Kỷ Vân Phàm hơi ngẩn người, đôi mắt mở to như vừa mới tỉnh dậy sau giây phút thất thần. Anh quay đầu, khuôn mặt kín mồ hôi có vẻ mỏi mệt. Kỳ Phong biết mệt mỏi kia không chỉ vì 30 phút ném bóng liên tiếp mà còn vì lý do khác nữa.
“Thật có lỗi, tôi…”
Kỷ Vân Phàm muốn giải thích nhưng vừa mở miệng thì Kỳ Phong đã ngắt lời: “Xin lỗi cái gì chứ. Được rồi, vẫn còn ít xèng ở đây, chúng ta đi chơi cái khác đi.”
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của đám đông, Kỳ Phong kéo tay Kỷ Vân Phàm bước đi, cảm thấy bọn họ không nên ở lại chỗ cái máy ném bóng tồn xèng kia. Điểm trên cái máy đó thực quá đặc biệt.
Kỳ Phong là một người mẫn cảm, lại thêm rèn luyện trong công việc khiến cậu dễ dàng nhìn ra tâm tình của một người từ biểu hiện của họ.
Chơi đua xe và Gundam một lúc, Kỳ Phong phát hiện Kỷ Vân Phàm thực sự không có năng khiếu ở mấy trò chơi này, lại càng chứng minh lời nói thầm lúc nãy của anh không phải chỉ là nói bừa.
Kỷ Vân Phàm quả thật không thích chơi trò chơi.
Thế nhưng vì sao anh không thích chơi nhưng lại thường xuyên đến trung tâm giải trí, lại còn vừa đứng trước máy ném bóng rổ là ném xèng chơi không ngừng?
Kỳ Phong cảm thấy cậu không thể tìm ra đáp án cho vấn đề này.
Sau khi rời khỏi trung tâm giải trí bọn học đi ăn cơm chiều. Kỳ Phong chọn nhà hàng ở ngay gần trung tâm vui chơi trong một khách sạn nhỏ, thế nhưng rất sạch sẽ lại đông đúc, người tới ăn rất nhiều.
Chọn lấy một vị trí trong góc, trên đầu quạt điện lắc lắc thổi từng đợt gió tuy rất nhẹ nhưng vẫn mát. Kỷ Vân Phàm thấp đầu nhìn mặt bàn không nói câu nào, cũng không biết được anh đang nghĩ cái gì.
Kỳ Phong nhìn chăm chăm một hồi lâu, cuối cùng chủ động gợi chuyện trước, “Đúng rồi, bình thường anh ở nhà hay làm việc gì?”
Kỷ Vân Phàm nghe được, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch mà trả lời, “Xem phim hoặc là tập thể hình.”
“Hóa ra anh cũng thích xem phim sao, xem thể loại nào?”
“Phim điều tra trinh thám, phim hành động mạo hiểm hoặc phim kinh dị đi.”
“Giống tôi rồi, chúng ta có sở thích như nhau. Anh xem series ‘The Saw’ chưa?”
“Đương nhiên là rồi, series này sao có thể bỏ qua được.”
“So với ‘Resident Evil’ thì sao?”
“Rõ ràng là ‘The Saw’ hay hơn nhiều.”
“Đúng là anh cũng nghĩ vậy nhỉ…”
Hai người nói chuyện về điện ảnh, cuối cùng càng nói càng mở rộng chủ đề. Chỉ một lúc không để ý, không khí nặng nề xung quanh Kỷ Vân Phàm đã dần dần biến mất.
Kỳ Phong nhìn khuôn mặt anh xuất hiện vẻ sinh động thì vui mừng nở nụ cười.
Ăn xong rồi đi ra khỏi khách sạn, Kỳ Phong giang hay tay hít một hơi thật sâu, đón lấy cơn gió thổi qua thân thể mà cảm thấy thật thoải mái.
Kỷ Vân Phàm đứng bên nhìn cậu khẽ cười, tâm tình đã hồi phục như ban đầu.
“Tốt lắm, Vân Phàm, đã đến lúc thể hiện khả năng billard của anh rồi.” Nghiêng đầu cười cười, Câu nói mang ẩn ý của Kỳ Phong khiến Kỷ Vân Phàm có chút kinh ngạc mà nhíu mày.
Kỳ Phong vẫn tiếp tục cười mà không đáp lại vẻ nghi vấn của Kỷ Vân Phàm, cậu đứng lên đi về phía trước.
Lên xe của Kỷ Vân Phàm, Kỳ Phong nói cho anh địa chỉ của phòng đánh billard, sau đó anh khởi động xe.
Gió ngoài cửa sổ lùa vào mang theo cảm giác mát mẻ nhẹ nhõm. Kỳ Phong mang tâm tình vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt luôn luôn kéo theo ý cười tự nhiên.
Âm thanh Kỷ Vân Phàm đột nhiên vang lên trong không gian yên ắng của thùng xe, “Kỳ Phong, vừa rồi cám ơn cậu.”
Anh biết Kỳ Phong suy nghĩ cái gì. Nếu không phải nhờ lời nói của cậu, có khi giờ này anh vẫn đang đứng ném rổ trong khu vui chơi. Sự việc kiểu như vậy chưa từng xảy ra trước đây.
Trước kia Thi Hựu đi cùng thường không nói gì mà mặc kệ anh nổi điên lên ở đâu đó, cũng có khi cậu ta cũng cùng anh làm trò điên rồ. Nhưng đó là vì Thi Hựu biết rõ anh muốn dùng trò chơi để xả ra một chút cảm xúc đặc biệt trong lòng. Nhiều năm như thế trôi qua, chỉ ở nơi đó anh mới có thể thoải mái phát tiết.
Về Tử Phàm, và về những suy nghĩ đã qua.
Kỳ Phong quay sang phía anh, lấy tay chống lên cửa xe mà dựa đầu, nhướn mày nói, “Không cần cám ơn, nếu như anh không ngại thì thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của tôi đi. Người như anh mà cố chấp với một trò chơi như vậy, tôi nghĩ hẳn là có nguyên nhân.”
Cậu biết lấy mức độ thân quen của mình và Kỷ Vân Phàm mà nói thì vấn đề này không thật sự thích hợp. Thế nhưng Kỳ Phong lại cảm thấy nếu Kỷ Vân Phàm đồng ý đưa cậu đi chơi ở trung tâm giải trí thì đó chính là một loại tin tưởng.
Kỷ Vân Phàm trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn thẳng về đằng trước, thấp giọng nói, “Em trai tôi đã mất trong một kỳ thi đại học. Khu vui chơi kia là nơi nó thường hay đến, điểm kỷ lục trên máy ném bóng cũng chính là của nó, cho đến giờ đã là 7 năm.”
Thanh âm của Kỷ Vân Phong rất nhẹ, cuối cùng bị gió thổi đi mà biến mất trong không khí. Trong xe lập tức rơi vào lặng im nặng nề, ngay cả người thông minh như Kỳ Phong cũng không biết phải nói gì vào thời khắc này.
Cậu ngơ ngác há miệng nhìn Kỷ Vân Phàm, nhưng lại không thể thốt ra một chữ nào.
Cho dù cậu đã nghĩ đến kỷ niệm kia không phỉa thứ tốt đẹp gì nhưng vẫn không ngờ đến sự thật như vậy.
Kỳ Phong cúi đầu, trong lòng nghĩ tới chuyện gì mà nhếch lên khóe miệng cười cay đắng, “Ông trời là như vậy đấy, chẳng kể đến tình cảm của chúng ta mà cướp đi người quan trọng nhất.”
Kỷ Vân Phàm không nói tiếp, chỉ cười khổ gật đầu.
Có những thời điểm khi đã mất đi rồi người ta mới ý thức được rằng vết thương trong lòng mình không thể lành được nữa, thế nhưng vẫn liều mạng và sửa chữa. Vì thế mỗi lần anh đi tới trung tâm vui chơi thực ra chỉ càng làm mình lún sâu hơn thôi.
Kỳ Phong không tiếp tục hỏi nữa. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ dáng Kỷ Vân Phàm lúc nói câu vừa rồi khiến cậu có chút đau lòng. Kiểu khôi phục bộ dáng bình tĩnh nhanh như vậy, thực ra chỉ là giả vờ mà thôi. Kỷ Vân Phàm không muốn lộ ra mặt yếu ớt của mình trước người khác.
Đến phòng chơi billard, hai người ai cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa. Nhìn nhau cười, họ liền bắt đầu đánh bóng.
Kỷ Vân Phàm quả thật rất mạnh, đánh đến 2 ván đều là anh thắng. Hơn nữa, mỗi khi Kỳ Phong cho rằng bóng sẽ không lọt lỗ thì trái bóng lại chậm rãi ghi điểm.
“Vân Phàm, anh đúng là khéo giấu tài thật. Nhìn anh chơi bóng tôi sẽ cho rằng anh là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy.” Mắt thấy Kỷ Vân Phàm lại ghi điểm chốt ván, Kỳ Phong lộ ra vẻ mặt đầu hàng.
Kỷ Vân Phàm cười cười, để phục vụ viên lại xếp bóng một lần nữa, bản thân thì tung một ánh mắt quyến rũ với Kỳ Phong, “Sao nào, có muốn đi theo học tôi không? Cam đoan cậu sẽ thắng.”
“Đương nhiên rồi. Nếu tôi thắng, phí phục vụ lần này khỏi cần trả.”
“Thật sao? Vậy tôi lời to rồi.”
“Ha ha, tôi càng kiếm được nhiều hơn.”
Kỳ Phong cười nói xong thì cúi người xuống chuẩn bị phát bóng, đang muốn đẩy thanh đánh bóng thì thấy cổ tay chợt nóng lên. Hơi thở của Kỷ Vân Phàm đột nhiên phả lại từ phía sau.
Ngay sau đó, tiếng nói mang ý cười nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, “Phát bóng cũng phải có kỹ xảo, tuy cậu phát bóng không sai, thế nhưng có thể khiến bóng bật ngược lại…”
Sau một âm thanh ngắn gọn, Kỷ Vân Phàm nắm tay Kỳ Phong, dùng sức đẩy thanh cơ.
Bóng trắng “Cách” một tiếng va vào đám bóng nhiều màu. Lực đánh được sử dụng vừa đủ liền đánh tan những quả bóng kia, ngay lập tức có hai quả thuận lợi rơi vào lỗ.
“Làm sao vậy?” Kỷ Vân Phàm buông tay Kỳ Phong ra nhưng không đứng dậy ngay mà cười khẽ hỏi một câu.
Hơi thở của anh phả bên vành tai Kỳ Phong, độ ấm trên thân thể xuyên qua trang phục mà truyền lại. Trong nháy mắt, nhu tình như nước truyền tới từ anh khiến Kỳ Phong hoàn toàn thất thần.
Kỷ Vân Phàm đứng thẳng dậy, cười mà nhìn Kỳ Phong. Trong ánh mắt chứa 3 phần giảo hoạt 6 phần thực tâm, còn 1 phần cực nóng thì chính anh cũng không nhận ra.
Kỳ Phong chậm rãi đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu rồi mím môi cười: “Đúng là đánh như vậy tốt hơn.”
“Đúng vậy, thử đánh một gậy kết thúc đi, vị trí đó không khó khăn lắm đối với cậu.
“Xem ra phát bóng đúng là rất quan trọng.”
Kỳ Phong tiếp tục đánh ba quả. Khi đến quả thứ tư, cậu vừa định đẩy cơ thì lại bị Kỷ Vân Phàm nắm lấy cổ tay.
“Lệch góc rồi, cúi thấp xuống chút nữa, như thế.” Tay của anh hơi chuyển hướng gậy nhưng lại làm cho góc độc đánh bóng hoàn toàn thay đổi.
Kỳ Phong càng cúi người xuống thấp hơn, nhắm quả bóng trước mặt mà đẩy cơ. Bóng trắng chậm rãi lăn về phía trước đạp vào bóng màu, bóng màu thong thả trượt đi rồi nhẹ nhàng rơi vào lỗ.
Kỳ Phong đứng thẳng dậy, vẻ mặt sùng bái nhìn Kỷ Vân Phàm cười hỏi, “Hồi trước anh học chuyên ngành gì trong đại học vậy?”
Có thể tính toán góc độ một cách chính xác như thế thì chắc hẳn Kỷ Vân Phàm phải được đào tạo theo chuyên ngành.
Kỷ Vân Phàm thấp giọng cười, nghiễm nhiên nói, “Đương nhiên là học kinh tế.”
“Vậy là anh luyện tập rất nhiều sao?”
“Ừ, hồi học đại học thường chơi, bây giờ lúc rảnh rỗi cũng đánh với Thi Hựu.”
“Thật là người không thể nhìn tướng mạo. Vân Phàm, anh vượt quá dự đoán của tôi đấy.”
Kỷ Vân Phàm giảo hoạt cười, tư thái nhàn nhã dựa vào bàn đánh bóng, nhìn Kỳ Phong nói, “Sao đây, cảm giác bị đánh bại có phải rất khó chịu không?”
Kỳ Phong lại không chút nào để ý, lắc đầu cười nói, “Như vậy thì tôi mới có động lực để phấn đấu, lần sau chắc chắn sẽ đánh thắng anh.”
Nghe những lời này, Kỷ Vân Phàm cùng cười với Kỳ Phong, tiếp tục chơi đánh bóng.
Hai người chơi đến lúc Kỳ Phong muốn đi Comet mới dừng lại. Kỳ Phong hô to thoải mái, còn nói giỡn với Kỷ Vân Phàm, “Hôm nào làm việc mệt mỏi, anh cứ đến Comet chơi mấy ván billard tiếp viên ở chỗ chúng tôi.”
Một câu nói mà khiến Kỷ Vân Phàm đang uống nước mà suýt nữa phun ra, cuối cùng nước sặc vào yết hầu, ho một lúc lâu.
Kỳ Phong lại ở một bên cười lăn lộn, tiếng cười vang trong không khí tán đi thật xa.
“Vậy tôi đi trước đây.” Đứng ở ven đường, Kỳ Phong phất tay với Kỷ Vân Phàm, xoay người vẫy taxi.
Kỷ Vân Phàm đứng dựa vào xe của mình nhìn theo dáng Kỳ Phong. Trong bóng đêm, hai vai cậu trông thật gầy yếu, còn cả thắt lưng nhỏ kia cũng không bằng nam sinh cùng tuổi. Anh nhớ tới khi nãy gần như ôm lấy cậu khiến Kỷ vân Phàm cảm nhận được vẻ đơn bạc của Kỳ Phong.
Một tháng cậu ta kiếm được nhiều tiền vậy cơ mà, chẳng lẽ không nuôi nổi chính mình? Kỷ Vân Phàm rất tự nhiên mà nghi vấn. Chẳng lẽ thật sự như anh đoán, Kỳ Phong có điều gì khó nói sao?
Ở bên đường, Kỳ Phong leo lên taxi thì cũng không quay lại mà hướng anh vẫy vẫy tay. Kỷ Vân Phàm cười cười, gật đầu với Kỳ Phong rồi nhìn theo chiếc xe taxi đi xa dần.
Xoay người lên xe vừa nhồi xuống thi di dộng của Kỷ Vân Phàm vang lên. Nhìn cái tên lấp lóe trên màn hình, anh thở dài tiếp điện thoại. Tiếng cười của Thi Hựu nhanh chóng truyền đến bên tai, “Vân Phàm, dự án hẳn là soạn thảo xong rồi đi?”
Nghe được giọng nói vui vẻ của cậu ta, Kỷ Vân Phàm không thể nén nổi mà châm chọc, “Xong từ lâu rồi, không có cậu công việc lại hoàn thành tốt hơn mới chết, có khi cậu phải tự kiểm điểm lại một chút đi chứ?”
“Ha ha, đó là vì Kỳ Phong quá lợi hại thôi, cậu tin tưởng mắt nhìn người của tôi rồi đi.”
“Kỳ Phong lợi hại thì có liên quan gì đến cậu? Đừng có nói như kiểu vì cậu nên cậu ấy mới tài giỏi như vậy có được không?”
“Đáng ghét, Vân Phàm cậu nhất định phải cướp công của tôi như thế sao?”
Nghe giọng nũng nịu làm dáng của Thi Hựu, sau lưng Kỷ Vân Phàm dâng lên từng trận khí lạnh. Anh vội vàng ngừng vui đùa, lại đổi về giọng nghiêm túc mà hỏi, “Được rồi đừng náo loạn nữa, bác gái làm sao rồi?”
“Hôm nay khá hơn nhiều rồi, sốt cũng đã lui. Nhưng tinh thần của mẹ vẫn chưa tốt lắm nên tôi còn phải chăm sóc thêm vài ngày.”
“Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm chăm sóc cho bác đi.”
“Tốt, vậy dự kia giao lại cho các cậu.”
“Cậu yên tâm đi.”
Kỷ Vân Phàm ngừng cuộc gọi, vừa nhìn màn hình vừa cong cong khóe miệng rồi thoải mái nhấn chân ga, khởi động xe.
Về đến nhà, Kỷ Vân Phàm tắm rửa sạch sẽ rồi nhàn nhã mà ngồi trên sofa bật TV lên.
Căn phòng của anh nằm ở khu trung tâm, nhà bên là của bạn thân kiêm chiến hữu Thi Hựu. Lúc trước vốn hai người định ở chung, nhưng vì Kỷ Vân Phàm nói rằng không cho phép Thi Hựu mang phụ nữ lạ về nhà, mà cái tên Thi Hựu kia không có người ôm ấp[1] thì không chịu được. Hai người tranh luận một trận cuôi scùng quyết định ở riêng.
Sau nghĩ lại thấy như vậy càng tốt, dù sao cũng chỉ là cách vách, muốn tìm người kia cũng rất dễ dàng mà bản thân lại có không gian riêng tư.
Trong lúc tiện tay chuyển kênh trên TV, Kỷ Vân Phàm lại nhớ đến quãng thời gian vừa trải qua cùng với Kỳ Phong, nhãn thần đen bóng xinh đẹp lại dịu dàng của cậu không ngừng hiện lên trước mắt.
Đến lúc này anh mới nhận ra tuy hai người mới quen biết một thời gian ngắn nhưng Kỳ Phong đã để lại ấn tượng thật sâu. Từ đáy lòng, Kỳ Vân Phàm rất thích ở bên cậu. Cảm giác bên cạnh Kỳ Phong rất dễ chịu mà đặc biệt.
Kênh tài chính và kinh tế đang tiếp sóng chương trình ba ngày trước, sinh viên hai trường đại học thương mại nổi tiếng nhất cùng tranh luận về vấn đề thị trường kinh tế hiện nay có phù hợp với tình hình trong nước hay không. Trên bục tranh biện đều là những người rất tài giỏi đến mức có chút không hợp với tuổi.
Khi màn ảnh dừng trên một tuyển thủ, Kỷ vân Phàm kinh ngạc nhận ra hình dáng quen thuộc đó chính là của Kỳ Phong!
Cậu mặc trên người đúng bộ đồ đi làm ngày hôm đó, đeo một đôi kính viền vàng. Mái tóc vốn đen nhánh lại biến thành màu nâu nhạt, hoàn toàn khác biệt với ấn tượng ngày thường của cậu.
Kỳ Vân Phàm chắc chắn đó chính là Kỳ Vân mà không phải chỉ là người giống người.
Kỳ Phong vẫn thể hiện khả năng tư duy rõ ràng mà trật tự như từ trước đến nay, lãnh đạo đội tranh biện của trường toàn thắng. Sinh viên lên tranh biện được hoan hô như muốn nổ hội trường.
Kỷ Vân Phàm nghe được giọng nói kích động của bình luận viên tại hiện trường, “Thật quá lợi hại, Chu Thanh Ngạn không làm hổ danh hiệu sinh viên xuất sắc nhất của đại học K, hôm nay cậu đã thể hiện thật xuất sắc. Cậu từ bỏ cơ hội được giữ lại làm nghiên cứu sinh mà lại lựa chọn tốt nghiệp ngay chắc hẳn sẽ khiến cho các giáo sư đại học K cảm thấy đáng tiếc…”
Kỷ Vân Phàm kinh ngạc nhìn Kỳ Phong trên TV được một đám sinh viên sùng bái vây quanh, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái tên vừa nghe được. Là Chu Thanh Ngạn mà không phải Kỳ Phong.
Kỳ Phong bị vây ở giữa cười thật vui vẻ, ý cười tản ra từ đáy mắt.
Kỷ Vân Phàm nhớ trước kia anh từng hỏi Kỳ Phong ban ngày thường làm gì, cậu lại trả lời là ngủ. Kỳ Phong chưa từng nói về chuyện riêng, kể cả khi Kỷ Vân Phàm đã kể hết về em trai đã mất của mình thì cậu vẫn lừa dối anh.
Trong lòng Kỷ Vân Phàm tràn ngập cảm giác khó nói. Anh tắt TV, ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa. Hóa ra Kỳ Phong là sinh viên giỏi nhất của đại học thương mại K, bảo sao cậu có thể lập nên bản kế hoạch hoàn mỹ như thế.
Vậy mà cậu lại lừa dối mọi người, một bên đóng vai tấm gương sinh viên tốt, bên kia lại là tiếp viên số một thiên tài của câu lạc bộ đêm.
Kỷ Vân Phàm cảm thấy chút ấn tượng tốt đẹp và cảm giác tin tưởng mới có được với Kỳ Phong cứ như vậy mà mất đi cùng với sự lừa gạt của cậu. Cái cảm giác này khiến anh thật đau lòng.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Phong đúng giờ trình diện trước Kỷ Vân Phàm, vẫn bộ dáng tóc đen, không mang kính mắt như trước. Trên người là một bộ suit vừa vặn, nhìn qua có cảm giác như một tay lão luyện thương trường.
Từ lúc gặp mặt ở văn phòng cho đến khi lên xe, Kỷ Vân Phàm không nói dù chỉ một câu với Kỳ Phong. Anh trước sau vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng không thay đổi, bộ dáng lãnh đạm khiến Kỳ Phong nhăn mày không hiểu làm sao.
Mãi cho đến lúc hai người bước vào cửa tập đoàn Trịnh thị, Kỷ Vân Phàm mới thản nhiên nói, “Nếu thấy người quen nào thì cũng không cần ngạc nhiên. Dự án hôm nay không phải chỉ có người của chúng ta và Trịnh thị đến nghe.”
“Được, tôi đã biết.”
Kỷ Vân Phàm mang theo Kỳ Phong bước vào phòng họp. Những người khác đều đã đến nhưng thật may mắn là không có khách của Comet ở đây.
Hội nghị bà về dự án tiến hành rất thuận lợi, dù là Kỷ Vân Phàm hay Kỳ Phong đều lưu loát giải thích các câu hỏi. Giám đốc của Trịnh thị rất vừa lòng với kế hoạch của bọn họ liền ngay lập tức quyết định quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Những người ngồi nghe xung quanh cũng liên tục phát ra thanh âm khen ngợi. Một vài vị tiền bối trên thương trường còn rất hứng thú với Kỷ Vân Phàm, lại nói anh tìm được trợ thủ tốt như vậy hệt như hổ thêm cánh.
Kỷ Vân Phàm cũng chỉ thản nhiên cười, một chút hồi đáp khách sáo cũng không nói. Kỳ Phong đứng thẳng bên người anh, ánh mắt trong vắt không nhìn ra được tâm trạng.
Bước ra khỏi tòa nhà nơi vừa ký kết hợp đồng với Trịnh thị, Kỷ Vân Phàm xoay người nói với Kỳ Phong, “Thù lao của cậu tôi sẽ cho người gửi vào tài khoản. Nếu không còn việc gì khác thì tôi về công ty trước.”
Nói xong, anh liếc mắt nhìn Kỳ Phong thấy cậu có chút chần chừ, trong đầu lại luân phiên xuất hiện hai hình ảnh. Chu Thanh Ngạn tự tin đến chói mắt trên TV kia, rồi lại là Kỳ Phong tao nhã tài trí của Comet đã ở bên anh 2 ngày.
“Vân Phàm, có chuyện gì xảy ra sao?”
Ngay lúc Kỷ Vân Phàm xoay người, Kỳ Phong bèn kéo tay áo anh, trên mặt vải trơn nhẵn của bộ suit truyền đến cảm giác lạnh lùng. Cậu nhăn mày nhìn về phía Kỷ Vân Phàm vẻ khó hiểu.
“Không có gì cả.”
“Không có gì là sao, bỗng dưng anh đổi thái độ khiến tôi không thể chấp nhận được!”
“Vì sao lại không thể chấp nhận? Vì tôi là khách của Comet?”
“Không phải, tôi…”
Kỳ Phong trợn mắt muốn nói gì đó nhưng nhìn đến tầm mắt lạnh lẽo của Kỷ Vân Phàm thì chợt không thốt ra được lời nào. Vì sao lại để ý cái nhìn của anh đối với mình như thế? Rõ ràng anh chỉ là một trong nhiều khách hàng mà bản thân thì vốn chưa bao giờ để ý cái nhìn của họ. Nhưng mà…
Kỳ Phong không biết vì sao mình lại nôn nóng bất an như vậy, nhưng cậu không muốn mất đi một người bạn tri kỷ như Vân Phàm, đấy là nếu như Vân Phàm cũng coi cậu là bạn bè.
“Chu Thanh Ngạn, tôi không thể chịu nổi kẻ giả dối che đậy thân phận thật mà còn ra vẻ vô tội trước mặt tôi, nhưng tôi biết mình cũng không có tư cách yêu cầu cậu dùng chính danh để đối mặt cùng tôi, cho nên tôi lựa chọn cách xa cậu.”
Kỷ Vân Phàm nói một hơi rồi không nhìn Kỳ Phong mà quay đi. Sắc mặt Kỳ Phong nháy mắt trắng nhợt đi, lui lại vài bước mà kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Phàm, bộ dáng không dám tin khiến cho người ta thấy đau lòng.
“Anh đã xem buổi tiếp sóng hôm qua rồi sao?”
“……”
“Thực xin lỗi, ngài Kỷ. Tôi có lý do riêng của mình. Nếu anh đã không thể chấp nhận thì tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi đi trước.”
Kỳ Phong nói xong thì xoay người bỏ đi, dáng người đơn bạc cùng với giọng nói yếu đuối khiến Kỷ Vân Phàm thấy trong lòng co rút đau đớn.
Nếu biết trước sẽ chìm đắm như vậy thì thà từ trước không rơi vào, ít nhất còn có thể giữ tỉnh táo.
Lúc bước lên xe, Kỷ Vân Phàm tự nhủ như vậy.
“Vân Phàm, việc hợp tác với Trịnh thị OK hả? Tốt quá.”
“Cậu về rồi đấy à.”
“Ừ, mẹ tôi khỏe hẳn rồi. Ây ây, hợp tác với Kỳ Phong rất thoải mái hả?”
Ngày đầu tiên trở về làm việc, Thi Hựu vác cái mặt cười kỳ quái xán lại gần Kỷ Vân Phàm, nhưng khi nhìn đến sắc mặt lạnh lẽo của anh thì cứng người lại, cẩm thận hỏi, “Ây, cậu có làm sao không?”
“Trở lại rồi thì chuẩn bị đi công tác đi, đừng có tưởng cả ngày được ăn chơi nhảy múa như thế. Việc hợp tác với Trịnh thị đã chính thức bắt đầu rồi, cậu có rảnh thì mau đi giám sát công trình.”
“Cậu cùng Kỳ Phong…xảy ra vấn đề gì vậy?”
“Bọn tôi thì có cái gì được? Quan hệ khách hàng chấm dứt thì tất nhiên là chẳng còn quan hệ gì nữa.”
“Vân Phàm, cậu không nhận ra là đang tự lừa mình dối người à?”
“Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì.”
“Haiz…” Thi Hựu khoa trương thở dài, liếc mắt nhìn Kỷ Vân Phàm đang cắm mặt xem văn kiện một cái rồi ra khỏi phòng.
Lúc đầu Thi Hựu mang Vân Phàm đi Comet cũng là có mục đích riêng.
Lớn lên với nhau từ bé tới lớn, vừa nhìn đến Phong Kỳ thì Thi Hựu đã biết câu có thể khiến cho con người đạm mạc là Vân Phàm phải chú ý.
Vân Phàm lúc nào cũng rất cố gắng, nhưng là do một nguyên nhân rất đặc biệt. Nhiều năm nay, áp lực phải luôn gắng sức đã ép anh đến cực hạn. Có lẽ chính anh cũng không phát hiện sức ép này sẽ có ngày khiến Kỷ Vân Phàm bùng nổ, trở nên cố chấp, đáng sợ, không để ý đến bất cứ ai khác.
Mà đây chính là vấn đề khiến Thi Hữu – đồng bọn kiêm chiến hữu của anh – lo lắng nhất.
Ngày nào đó một tháng sau, Thi Hựu lao vào phòng Kỷ Vân Phàm đúng lúc kết thúc giờ làm việc buổi chiều.
“Vân Phàm, sau buổi tiệc rượu tối nay cậu có rảnh không? Đi Comet.”
“A Hựu, tôi không rảnh. Gần đây công việc rất gấp, cậu còn muốn chơi bời nữa sao?”
“Làm gì có. Giai đoạn một đã hoàn thành trong buổi chiều hôm nay rồi, cả tháng hung hục làm việc như vậy, cũng cần giải trí một chút mới phải chứ.
“Vậy thì cũng đừng đi Comet, về ngủ sớm một chút cũng tốt.”
“Nhưng đã lâu rồi tôi chưa gặp Tiểu Thược….”
Thi Hựu bày ra vẻ thương tâm muốn chết giống như Kỷ Vân Phàm cố ý chia rẽ hắn và bạn gái vậy. Nhìn bộ mặt của cậu ta, Kỷ Vân Phàm bất chợt rùng mình một trận.
“Vậy cậu đi một mình đi, tôi muốn về nhà.”
“Này, cùng đi đi, đi với tôi cho vui.” Thi Hựu quyết tâm sử dụng hết khả năng, bám riết lấy không tha.
Kỷ Vân Phàm bị hắn ta quấn đến phát bực, ném bút trong tay đi mà ngước lên mắng, “Cậu…..”
Anh vừa mở miệng đã bị Thi Hựu nhảy vào, “Cứ coi như cậu đồng ý rồi nha. Nửa tháng trước tôi đã gọi điện đặt chỗ rồi, hôm nay tiền sảnh thuộc về Kỳ Phong đấy.”
Vừa nghe đến tên cậu, mặt Kỷ Vâm Phàm lập tức lạnh đi, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta.”
“Tôi bảo này, lúc đó các cậu có vấn đề gì thế?”
“Chẳng có gì cả. Được rồi, tôi đi theo cậu là được, cậu đừng hỏi gì nữa.”
Thi Hựu nghe vậy thì nhún vai, hiểu được việc Kỷ Vân Phàm không muốn nói thì mình cũng chẳng thể ép, vì thế liền dài giọng đáp một câu.
Thi Hựu rời đi, Kỷ Vân Phàm mỏi mệt tựa vào ghế, trong đầu miên man lúc có lúc không nghĩ đến một người.
Sau lúc chia tay Kỳ Phong lần trước không biết cậu có xảy ra việc gì không. Kỷ Vân Phàm luôn cảm thấy không khí quanh cậu vô cùng nặng nề, nếu không cậu cũng chẳng cần phải nói dối việc học tại nơi tốt như đại học thương mại K.
Lắc lắc đầu cố gắng quên đi Kỳ Phong, Kỷ Vân Phàm ký lên tập hồ sơ cuối cùng trên bàn. Việc hợp tác với Trịnh thị diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng Kỷ Vân Phàm tự biết việc này càng suôn sẻ thì anh càng dễ nhớ tới Kỳ Phong.
Trong lần hợp tác này, nơi nào cũng lưu lại bóng dáng của cậu.
Sau giờ tan tầm, anh cùng Thi Hựu tới tham gia tiệc sinh nhật thiên kim tiểu thư Trịnh Uyển Quân, con gái rượu của tổng giám đốc Trịnh. Lễ sinh nhật vô cùng lớn, gần như tất cả thương nhân nổi danh đều được mời tới. Điều càng khó tránh khỏi là bọn họ thế mà lại gặp được người không nghĩ tới.
Giám đốc tập đoàn cảng biển Vương Chí Cao chính là người đó.
Tập đoàn cảng biển và công ty Vân Phàm cùng hoạt động trong một ngành. Vương Chí Cao là một kẻ nham hiểm, những năm qua dựa vào thủ đoạn thấp kém mà chen vào top 50 công ty lớn mạnh nhất.
Vốn công ty của vân Phàm không xung đột gì với bọn họ, nhưng do từng đoạt lấy từ tay họ cơ hội hợp tác với Trịnh thị nên Vương Chí Cao có vẻ vẫn ghi hận trong lòng.
Vương Chí Cao nâng một ly cocktail tiến đến trước mặt Kỷ Vân Phàm, trên mặt lộ ra điệu cười âm hiểm.
Kỷ Vân Phàm nhíu nhíu mày nhìn hắn, đang định tùy tiện nói vài câu rồi đi thì Vương Chí cao đột nhiên ghé sát lại, nói, “Giám đốc Kỷ, thật không ngờ kế hoạch hợp tác của các cậu cùng Trịnh thị lại do một thằng nhóc tiếp viên thực hiện đấy.”
Những lời này của hắn đầy vẻ châm chọc. Kỷ Vân Phàm nhăn mày, liếc mắt ý bảo Thi Hựu đang nổi đóa không nên xúc động, lại lạnh nhạt nói, “Dự án là do tôi cùng A Hựu làm, mẹ cậu ta bị ốm nên không thể tham dự buổi ký kết mới phải tìm người tạm thay thế. Về phần thân thế của người kia có vẻ không liên quan lắm đến chuyện này.”
“Ha ha, giám đốc Kỷ thật khéo nói. Vậy ý của cậu là, dù tôi đi tìm người kia hỏi thì cũng không khai thác được cái gì?”
“Đúng thế, cậu ta chỉ dựa theo những thứ tội dạy để nói lại thôi.”
“Xem ra thiên tài Kỳ Phong cũng không phải chỉ là danh hão, kế hoạch như vậy chắc chắn người bình thường không học nổi.”
Vẻ giả dối trên mặt Vương Chí Cao khiến Thi Hựu nổi lên cảm giác buồn nôn. Cậu ta cúi đầu uống một ngụm rượu, thầm hy vọng cuộc nói chuyện này mau chấm dứt.
“Ngài Kỳ và ngài Thi có vẻ đã lâu không đi Comet, chắc chắn không biết đến hoạt động đặc biệt tối nay đâu nhỉ?”
Thấy Kỷ Vân Phàm phớt lờ mình, Vương Chí Cao liền chuyển đề tài, điệu cười tà ác lại sâu thêm vài phần.
“Ý của giám đốc Vương là?” Kỷ Vân Phàm nhăn mày hỏi, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Thi Hựu đứng một bên cũng cảnh giác nhìn hướng Vương Chí Cao.
“Ha ha, hôm này vị tiếp viên hạng nhất kia rao bán lần đầu tiên của mình a, ai trả giá cao thì được ngủ với cậu ta một đêm. Việc hay ho như vậy chắc hẳn hai ngài đây phải biết chứ?”
[1] Chỗ này là chém Nguyên văn là而那个有异性没人性的施侑又做不到.