Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 13: Chương 13: Chương 11




Có bị “đóng băng” hay không, kỳ thật Tang Doanh chẳng màng. Cô không mấy hứng thú với diễn xuất nên khi nghe tin này cũng không có cảm giác gì.

Trái lại, A Sam cảm thấy từ sau khi cô bị tai nạn thì cả người trở nên khác lạ, sự khác lạ không chỉ thể hiện trong hành vi cử chỉ, mà còn trong việc xử lý và phản ứng trước các sự kiện. Cái kiểu tâm lý bình tĩnh này cứ như trời sập cũng có thể lấy làm chăn đắp, so với ngày trước hoàn toàn như hai người khác nhau. Trước kia nếu Tang Doanh nghe được mình bị “đóng băng”, thì phản ứng đầu tiên tuyệt đối là nhảy dựng lên chửi như tát nước gửi lời thăm hỏi tám đời tổ tông của Trần Thấm, mà không phải như bây giờ, chỉ nhẹ nhàng “à” một tiếng.

“Cô thật không sao chứ?” Anh ta hỏi lời này mà có chút kinh hồn tán đảm, sợ rằng đây là sự yên bình trước cơn bão, cô nàng này sẽ im hơi lặng tiếng xách bình xăng đi tìm Trần Thấm.

Tang Doanh mặc kệ anh ta, thẳng tay cúp điện thoại.

Cô tìm thẻ ngân hàng, kiểm tra số dư tài khoản trong đó.

Thật không dễ gì, với tình trạng tiêu xài của chủ nhân mà vẫn còn được ba ngàn trong tài khoản ngân hàng.

Khóe miệng giật giật.

Ba ngàn là khái niệm gì? Tang Doanh về cơ bản đã hoàn toàn thích ứng với thời đại này, đối với tiền bạc đã có nhận thức mới: Ở thành phố nhỏ, ba ngàn có lẽ là tiền lương một tháng của tầng lớp lao động, nhưng ở thủ đô thì cố lắm cũng chỉ đủ sống một tháng mà thôi.

Lưu Giai Dung vốn là công nhân xí nghiệp nhà nước, hiện tại đã nghỉ hưu, lương hưu một tháng cũng được ba ngàn, nuôi sống hai mẹ con hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Tang Doanh cảm thấy mình đường đường là một vị quý nữ Đại Đường, ngự phong huyện chủ Lê Dương, lăn lộn đến mức chỉ còn lại ba ngàn trong tài khoản, thì quá mất mặt.

Xét cho cùng, cũng là do chủ nhân cũ của thân thể này có nền tảng quá kém.

Kiếp trước trái ngược, phủ đệ của mình được hoàng đế ban cho, không dám nói so được với công chúa Cao Dương từng được sủng ái nhất, nhưng ít ra cũng là hòn non bộ đá Thái Hồ, đình đài thuỷ tạ, tất cả đều có, chưa kể đến hầu gái xinh xắn, nô bộc thanh tú xung quanh tùy tùng. Kết quả hiện tại, Tang Doanh nhìn quanh một vòng, nhìn bức tường ố vàng đến căn hộ diện tích ọp ẹp, độ chênh lệch không phải chỉ lớn bình thường.

Chính vì vậy mục tiêu hàng đầu của Tang Doanh hiện nay, đó là đổi một cái căn nhà lớn cho mình.

Nhà ở thủ đô, khu vực đẹp đẹp một chút ít nhất cũng đã mấy vạn, mục tiêu này cách ba ngàn tiền tiết kiệm bây giờ, ừm, còn xa lắm.

Cô ngẫm nghĩ, tìm số điện thoại vừa nãy A Sam gọi tới, đang tính gọi lại thì điện thoại đổ chuông.

Lại là A Sam.

“Cô có phải đã đi tìm Lục thiếu không?” Ngữ khí của A Sam lúc này là lạ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tang Doanh không trả lời.

“Công ty vừa nhận cho cô hai bộ phim, nghe trên đó nói, như là Lục thiếu nói giúp cô.” A Sam thấy cô bình tĩnh như vậy, trái tim cũng chầm chậm thả lỏng theo. “Cô thực sự không gặp Lục thiếu chứ?”

“Một hai lần gì đó.”

“Cái gì!” Giọng A Sam tăng cao tám độ, cảm xúc vừa khôi phục bình thường lại bắt đầu bùng nổ. “Cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai hả? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, đừng có dây vào anh ta! Cô không nhìn lại gia đình cô là cái gì, gia đình người ta ra sao, cô còn mơ tưởng người ta lấy cô về chắc! Nếu anh ta chỉ là vui chơi qua đường, cuối cùng chịu thiệt thòi không phải là cô sao! Để tôi nói cho cô…”

Lưu Giai Dung bưng đồ ăn ra, bắt gặp Tang Doanh thản nhiên cúp điện thoại, hiếu kỳ hỏi: “Ai vậy?”

“Gọi nhầm số.” Tang Doanh bình tĩnh nói.

Hai giây sau, điện thoại lại đổ chuông, Tang Doanh nhấc lên, sau đó đưa ống nghe cách tai thật xa.

“Chết tiệt, còn dám dập điện thoại của tôi, cô biết không…”

Một tiếng “bộp”, điện thoại lại bị dập.

Thế giới tươi đẹp như vậy, mình lại nóng nảy như thế, thật không tốt, không tốt.

A Sam ở bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu, lần thứ ba gọi đến nhà Tang Doanh.

Lần này nghe điện thoại là Lưu Giai Dung.

“A lô, Tiểu Cổ hả!”

“…” A Sam một bụng tức không xổ ra được, gắng gượng nặn ra bộ mặt tươi cười. “Dì ạ!”

“Chào cháu, lâu quá không gặp nhỉ, Doanh Doanh đang dùng cơm mất rồi, hay là cháu cũng qua đây ăn chung đi, tiện thể để dì nhìn cháu xem!”

Anh ta ngừng một chút “Vâng ạ, bây giờ cháu qua đây.”

Ba mẹ A Sam năm đó cùng sống trong một khu với hai vợ chồng Lưu Giai Dung, mối thân tình giữa hai nhà được thiết lập từ thời điểm ấy. Sau đó, chồng Lưu Giai Dung bị tai nạn giao thông qua đời, Lưu Giai Dung mang Tang Doanh rời đi, ba mẹ A Sam cũng xuất ngoại, chỉ còn A Sam ở lại tiếp tục học tập, hiện sống tại một căn nhà khác của Cổ gia ở thành phố B, cũng trong cùng một thành phố cách nhà Tang Doanh không xa.

Lúc anh ta đến, Tang Doanh còn đang ăn, thấy anh ta bước vào, lông mi cũng không chớp, ăn hết sức chăm chú, nghiêm túc ngồi thẳng nâng đũa gắp thức ăn.

“Cô…”

Lưu Giai Dung mở cửa rồi mang bát cơm ra, niềm nở tiếp đón: “Đến đây, Tiểu Cổ, ngồi xuống đã, lúc Doanh Doanh nó ăn cơm thì tuyệt đối không nói chuyện, cháu cứ ăn trước đi!”

A Sam cũng thấy đói bụng, nói cảm ơn rồi ngồi xuống ăn.

Đừng thấy Tang Doanh cử chỉ tao nhã, tốc độ ăn cơm lại không hề chậm. A Sam chỉ thấy mình còn chưa gắp được mấy đũa, chén đĩa cũng đã trống không.

Bên kia Tang Doanh ăn no uống đủ, đẩy chén đũa đứng dậy. “Tôi xuống dưới lầu tản bộ một lát, anh cứ ăn đi.”

“Đợi đã…” Nói chưa dứt lời đã bị sặc cơm, A Sam lên cơn ho sặc sụa.

“Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn.” (Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện). Tang Doanh vỗ vai anh ta rồi rời đi.

“Khụ khụ khụ khụ!” Anh ta bỗng nhiên có cảm giác muốn chết.

Hết sức vất vả đợi đến lúc bản thân bình ổn được cơn ho, Tang đại tiểu thư cũng đi tản bộ về, anh ta đã hoàn toàn không còn cáu giận, không ngờ lại có cảm giác xúc động đến độ nước mắt lưng tròng.

Trên bàn đặt hoa quả Lưu Giai Dung đã rửa sạch, bà vừa ra ngoài tìm hàng xóm chơi mạt chược, để lại không gian cho bọn họ.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” A Sam nói.

“Nói đi.” Vừa tản bộ về, Tang Doanh toàn thân sảng khoái.

“Có phải cô đi cầu xin Lục thiếu, để anh ta giúp cô nói chuyện với lãnh đạo công ty không?”

“Không phải.”

“Vậy anh ta làm sao lại chủ động giúp cô?”

“Có lẽ là do tôi đã giúp anh ta chăng.”

A Sam mở to mắt, “Giúp anh ta? Cô có thể giúp anh ta cái gì chứ?”

“Giúp tôi cắt cam đi.”

Tang Doanh dựa người trên ghế sa lon, cằm lướt qua đĩa trái cây, sai khiến người khác không hề thấy áp lực.

“…” Để nghe được “tin hot”, A Sam đành cam chịu gọt vỏ cam.

Đợi đến lúc A Sam gọt vỏ xong, cắt quả cam cắt thành từng miếng từng miếng đưa cho cô. Tang Doanh ăn một miếng, cam ngọt thơm nhiều nước, cô thấy tâm trạng rất tốt, bấy giờ mới đem chuyện giúp Lục Hành kiếm được bức “Giang kiền tuyết tễ đồ” của Triệu Mạnh Phủ trong buổi đấu giá nói sơ qua.

A Sam càng nghe thì đôi mắt mở càng lớn, “Cô học giám định thư họa hồi nào đấy, sao tôi không biết?”

Tang Doanh ăn xong miếng cam cuối cùng, vỗ vai khen ngợi anh ta, “Tay nghề không tồi, lần sau lại giúp tôi gọt nữa nhé.” Đứng dậy đi rửa tay, hoàn toàn không có hứng giải thích.

U oán nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, A Sam phát hiện khí thế lúc đến của mình toàn bộ không còn gì.

“Vậy cô tính sao bây giờ?” A Sam bám theo phía sau như hồn ma hỏi dồn.

“Tính sao là tính sao?” Tang Doanh lấy nước hoa hồng vỗ vỗ lên mặt, sản phẩm chăm sóc da ở đây cô dùng đã lâu, vẫn thấy không bằng bột hoa kiếp trước đám thị nữ trong phủ dùng hoa tươi theo mùa điều chế ra, càng không nói tới những thứ được trong cung ban thưởng. Có lẽ hôm nào tự mình làm một bộ thì tốt hơn.

“Cô hiện giờ chẳng khác nào tiếp tục cùng Lục thiếu dây dưa mập mờ, đối với Trần Thấm mà nói chỉ là scandal gấm dệt thêm hoa, nhưng đối với diễn viên nhỏ chưa thành danh như cô là không hề có lợi. Tang Doanh, mẹ của tôi sau khi nghe nói tôi đang dẫn dắt cô, luôn dặn tôi phải chăm nom cô thật nhiều, tuy dưới tay tôi không chỉ có một mình cô là nghệ sĩ, nhưng chỉ riêng với mối giao tình của bề trên chúng ta, tôi cũng không muốn thấy cô lầm đường lạc lối.”

Tang Doanh trước kia một lòng hướng đến phù hoa, trước nay chưa từng nghe lọt lời khuyên của A Sam, A Sam cũng lười nói, Tang Doanh hiện tại có vẻ “bình thường” nhiều rồi, thành ra anh ta lúc này không dễ gì khuyên bảo hết lời.

Tang Doanh chớp mi, sờ đầu anh ta như sờ cún con. “Tôi biết rồi.”

“Vì thế?”

“Vì thế nên giờ tôi phải đi vào nhà vệ sinh, anh muốn vào hầu hạ không?”

“…”

Nhìn cô từ phòng vệ sinh ra, A Sam đen mặt truy hỏi: “Vậy cô có nhận hai bộ phim đó không đây?”

“Nhân vật thế nào?”

“Đều không tệ đâu, một bộ là phim điện ảnh, viết về Hán Cao Tổ Lưu Bang, vai diễn của cô là người phụ nữ trong hậu cung khi ông ta về già – Tân phu nhân. Vì giúp Lữ hậu hạ độc Thích phu nhân, kết cục bị Lưu Bang phát hiện xử tử, từ đó về sau vợ chồng Lữ hậu trở nên xa cách, nói đơn giản là một vai nữ bị làm vật hi sinh.”

Tang Doanh nghe xong nói: “Chưa nói tới việc trong lịch sử có vị Tân phu nhân này hay không, Lữ hậu đường đường là hoàng hậu của Cao Tổ, đi theo Hán Cao Tổ vào sinh ra tử, trong triều đình có danh vọng cực cao, muốn xuống tay với Thích phu nhân, cần gì phải dùng loại thủ đoạn cấp thấp này chứ?”

A Sam liếc mắt khinh khỉnh: “Biên kịch viết như vậy, tôi làm gì được đây?”

“Còn bộ khác thì sao?”

“Bộ còn lại là phim truyền hình, chủ yếu kể về khúc mắt giữa hoàng đế Thái Tông Hoàng Thái Cực và người phụ nữ của mình, điểm nhấn là về tình yêu của ông ta với Hải Lan Châu. Còn cô, đóng vai tỳ nữ của Tiểu Ngọc Nhi – vợ của em trai ông ta Đa Nhĩ Cổn – tên Ô Lan, lần này đất diễn so với bộ trước nhiều hơn một chút. Ô Lan này yêu thầm Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực cũng biết, nên liên tục lợi dụng nàng ta, không chỉ bảo nàng xúi giục hai vợ chồng Đa Nhĩ Cổn và Tiểu Ngọc Nhi bất hòa, còn sai nàng đưa tình báo giả cho Đa Nhĩ Cổn ở tiền tuyến, khiến Đa Nhĩ Cổn thua trận, để Hoàng Thái Cực có cớ làm yếu đi binh quyền của ông ta, cuối cùng kết cục của cô là…”

A Sam nhìn qua kịch bản, “Âm mưu bại lộ, bị Trang phi túc trí đa mưu bên cạnh Hoàng Thái Cực, cũng chính là chị của Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi vạch trần, chết dưới kiếm Đa Nhĩ Cổn.”

“Sao lần nào kết cục của tôi cũng thảm thế?”

“Bởi vì cô là vai phụ.”

“Với lại bộ này có nhiều chỗ khiến người ta muốn chửi lắm.”

“Chỗ nào?”

“Một đứa tỳ nữ mà có năng lực đưa tình báo giả ra tiền tuyến, điều này không ăn khớp với lịch sử. Biên kịch này nhất định là không có não.”

Tang Doanh liếc qua kịch bản, trên đó viết: Tình sử Thanh Thái Tông – một bộ phim kể lại ân oán vướng mắc cả đời của một đời minh quân Đại Thanh, một câu chuyện ái tình cảm động rơi nước mắt, một anh hùng sắt đá nhu tình, chinh chiến thiên hạ vì tình yêu từ bỏ hậu cung ba ngàn.

“Còn nữa, hoàng đế của một triều đại thế phát dịch phục (cạo đầu và mặc trang phục người Mãn), bế quan toả cảng, cũng được gọi là minh quân hay anh hùng sao?”

Đại Đường, nơi kiếp trước cô sống, với phong thái của đại quốc rộng lớn cởi mở và bao dung, tiếp nhận tứ di bốn phía (tứ di: bốn loài mọi rợ, người Trung Quốc ngày xưa coi các dân tộc bốn phương là mọi rợ), nhưng tấm lòng đó, phải được thành lập trên nền tảng thực lực quân sự hùng mạnh. Trong khi đó sử sách viết, thời kì cuối triều Thanh, khói lửa nổi lên bốn phía, đừng nói tứ di xâm phạm, ngay cả Uy Quốc (Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa) cũng có thể tùy ý tàn sát con dân Trung Hoa. Điều này làm cho Tang Doanh không có chút hảo cảm nào đối với nhà Thanh.

A Sam buông tay: “Tang tiểu thư, đây là phim truyền hình, không phải lịch sử, không cần nghiêm túc như vậy. Người xem toàn thích thể loại “thiên lôi cẩu huyết”*, hợp lý hay không cô không cần quản, cô chỉ cần biết người xem thích là ok. Đầu năm nay, tỉ suất người xem là tất cả, đạt tỉ suất cao nhất, địa vị của biên kịch cũng theo nước lên thì thuyền lên, ai quan tâm ăn khớp với lịch sử hay không chứ. Nếu cô cứ thành thật viết thể loại chính kịch lịch sử, bảo đảm không ai thèm coi! Thực ra khi hai kịch bản được đưa ra, tôi dám khẳng định, kịch bản sau lên phim sẽ “hot” hơn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đủ sốc.”

“…”

Tang Doanh nói: “Chính kịch chưa chắc đã không được đón nhận, trong lịch sử cũng có cảnh huyết nhục tung tóe, đao quang kiếm ảnh, chẳng qua biên kịch hiện nay trước khi viết không chịu lật lại sách sử mà thôi.”

A Sam lẩm bẩm: “Nói thì dễ lắm, vậy cô viết thử xem?”

“Anh đọc được không đấy?”

“Cô nghĩ tôi đây lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm như thế, không lẽ ngay cả khả năng giám định kịch bản nào có thể “hot” cũng không có…”

Từ “sao” còn chưa kịp nói, một tập giấy đã ném lên người anh ta.

A Sam mở ra xem vài trang, hơi giật mình, “Cô viết thật à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.