ Vân Phàm hơi hiểu ra vì sao Kỳ Phong có thể lấy được thiện cảm của Thi Hựu dễ dàng như vậy. Con người vui vẻ hoạt bát như vậy quả thật khiến cho người ta bất giác mà muốn thân cận.
Anh nhướn mi gật nhẹ, trong lòng mang theo lo lắng mà giải thích sự việc với Kỳ Phong. Nếu cả Kỳ Phong và Thi Hựu đều bảo rằng không tiết lộ bí mật, vậy trong hoàn cảnh hiện tại tất nhiên cần làm rõ tình huống của dự án.
Vào lúc thư ký mang cà phê tới, Kỷ Vân Phàm cũng vừa giải thích xong mọi chuyện. Kỳ Phong nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hơi cúi mặt suy nghĩ.
Từ góc nhìn của Kỷ Vân Phàm có thể thấy viền mắt dài nhỏ và hàng lông mi đen thật dài. Tuy rằng trông có vẻ không thật nhưng lại mang theo cảm giác đẹp đẽ khác thường, giống như trước mặt anh không phải một người mà là một bức tranh.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi, ngài Kỷ.”
Sau một lúc lâu, Kỳ Phong ngẩng đầu lên. Vẻ tươi cười càng nổi bật hơn, trên mặt lộ biểu cảm nóng lòng muốn thử hệt như đứa trẻ chờ ăn kẹo. Kỷ Vân Phàm bỗng cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất phù hợp với khí chất.
“Gọi tôi Vân Phàm là được rồi.” Thản nhiên nói một câu, Kỷ Vân Phàm hơi cười với Kỳ Phong đang có chút kinh ngạc, sau đó mở ra bản dự án.
Kỳ Phong nhìn anh một lúc lâu mới cười đồng thời thu lại ánh mắt, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỷ Vân Phàm nghe được liền ngẩng đầu nhướn mi nhìn cậu, biểu tình gian manh hỏi làm sao.
Khuôn mặt Kỳ Phong vui vẻ, vừa cười vừa giải thích, “Lần trước gặp nhau ở Comet, tôi còn cho rằng Vân Phàm anh là người không dễ ở chung.”
Kỷ Vân Phàm nghe vậy cũng không nhịn được khẽ cười lên, lại nhớ tới lần trước mình sơ ý trước mặt Kỳ Phong, hơi lắc lắc đầu rồi cũng không giải thích gì thêm.
“Tôi cảm thấy chỗ này có thể sửa chữa thêm một chút. Điều khoản như vậy quá khắt khe, đứng trên quan điểm hợp tác hai bên cùng có lợi mà nói thì Trịnh thị sẽ không đáp ứng.”
Sau khi thảo luận một thời gian dài, Kỳ Phong chỉ lên một chỗ trên hợp đồngmà nói với Kỷ Vân Phàm như vậy.
“Nhưng nếu nhượng bộ tiếp thì đối với công ty chúng ta chỉ tang thêm gánh nặng thôi.”
“Đây không phải là nhượng bộ, chỉ là thỏa thuận thôi. Nếu hợp đồng này rất quan trọng đối với công ty thì lại càng cần phải đứng trên góc độ của đối phương mà suy nghĩ, như vậy mới có cơ hội làm ăn lâu dài với nhau.”
“Vậy cậu muốn phối hợp thế nào?”
“So về tài chính thì Trịnh thị có thực lực hơn chúng ta, nhưng so về kỹ thuật máy móc thì hiển nhiên chúng ta có lợi thế hơn. Nếu như vậy thì chúng ta nên đề nghị Trịnh thị tăng thêm tỷ lệ phần trăm của nhập vốn đầu tư, chúng ta lại phụ trách phần vốn tương đương về mảng kỹ thuật, anh thấy sao? Như vậy cả hai bên đều có thể phát huy sở trường của mình, không phải lo sẽ gây ảnh hưởng đến nhau.”
Kỳ Phong nói tới đaya thì thật tự nhiên mà ngẩng lên nhìn Kỷ Vân Phàm, vẻ mặt lại càng hưng phấn hơn so với lời nói. Kỷ Vân Phàm có chút kinh ngạc nhìn cậu rồi bắt đầu thực sự đưa ra câu hỏi.
Không thể nghi ngờ là theo khía cạnh hợp tác thì Kỳ Phong là sự lựa chọn tốt nhất. Trước đây Thi Hựu cũng đã nói về vấn đề này nhưng lại không nghĩ đến chuyện tận dụng lợi thế kinh doanh riêng của mỗi bên.
Kỷ Vân Phàm có điều suy ngẫm mà nhìn Kỳ Phong một cái, vẻ tán thưởng không cần nói cũng đã thể hiện ra.
Những người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như bọn họ, trải qua đủ loại lừa gạt lẫn nhau cho nên đã quên mất yếu tố quan trọng nhất trong chuyện hợp tác làm ăn.
“Vậy dùng cách của cậu nhé. Kỳ Phong, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Sau khi quyết định, Kỷ Vân Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên tò mò mà hỏi Kỳ Phong một câu.
Kỳ Phong có vẻ ngạc nhiên, lia mắt hỏi lại, “Vì sao lại muốn hỏi tôi cái này?”
Kỷ Vana Phàm nhún vai, “Không có lý do gì đặc biệt cả.”
Kỳ Phong nhăn mày suy nghĩ, đội nhiên như hiểu ra cái gì mà hỏi, “Có phải anh thấy phương pháp của tôi quá ngây thơ không?”
“Không có.”
“Còn nói không có nữa, trên mặt anh đều ghi rõ hết rồi!”
“Thật sự là không có mà, công ty của tôi cần cái ngây thơ đó đó.” Kỷ Vân Phàm nói xong rồi cũng không nhịn được mà cười lên.
Kỳ Phong bĩu môi, hai tay khoác trước ngực nhìn Kỷ Vân Phàm nói, “Như vậy, ông chủ nên thưởng cho tôi cái gì đi chứ? Đã đến giờ tan tầm rồi, mời tôi ăn tối đi.”
“Không thành vấn đề.”
“Vừa cừoi vừa thu dọn tài liệu, Kỷ Vân Phàm mang theo Kỳ Phong đi ra khỏi phòng. Thư ký cũng đang chuẩn bị tan sở khi nhìn đến bọn họ thì có hơi kinh ngạc. Mọi khi không phải giám đốc đều tăng ca sao? Chẳng lẽ hôm nay bị trúng gió phát ốm rồi?
“Tiểu Lâm, ngày mai lúc Kỳ Phong đến thì cứ để cậu ấy đi vào.”
“Tôi đã biết thưa giám đốc.” Cô thư ký trẻ tuổi cười cười gật đầu với Kỳ Phong, lại nhìn diện mạo đẹp đẽ của cậu mà hơi đỏ mặt lên. Kỳ Phong lại thật tự nhiên quay lại với dáng vẻ tươi cười nhẹ nhõm ban đầu, mang cảm giác thật thoải mái.
Hai người ra khỏi công ty thì ngồi lên xe của Kỷ Vân Phàm. Không hỏi qua ý kiến Kỳ Phong, anh lái xe đi thẳng đến nhà hàng mình hay đi ăn cùng Thi Hựu.
Nhà hàng sang trọng trang trí rất thanh lịch đang không có quá nhiều khách, trong phong ăn riêng cũng rất yên tĩnh. Quản lý vốn đã sớm quen biết với Kỷ Vân Phàm, lúc nhìn đến Kỳ Phong thì mang theo chút bất ngờ.
“Giám đốc Kỷ, ngài gọi đồ ăn giống như mọi khi sao?”
“Không, để vị này gọi món đi.”
“Vâng, mời ngài chọn.”
Quản lý đưa đến trước mặt Kỳ Phong một cuốn thực đơn, cậu mỉm cười nhận lấy, mở thực đơn ra liền gọi vài món.
Những món Kỳ Phong gọi đều là đồ thanh đạm, giá rất đắt nhưng món ăn cũng rất cao cấp. Quản lý vừa ghi lại vừa âm thầm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, rõ ràng là thấy cậu thanh niên nhìn có vẻ tầm thường nhưng lại không phải người đơn giản.
Gọi xong đồ ăn, Kỷ Vân Phàm nhìn vẻ tươi cười đắc ý của Kỳ Phong mà nhẹ nhàng lắc đầu.
Kỳ Phóng hướng anh nhấp nháy mắt, cười hỏi, “Anh lắc đầu là sao? Thấy tôi xảo trá quá à?”
“Chút tiền ấy không tính là gì, chỉ là tôi thấy cậu thật có kinh nghiệm về mặt này.”
“Ý anh là việc gọi món ăn? Ha ha, tất nhiên là thế rồi, dù sao tôi cũng là số một tại Comet, đi ăn cơm với khách cũng đều là tôi gọi món.”
Nói đến đây, Kỳ Phong hưỡng về phía Kỷ Vân Phàm vươn một ngón tay lắc lắc rồi mới ra vẻ thần bí nói, “Bình thường chúng tôi cũng không theo khách đi ra ngoài, thế nhưng theo giúp khách dùng bữa là chuyện bình thường nên cũng không cần từ chối. Có thể ăn được thứ tốt, lại có thể nhận được tiền. Việc vui vẻ như vậy sao có thể không đi? Tuy rằng lúc ban đầu tôi cảm thấy việc gọi món ăn thật phiền toái.
Khi nói những lời này, biểu tình của Kỳ Phong thật nhẹ nhàng. Kỷ Vân Phàm lại bất giác trầm mặt. Không biết vì sao khi nghe Kỳ Phong dùng giọng điệu thoải mái mà kể chuyện đi tiếp khách như vậy, trong lòng anh lại thấy khó chịu. Vì thế, Kỷ Vân Phàm không nói gì mà chỉ nhếch nhếch khóe miệng.
Thông minh như Kỳ Phong ngay lặp tức nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Kỷ Vân Phàm. Trên mặt cậu lộ ra nét xấu hổ nhưng rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường.
Yên lặng một lát, Kỳ Phong nhìn thẳng vào Vân Phàm, cười hỏi, “Anh rất để ý chuyện đó sao?”
Cho dù là thái độ trước đó của Vân Phàm đối với cậu rất tốt, nhưng vừa mới nhắc đến Comet thì anh lập tức giận tái mặt. Điều này cho thấy anh rất để tâm chuyện này. Người thức thời đều sẽ giữ im lặng trng trường hợp này, nhưng rõ ràng Kỳ Phong không quyết định như vậy.
Kỷ Vân Phàm hơi nhíu nhíu mày, hai tay đan lại đặt trên bàn, suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Cậu không thấy ngại sao?”
Những người làm nghề này thường tránh né mới đúng chứ? Nếu có thể không nói tới công việc thì sẽ hết sức lảng tránh chủ đề này.
Vậy mà Kỳ Phong lại có vẻ không để tâm lắm.
Cậu ngắm nghía ly rượu nhỏ trước mặt, mặt thủy tinh sáng bóng tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ dưới ánh đèn vàng cam, ngũ sắc lấp lánh như lưu ly.
“Ừm, lúc ban đầu tôi thật có chút khó chịu, nhưng qua một thời gian thì phát hiện ra nếu cứ chấp nhất như vậy thì không thể nổi tiếng ở nơi như Comet. Hơn nữa, mọi người đều thực sự có tài, chúng tôi dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền, vì thế chúng tôi không nghĩ công việc của mình là thấp kém.”
Lời của Kỳ Phong khiến Kỷ Vân Phàm trầm tư. Anh nhớ tới đêm đó Thi Hựu cũng có nói nói tiếp viên tại Comet đều có tài ở lĩnh vực nhất định, mọi người dựa vào mặt nổi bật của mình để tiếp khách.
Có lẽ cái thế giới kia thực sự là một nơi đặc biệt, chẳng qua chính anh chưa có thực sự thưởng thức nó thôi.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Kỷ Vân Phàm trở nên thoải mái hơn. Anh cười cười với Kỳ Phong, nói, “Thật xin lỗi, tôi rất ít khi đo đến những nơi như vậy. Ấn tượng của tôi với câu lạc bộ đêm còn lạc hậu lắm.”
“Ừm, tôi hiểu mà. Nhưng không sao, sau này anh cùng bạn bè đến Comet thể nghiệm là được, đó là nơi rất tuyêt đấy.”
“Nếu có thời gian thì tôi sẽ đi.”
Thấy thái độ có thay đổi của Kỷ Vân Phàm, Kỳ Phong rất vui vẻ, tươi cười xán lạn trên khuôn mặt cũng rực rỡ hơn. Đối với cậu, cái nhìn của Kỷ Vân Phàm có thay đổi không chỉ là với riêng bản thân mà còn với mọi người trong Comet nữa.
Nhân viên nhà hàng bắt đầu dọn đồ ăn ra, sắc hương lan tỏa. Kỷ Vân Phàm liếc nhìn Kỳ Phong một cái, ý là có thể bắt đầu ăn rồi.
Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện, chỉ ăn cơm nhưng cũng rất vui vẻ. Kỳ Phong và Kỷ Vân Phàm đều là người học nhiều biết rộng, dù nói đến đề tài nào thì cũng có thể tán gẫu vui vẻ.
Kỷ Vân Phàm nhìn con người xinh đẹp bên cạnh, nhớ tới lời nói trước đây của cậu thì cảm khái trong lòng, hỏi, “Bình thường ngoài việc đi làm, cậu còn làm cái gì nữa?”
“Cũng vẫn thế thôi.”
“Ban ngày thì sao?”
“Ban ngày à,” Nói đến chuyện này, Kỳ Phong có chút chần chờ lại mở tròn mắt, cười nói, “Ban ngày ngủ thôi.”
Kỷ Vân Phàm nghe câu trả lời như thế thì liếc mắt nhìn cậu một cá, không nói gì.
Kỳ Phong rút di động ra nhìn giờ, đột nhiên quay đầu lại cười hỏi Kỷ Vân Phàm, “Đúng rồi, sau khi hoàn thành việc của công ty anh có bận việc gì nữa không?”
Kỷ Vân Phàm nghĩ một lúc, gật đầu nói, “Việc của công ty đều đã vào quỹ đạo rồi, gần đay không có việc gì vội cả.”
“Vậy buổi tối ngày mai có thể đi với tôi một chút không?”
Nhìn ra dáng vẻ chừo mong của Kỳ Phong, Kỷ Vân Phàm nhịn không được cười lên, trả lời, “Được, đi làm cái gì cơ?”
“Đi đánh billard!”
“Hả?” Kỷ Vân Phàm há hốc miệng nhìn Kỳ Phong. Đi chơi billard? Chuyện này là sao?
Kỳ Phong cười ha ha nói, “ Là thê snày, gần đây người xếp số 2 trong Comet khiêu chiến với tôi, tiền đặt cược là thu nhập lần kế tiếp. Tôi đã lâu rồi không chơi billard nên cần luyện tập thêm.”
Kỷ Vân Phàm vừa nghe vừa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại nghi hoặc mà hỏi. “Các cậu còn cạnh tranh kiểu này nữa hả?”
“Ừm, chúng tôi có đủ loại thi đấu, vì tiền cược đều khá lớn nên mọi người rất hào hứng.”
“Người kia rất giỏi đánh billard sao?”
“Đúng thế, là cao thủ số một tại Comet đấy. Cậu ta chuyên môn chơi billard với khách.” Tuy Kỳ Phong nói thế nhưng lại không có vẻ gì là lo lắng.
Trán Kỷ Vân Phàm toát ra hắc tuyến, nhăn nhó hỏi, “Nếu đối thủ là coa thủ billard, vì sao cậu còn thi với hắn?”
Kỳ Phong trừng mắt nhìn anh cười nói, “Đề tài thi đấu chọn bằng cách rút thăm thôi. Tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng nếu có thể thắng thì số tiền thu về vẫn rất lớn a.”
Rút thăm…Trong lòng Kỷ Vân Phàm xoay đi xoay lại chỉ có câu nói này. Anh yên lặng liếc Kỳ Phong một cái, những tên này thật là vô lý hết sức, một tuần không biết bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền a.
“Cậu đã thua bao giờ chưa?” Sau một lúc lâu, Kỷ Vana Phàm nhìn không được hỏi ra vấn đề vẫn giữ trong lòng bao lâu.
Tuy biết Kỳ Phong là nhân viên vạn năng tại Comet, nhưng nếu cậu ta việc gì cũng đứng nhất thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Kỳ Phong nghe thấy thế thì ý cười trên mặt càng sâu thêm, gật gật đầu nói,”Từ khi gia nhập Comet thì chưa thua bao giờ. Lần duy nhất có người đến khiêu chiến với tôi đã là chuyện của nửa nămm trước rồi.”
“Nếu đã như vậy thì tôi đây chỉ có thể liều mình bồi quân tử thôi, vừa đúng lúc được học hỏi kỹ thuật đánh billard của cậu một chút.”
“Nghe được những lời này, xem ra anh chơi billard cũng không tồi nha.”
“Ngày mai cậu sẽ biết đúng không?”
Kỷ Vân Phàm học theo điệu bộ mở mắt trêu đùa của Kỳ Phong, vẻ mặt tinh quái. Hai người nhìn nhau cười, rồi tùy ý chào tạm biệt. Kỳ Phong bắt xe đến Comet, Kỷ Vân Phàm trở về nhà.
Ngày hôm sau khi Kỳ Phong đi làm thì vẫn mặc bộ đồ kiểu sinh viên kia. Kỷ Vân Phàm ngắm cậu một cái liền kêu thư ký đi vào, “Thư ký Lâm, chút nữa cô mang Kỳ Phong đi mua một bộ suit đi.”
“Đã biết, tổng giám đốc.”
Thư ký nói xong đang định ra ngoài thì Kỳ Phong lại mở miệng, “Không cần đâu, Comet có cung cấp suit cho tôi, để ngày mai tôi mặc là được. Chỉ là trang phục có tính phí cho thuê, khoản này cứ tính vào tiền của các anh đi.”
Kỳ Phong nói xong thì cười cười ôn hòa với Kỷ Vân Phàm, vậy mà lại khiến anh lặng đi một giây, chỉ cảm thấy giọt mồ hôi lạinh đang chảy xuống dọc theo trán. Thư ký cũng giật mình ở cửa, một hồi lâu sau mới hồi thần mà nói một tiếng rồi cáo lui.
Công việc buổi chiều rất đơn giản, khi dự án hoàn thành cũng mới chỉ có 4 giờ.
Kỷ Vân Phàm nhìn khuôn mặt vui vẻ của Kỳ Phong tự nhiên cũng thấy trong lòng vui lây. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, anh lại có thể vì một người cao hứng mà cũng thấy cao hứng theo.
Kỳ Phong nhận thấy ánh mắt của anh thì cười hỏi, ”Có chuyện gì sao mà cứ nhìn tôi vậy?”
Kỷ Vân Phầm lắc đầu, ”Không có gì.”
Kỳ Phong cười cười, cúi đầu nhìn túi hồ sơ thì cảm thấy hài lòng mà đưa tới trước mặt Kỷ Vân Phàm, “Được rồi, tổng giám đốc, mang tư liệu trọng yếu của anh cấp vào cặp đi.”
Kỷ Vân Phàm không nhịn được bật cừoi khẽ, nhận lấy túi hồ sơ cất đi, lại đột nhiên ngẩng lên hỏi Kỳ Phong, “Mấy giờ thì đi chơi billard đây?”
“Tối nay 8 giờ ”
“Vậy trước tiên đi đến nơi này với tôi đi.”
“Ồ? Anh không làm việc sao?”
“Về sớm 2 tiếng thôi, điểm tự do này là đặc quyền của ông chủ, phải không?” Kỷ Vân Phàm cười cười, đứng lên cầm theo chìa khóa xe.
Kỳ Phong gật gù, trong lòng đột nhiên vô cùng tò mò với nơi mà Kỷ Vân Phàm muốn tới. Vốn là cảm thấy cuộc sống của Kỷ Vân Phàm thật đơn giản chỉ là đi từ nhà đến công ty, thỉnh thoảng tham gia một chút tiệc tùng xã giao. Trừ việc công tác ra có lẽ anh chẳng hứng thú với bất cứ cái gì khác.
Kỷ Vân Phàm như vậy nhưng lại trong thời gian làm việc đột nhiên mời Kỳ Phong đi cùng anh đến nơi nào đó. Chỉ bằng việc này cũng đủ để gợi lên hiếu kỳ của Kỳ Phong.
Thần sắc Kỷ Vân Phàm lại không phong phú như Kỳ Phong, mặc dù vẫn cười nhưng lại có chút phức tạp. Trong khi đi ra khỏi văn phòng, Kỳ Phong đã nhận ra Kỷ Vân Phàm có vẻ phân vân. Cậu hơi nhăn mi muốn hỏi thì Kỷ Vân Phàm đã nói chuyện với thư ký.
Kỳ Phong nhìn cạnh mặt của anh, ngoài vẻ anh tuấn đẹp trai và thần sắc thản nhiên còn có cảm giác xa cách do Kỷ Vân Phàm không còn mỉm cười. Kỳ Phong mơ hồ cảm thấy Kỷ Vân Phàm không phải người đơn giản như cậu, anh vốn còn có điều tiềm ẩn chưa bộc lộ.
Ra khỏi công ty, trèo lên xe Kỷ Vân Phàm, Kỳ Phong lại nhìn sang anh phát hiện sắc mặt anh đã mềm mại lại đáng kể.
Kỷ Vân Phàm dẫn cậu vào một trung tâm giải trí cách công ty bọn họ không xa. Tòa nhà cao hai tầng, nhìn từ trang trí bên ngoài thì có thể thấy đã khá lâu rồi. Vẫn chưa đến giờ tan học nên trung tâm giải trí cũng không có nhiều người, Kỷ Vân Phàm dẫn Kỳ Phong vào.
Không biết có phải vì ánh sáng ở bên trong và bên ngoài tương phản khá lớn hay không màKỳ Phong cảm thấy sắc mặt Kỷ Vân Phàm sau khi bước vào nặng nề hơn nhiều.
“Vân Phàm, cháu đến rồi. Sao hôm nay rảnh rỗi đến sớm thế?” Chủ khu vui chơi có vẻ quen biết Vân Phàm, khi nhìn thấy anh thì vui vẻ ra đón.
Kỷ Vân Phàm thản nhiên cười, chỉ vào Kỳ Phong mà nói, “Vâng, vừa đúng lúc mang theo đồng nghiệp trong công tu tới đây ạ.”
“Thi Hựu không đến cùng cháu à?”
“Gần đây cậu ta nghỉ phép ạ.”
“Tốt, vậy hai người chơi vui vẻ nhé, để ta bảo cháu mang xèng lại cho hai đứa.”
“Vâng.”
Nói chuyện vài câu, ông chủ hướng về phái Kỳ Phong gật đầu rôi fxoay người bước đi.
Kỳ Phong nghiên đầu nhìn theo bóng người nọ, rồi lại quay lại nhìn kỷ vân Phàm hỏi, “Anh thường tới đây chơi à?”
Kỷ Vân Phàm chân chừ một lúc rồi gật đầu, “Ừm, thỉnh thoảng rảnh thì đên chơi chơi một chút.”
“Bất ngờ thật, anh lại thích đi chơi trò choi.”
Nghe được ý của Kỳ Phong, Kỷ Vân phàm khẽ thở dài, “Thực sự thì tôi không thích.”
Câu nói kia chìm trong tiếng nhạc của khu giải trí khó có thể nghe thấy, thế nhưng Kỳ Phong nghe được thì hơi nhíu mày, nhìn về phía Kỷ Vân Phàm có vẻ khso hiểu.
Kỷ Vân Phàm không giải thích thêm, cậu bé tại khu vui chơi cầm theo một nắm xèng lớn đi về phía họ, quen thuộc cười kêu to “Anh Vân Phàm.”
Đó là một đứa nhỏ mới khoảng 13, 14 tuổi, bộ dáng thanh tú sạch sẽ, nụ cười xán lạn lại đặc biệt thoải mái.
Kỷ Vân Phàm thanh toán tiền rồi tiện tay bỏ vào ví. Kỳ Phong nhịn không được tò mò hỏi, “Ảnh của người trong ví của anh là ai vậy? Có vẻ không phải là anh.”
Cậu vốn không phải người thích đưa chuyện, nhưng vì vẫn cảm nhận được khí tức nặng nề trên người Vân Phàm nên không nhịn được mà hỏi.
Kỷ Vân Phàm quay đầu nhìn cậu,lúc sau mới thản nhiên đáp, “Ừm, là em trai tôi Kỷ Tử Phàm.”
Kỳ Phong nghe vậy thì mỉm cười gật đầu nói, “Hóa ra là anh có em trai. Đúng vậy, từ nhỏ đã có người cùng chơi với mình, cảm giác chắc chắn là rất vui.”
“Ừm.” Kỷ Vân Phàm thấp giọng, có vẻ không có hứng thú lắm với đề tài này. Kỳ Phong cũng không hỏi tiếp nữa nhưng hiếu kỳ trong lòng lại càng tăng thêm.
“Đúng rồi, cậu biết chơi loại trò chơi này không?” Lúc sau, Kỷ Vana Phàm lại chủ động mở miệng.
Kỳ Phong liếc liếc anh, nói, “Tôi rất mạnh đấy.”
“Thật sao?” Chả lẽ người này không gì không biết?
“Ha ha, trước kia tôi mê tít mấy trò này, tôi còn cho rằng anh chưa từng trải qua cuộc sống như này cơ.”
“Ồ? Mê đến trình độ nào cơ?”
“Chơi một ngày một đêm, còn cá cược với bạn bè ai thua phải trả tiền. Tôi dựa vào khả năng này mà kiếm được không ít tiền. Thật ra đến bây giờ tôi vẫn rất nhớ khoảng thời gian trước đây.”
Kỳ Phong nói tới đây thì có vẻ thấy mình hơi khoe khoang quá nên đưa tay gãi gãi đầu. Kỷ Vân Phàm thì lại nghe cậu kể tới thất thần, hai mắt mở lớn, miệng há ra mà lại không nghĩ ra cái gì để nói.
Hai người chơi ném bóng rổ, quả thực Kỳ Phong chơi rất giỏi, mới ném hai quả mà máy tính điểm đã ghi lại kỷ lục mới. So với cậu thì Kỷ Vân Phàm lại không có vận khí tốt như vậy.
“Ây, Vân Phàm, cái máy này tính điểm kiểu quái dị lắm. Nếu anh muốn phá kỷ lục thì tìm thử máy thấp hơn một chút chơi thử xem.”
Kỳ Phong biết Kỷ Vân Phàm muốn phá kỷ lục nên bất đắc dĩ mà cười nói một câu. Kỷ Vân Phàm lại cười lắc đầu, vẫn cố chấp làm động tác ném rổ. Kỳ Phong đành nhún vai, đi chơi thử trò khác. Tuy rằng cậu rất gỏi trò ném bóng rổ này nhưng lại không đặc biệt thích thú.
Chơi đến hơn 20 phút, lúc quay lại cậu thấy Kỷ Vân Phong vẫn tiếp tục ném rổ thì có chút kinh ngạc. Lúc đầu Kỷ Vân Phàm là vì muốn chứng tỏ khả năng mà khiêu chiến với điểm cao nhất, nhưng dần dần, vẻ mặt anh đổi sang cố chấp cùng kiên định.
Trò chơi ném rổ nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng nếu ném liên tục thì cánh tay phải dùng rất nhiều sức. Trên mặt Kỷ Vân Phàm đã phủ một tần mồ hôi, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.
Kỳ Phong quay đầu nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn kia có thật nhiều cảm xúc khó lý giải. Nôn nóng, quật cường, không cam lòng, chán nản, thật nhiều phức cảm hòa vào cùng lúc đến mức khó phân biệt.
“Đô đô” Trên máy truyền đến tiếng chuông nhắc nhở, cuối cùng tái bóng “Roạt” một tiếng liền rời vào giỏ. Kỷ Vân Phàm dừng lại, trên tay nổi rõ hai hàng gân xanh.
Điểm anh đạt được rất cao, đã vượt qua cả a Kỳ Phong nhưng so với kỷ lục của máy thì vẫn kém 80 điểm.
Xung quanh có không ít người trẻ tuổi đứng nhìn, trên mặt đầy kinh ngạc có lẽ vì chưa bao giờ thấy “chú” nào lại vừa vui vẻ vừa cố chấp chơi ném bóng như Kỷ Vân Phàm.
Kỳ Phong nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ bên tai, “Điểm trên máy này đã nhiều năm nay chưa có ai vượt qua được mà.”
Ngay khi Kỷ Vân Phàm lại có vẻ muốn ném tiếp, Kỳ Phong kéo tay hắn lại, nghiêng đầu nói, “Vân Phàm, đừng quên là đã hứa tối đi đánh billard với tôi rồi đấy. Anh mà ném tiếp thì tối nay khỏi cầm cơ.”