Lục Vũ như đã đoán trước được ông nội sẽ hỏi vậy, sắc mặt không đổi.
“Ông nội, Bạch Chân Chân không phải là bạn gái cháu, cháu chỉ gặp được ở trên đường thôi. Cô ta nói mình đang đi chơi với người ta, chẳng qua nửa đường thì bị xe bỏ lại, người đó vội vàng đi dự tiệc trước, tính lát nữa cho người quay lại đón cô ấy. Cháu thấy thời tiết nóng nực thế nên tiện thể dẫn cô ta theo.”
“Ai đi cùng cô ta?” Lục Chấn Vân hỏi.
“Lưu Hàng.”
Vừa dứt lời, Lục Cẩm Khanh liền đổi sắc mặt: “A Vũ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được!”
Lưu Hàng là con trai của Lục Cẩm Khanh và Lưu Hoa Dương, năm nay hai mươi sáu tuổi.
Lục Vũ mỉm cười: “Cô, thế nào cháu lại nói bậy được, sao cô không hỏi em họ thử xem?”
Lục Cẩm Khanh bỗng quay đầu nhìn Lưu Hàng, trên mặt anh ta rõ ràng có hơi mất tự nhiên.
“A Hàng, thế này là thế nào, làm sao đang yên đang lành cháu lại đem con gái người ta bỏ lại giữa đường thế?” Người nói là mẹ Lục Vũ, bà ta thấy có trò hay, nói dăm ba câu liền đẩy Lưu Hàng lên đầu sóng ngọn gió.
Lục Cẩm Khanh ngoài cười nhưng trong không cười: “Chị dâu, A Hàng nhà mình sao có thể qua lại với cái loại con gái không đứng đắn đó chứ. Người rõ ràng là do A Vũ đưa đến bữa tiệc, muốn nói sao mà chả được!”
Lục Vũ mỉm cười: “Cháu mới đầu cũng nghĩ cô ta muốn kiếm cớ trèo lên Lục gia, không ngờ hỏi mấy vấn đề có liên quan tới A Hàng, cô ta đều trả lời được hết, ngay cả trên mông A Hàng có cái nốt ruồi cô ta cũng biết. Cháu nghĩ không có khả năng là lừa đảo, nên cứ dẫn cô ta đến đây để ổn định, tránh việc cô ta nhất thời tâm tình kích động, đi nói với truyền thông chuyện gì đó làm bại hoại gia phong của Lục gia.”
Theo lời của anh ta, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người Lưu Hàng. Mặt mày Lưu Hàng tái mét, miệng ngập ngừng không nói được câu nào.
“A Hàng, có phải thật thế không!” Lục Cẩm Khanh nổi giậm hầm hầm, người chồng Lưu Hoa Dương giật nhẹ góc áo của bà ta, để bà ta bình tĩnh lại.
Lục Cẩm Khanh đâu chỉ là nổi trận lôi đình.
Trong thời gian này vì chuyện công việc, bà ta và cháu Lục Vũ đều đang tranh thủ hợp tác cùng một khách hàng. Lẽ ra vì chuyện Lục Vũ mang Bạch Chân Chân đến bữa tiệc, bà ta dự định chế giễu anh cháu vài câu trong bữa tiệc gia đình, kết quả ngược lại bị cháu trả đũa. Giờ thì hay rồi, không chỉ có con gái mê sao nam, đến cả con trai cũng có một chân với sao nữ. Thật đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cứ như bị người ta cho ăn tát vào mặt.
Càng gay go hơn nữa là còn có lão gia tử đang ngồi đây.
Lục Cẩm Khanh cường thế, ông chồng Lưu Hoa Dương sợ vợ. Cho nên hai đứa con tuy mang họ Lưu, vợ chồng Lục Cẩm Khanh vẫn làm việc ở Lục thị, chưa hẳn không có ý định tương lai kiếm chác một phần Lục thị.
Anh cả Lục Chấn Vân là người cầm lái Lục thị, lại là anh cùng một mẹ, thế nào cũng phải đứng trên cùng một chiến tuyến. Đáng tiếc anh cả không có con trai, thành ra làm lợi cho người chi thứ hai.
Lục Chấn Dương của chi thứ ba mất sớm, để lại Lục Hành chỉ là bùn loãng không nâng được tường. Tất cả mọi người không coi trọng anh, còn lại là chính là chi thứ hai có thực lực mạnh mẽ.
Những năm gần đây, trong tối ngoài sáng, Lục Cẩm Khanh không ít lần so chiêu cùng người chi thứ hai, chưa từng ngờ tới hôm nay bị lật thuyền trong mương, vậy mà bị con cái liên lụy.
Chị dâu Chu Khởi Vân hoà giải: “Được rồi được rồi, Cẩm Khanh, A Hàng còn nhỏ không hiểu chuyện, em không cần nổi giận làm gì!”
Lục Phong cười nói: “Bác dâu, anh Hàng năm nay đã hai sáu, còn lớn tuổi hơn cháu nữa, vẫn còn chưa hiểu chuyện ạ?”
“A Phong, cháu bớt nói đi. Hôm nay là ngày vui, người một nhà khó được quây quần ngồi lại một chỗ ăn bữa cơm, cãi qua cãi lại còn ra thể thống gì nữa!” Bà cụ ngồi cạnh Lục lão gia tử mở miệng.
Thấy bà nội lớn lên tiếng, Lục Phong thè lưỡi, không nói gì nữa.
Lục lão gia tử chậm rãi cất tiếng: “Cẩm Khanh, dạo này con bận rộn chuyện làm ăn, sao nhãng việc giáo dục con cái. Trước tiên con cứ chuyển giao công việc của mình cho A Vũ, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tiện thể quản giáo hai đứa nó, chuyện công ty tạm thời không cần con quan tâm.”
“Ba!” Lục Cẩm Khanh trắng mặt.
Lục lão gia tử giơ tay cản lời bà ta “Cứ vậy đi, ăn cơm!”
Vừa ra lệnh một tiếng, thức ăn bắt đầu được mang lên, trên bàn rốt cục khôi phục sự im lặng.
Đây chính là Lục gia, ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải diễn một vở kịch.
Lục Hành cười lạnh trong lòng.
Sau bữa ăn mới là vở kịch đặc sắc nhất, mọi người lần lượt lên tặng quà mừng thọ cho lão gia tử.
Đầu tiên là đám người Lục Chấn Vân, Lục Cẩm Khanh tặng quà, sau đó là các cháu trai và cháu gái đời thứ ba.
Ai cũng biết ông cụ thích đồ cổ và thư họa, số đông là lựa ý hùa theo, cũng có người muốn chơi trội, cố ý khác người.
Lục Nhu tặng một cây gậy chống bằng gỗ màu đen, Lục Vũ tặng sách độc bản (chỉ có một bản duy nhất) thời Tống, Lục Phong là đĩa nhạc tuyển tập các ca khúc tiếng Quảng Đông.
“Đây là… ?” Lão gia tử nhìn chú chó con trắng như tuyết đang phình phịch chạy tới, có hơi kinh ngạc.
Lục Thiến cười nói: “Ông nội toàn ở trong nhà, không chịu ra ngoài đi lại gì hết, cháu sợ ông buồn chán nên tặng Đoàn Đoàn cho ông giúp ông giải sầu.”
Chú chó nhỏ có hai tai nhọn nhọn dựng lên, mặt mày cong cong như trời sinh biết cười, quả thật không có cách nào khiến người ta không thích.
“Được được! Vẫn là Thiến Thiến tri kỷ nhất!” Ông cụ Lục thực sự rất vui vẻ.
Trong ba người con gái của Lục Chấn Vân, ngoài con gái lớn Lục Nhu ở lại Lục thị công tác, thì con thứ hai Lục Thiến làm cô giáo nhà trẻ, con gái út Lục Tuyết năm nay mới mười tám, còn đang du học ở nước ngoài, lần này theo khảo đoàn sát của trường đến Nam Cực, không về kịp mừng thọ ông nội nên đặc biệt gửi quà về.
Về ba cô con gái này, Lục Nhu chững chạc, Lục Tuyết hoạt bát, duy nhất Lục Thiến ở giữa không nói tới thứ bậc và giới tính đều không bị người khác chú ý, tính cách lại dịu dàng hòa thuận.
Đến lượt Lưu Hàng và Lưu Nguyệt, ông cụ tựa như vì chuyện vừa rồi mà cơn giận chưa tan, không hề tươi cười, chỉ ừ nhẹ một tiếng, còn giáo huấn hai người họ mấy câu. Lưu Nguyệt từ trước đến nay rất sợ người ông này, thấy thế rụt cổ lại không dám mở miệng, Lưu Hàng thì khẩn cấp dời đi mục tiêu, miễn cho bom đạn trúng vào mình.
Anh ta thấy Lục Hành ngồi một bên cứ như người không liên quan, lập tức chuyển dời mâu thuẫn: “Ông ngoại, cháu biết sai rồi, không bằng xem thử anh ba tặng quà gì cho ông?”
Lục Cẩm Khanh cũng cười nói: “Đúng đó ba, con vẫn nhớ rõ năm ngoái Lục Hành tặng tranh của Tề Bạch Thạch, nhưng tiếc cho cháu nó một mảnh hiếu tâm, đứa nhỏ này không biết phân biệt thật giả, vậy mà bị người ta lừa cho… A Hành, không phải năm nay cháu lại tính tặng thư họa nữa đấy chứ?”
Cuộc nói chuyện khiến sự chú ý của mọi người trong chớp mắt đều dồn vào Lục Hành.
Lục Hành liếc nhìn Lục Cẩm Khanh một cái, lộ ra một nụ cười không rõ nghĩa, “Cô à, cô không nói thì cháu cũng quên, lần trước cháu còn tình cờ gặp người quen cũ của cô, Tiêu Chính Hùng đấy!”
Lục Cẩm Khanh chợt tắt nụ cười, chưa kịp trả miếng thì đã nghe Lục Phong nói: “Anh Hành, anh tặng gì vậy, mở ra xem xem nào!”
Thật ra Lục Hành không dám đem toàn bộ tiền cược đặt hết vào Tang Doanh, vì vậy ngoại trừ bức tranh bán thành phẩm kia, anh còn mua một cặp bình bạch ngọc Dương Chi thời nhà Thanh. Do đó khi nghe Lục Phong hỏi, anh mở hộp gấm đựng cặp bình trước.
“Ông nội, đây là quà của cháu, chúc người vạn thọ vô cương, niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu (thọ vạn năm chẳng cùng, hàng năm đều như hôm nay, tuổi nào cũng như lúc này).”
Lục lão gia tử liếc nhìn bình bạch ngọc, ừ một tiếng, gật đầu: “Cảm ơn cháu, mau ngồi xuống đi.”
Lục Hành biết rõ phản ứng của ông cũng giống như lúc nhận được quà của những người khác, không quá thích cặp bình ngọc này, bèn lấy ra một cái hộp dài.
“Ông nội, cháu còn chuẩn bị một phần quà khác nữa, có điều phần quà này hơi đặc biệt, không biết liệu ông có thích không.”
“Ồ?” Ông cụ bị anh khơi dậy lòng hiếu kỳ: “Quà gì vậy?”
Lục Hành mở hộp lấy bức tranh ra, tháo dải lụa thắt bên ngoài.
“Đây là?” Lục lão gia tử đeo kính lão, đứng dậy thận trọng xem xét.
Lục Phong cười ha hả: “Anh Hành, bức tranh chưa hoàn thành này mà cũng làm quà tặng được sao?”
Lục Cẩm Khanh cũng cười nói: “A Hành, cháu nói cháu đã gặp được Tiêu tiên sinh, sao lại không nhờ ông ta giúp cháu lau mắt? Cái loại bán thành phẩm này mà cũng dám đem đến trước mặt ông nội…”
Bà ta nói còn chưa nói xong, tiếng của lão gia tử đã át mất bà ta.
““Giang kiền tuyết tễ đồ” của Vương Ma Cật? … Không phải, đây là bản sao nhỉ, để ta xem lạc khoản nào, ô? … Là do Triệu Mạnh Phủ vẽ?! Đúng rồi, đúng rồi! Ta đã nói mà!”
Lão gia tử vô cùng vui mừng, nói cũng không nói trọn vẹn được, những người khác nghe mà không hiểu ra sao, Chu Khởi Vân hỏi: “Ba, bức họa này tốt lắm ạ?”
Lão gia tử không để ý bà ta, nhìn thẳng vào Lục Hành: “Bức “Giang kiền tuyết tễ đồ” này cháu kiếm được ở đâu thế, làm sao cháu biết nó là tranh thật?”
Lục Hành nói lại đánh giá của Tang Doanh đối với bức tranh này, khuôn mặt Lục lão gia tử tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, cháu cũng hiểu được thưởng thức tranh đấy, xem ra năm ngoái ăn giáo huấn xong đã trở về nỗ lực học hỏi!”
Lục thị mặc dù lấy kinh doanh làm giàu, Lục lão gia tử cũng học đòi văn vẻ. Tổ tiên Lục thị thậm chí có thể truy ngược đến dòng Lục Cửu Uyên (một triết gia nổi tiếng) thời Nam Tống. Chẳng qua tổ tiên anh hùng, con cháu chưa chắc đã là hảo hán, tới thế hệ của Lục lão gia tử, nếu không có ông ta phát triển cái xí nghiệp nhỏ kia lớn mạnh, thì ngày nay Lục thị ở Hồng Kông cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi. Nhìn lại những người trước mặt, đừng thấy Lục lão gia tử cưới ba bà vợ, trong nhà con cháu đầy đàn, nhưng ông thật sự nhận thấy, nếu phải chọn ra người thừa kế hợp cách chính thức, thì một người cũng không có.
Do vậy, lão gia tử chưa từng khen ai bao giờ lại phá lệ khen ngợi Lục Hành, không khác gì chuyện vạn tuế ra hoa (vạn tuế vốn hiếm khi nở hoa), ngay cả ảnh mắt người khác nhìn anh cũng bất đồng.
Da mặt Lục Hành rất dày, tiếp nhận không bỏ sót một lời khen nào, thầm nghĩ trong lòng cô nàng Tang Doanh này quả thật có chút tài năng. “Ông nội, người quá khen rồi, trên phương diện giám định thưởng thức thư họa này, cháu chỉ vừa mới nhập môn, vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
“Có tiến bộ thì phải khen ngợi, không cần thiết phải che che giấu giấu!” Lục lão gia tử liếc nhìn mọi người một lần, chống chiếc gậy gỗ màu đen đứng dậy “Được rồi, các anh chị cứ chơi đi, A Hành, cháu theo ta đến thư phòng đến một chuyến.”
“Vâng” Lục Hành nhận lấy những ánh mắt khác nhau của mọi người, đi theo phía sau lão gia tử.
Bên tay trái một ly nước tắc, bên tay phải một bịch khoai tây chiên, Tang Doanh lướt nhanh như gió xem tin đồn trên mạng.
Bởi vì muốn viết kịch bản nên cô phải lên mạng tìm tư liệu, kết quả lại vô tình bắt gặp tin đồn giữa mình và Trần Thấm.
Không có ngoại lệ, dư luận cơ bản đều nói Lục Hành phong lưu đa tình, hai sao nữ vì anh mà tranh giành với nhau, lại thêm phát huy trí tưởng tượng phong phú, sống động như thật, đào sâu mổ xẻ, nói Trần Thấm mang thai đứa con của Lục Hành, mẹ sang nhờ con, thậm chí còn nhìn lại các kiểu quần áo mới đây của Trần Thấm rồi suy đoán cô ta đã có bầu mấy tháng. Tại Tieba (diễn đàn trực tuyến của công ty Bách Độ) và fanpage của Trần Thấm, Tang Doanh bị ném đá ngập mặt ngập mày, cũng có người ở diễn đàn nổi tiếng nào đó đăng bài, liệt kê các ngôi sao, thiếu gia từng cặp kè với Trần Thấm ngày trước, cá xem Lục Hành này có thể kiên trì được mấy tháng.
Cho dù có trí nhớ còn sót lại, Tang Doanh cũng không nghĩ khoa học công nghệ phát triển lại có thể mang đến nhiều thú vui như vậy. Ngẫm lại kiếp trước, ngõ nhỏ trong kinh thành tin tức lưu thông cũng rất nhanh, các nữ quyến nhà quyền quý đều có qua lại với nhau, luôn thường xuyên nghe được một ít lời đồn kín, nhưng nếu nói ngồi trong nhà cũng có thể biết được tin tức ở ngàn dặm bên ngoài như bây giờ, đó là điều không tưởng. Có thể thấy, thời đại phát triển cũng không phải hoàn toàn không có hại, ít nhất đại sự quốc gia và lời đồn phố chợ ở thời xưa không được phép lớn tiếng bàn tán, hiện tại thì ai cũng có thể ngang nhiên thảo luận.
Bây giờ Tang Doanh đang xem náo nhiệt, xem đến mức vui sướng, không chút nào phẫn nộ khi mình là một trong các nhân vật chính, bị tổn thương đầy mình.
Điện thoại vang lên, cô nghe máy.
“A lô.”
“Cô đang làm gì thế?” Giọng của A Sam.
“Lên mạng.”
“Sao tôi lại nghe thấy tiếng rôm rốp?”
“Tôi đang ăn khoai tây chiên.” Người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng có tâm trạng không tệ.
“… Cô cũng rảnh ghê nhỉ, uổng công tôi còn lo lắng cô thất nghiệp không có cơm ăn nữa chứ.” A Sam có chút nghiến răng nghiến lợi. “Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?”
“Tin tốt đi.”
“Tin tốt là phần diễn của cô trong bộ phim hôm nọ không bị cắt mất.”
“Ờ.”
“… Cô không hỏi tại sao à?”
“Tại sao?” Tang Doanh nghe lời thuận theo.
“… Bởi vì người diễn chung với cô là Phương Nhạc Dương. Nếu cắt của cô, thì của anh ta cũng bị cắt mất, nghe nói phần đó anh ta thể hiện không tồi, đương nhiên không bằng lòng cắt phim. Do đó Phương Nhạc Dương đấu với Trần Thấm, cuối cùng không biết anh ta móc nối với đạo diễn thế nào, dù sao cũng chúc mừng cô, cô vẫn còn cơ hội lộ diện.”
“Còn tin xấu thì sao?”
“Tin xấu đó là Trần Thấm không cách nào làm khó Phương Nhạc Dương, đành đổ hết lửa lên người cô, phát ngôn bừa bãi đòi “đóng băng” cô.”