Trương Gia Hồng cũng thấy bữa nay mình xuất môn không coi ngày.
Lần này nếu có té xuống, thì thà chết luôn còn đỡ hơn chịu cảnh nửa sống nửa chết, điều thảm nhất là đã nằm liệt giường rồi vẫn phải nhìn cái bản mặt diễu võ dương oai của Khưu Duy Đức kia.
Ngựa bị vấp phải hàng rào, móng trước khuỵu xuống, Trương Gia Hồng dựa vào bản năng sinh tồn nắm chặt dây cương nằm trên lưng ngựa, tiếng vó ngựa bên tai từ xa lại gần, trong cơn hốt hoảng anh ta như thấy có một người vươn tay tới cho mình.
“Nhảy qua đây!”
Sự thật chứng minh rằng mấy cảnh trên phim ảnh hoàn toàn xuất phát từ thực tế, và khi con người đang ở vào thời khắc nguy cấp thường có thể bộc phát ra tiềm năng vô hạn. Trương Gia Hồng gần như chẳng hề suy nghĩ mà lập tức nắm chặt lấy tay đối phương đang vươn tới, tay kia thì đè ngựa bật người lên, dồn sức đạp mạnh vào thân ngựa, phối hợp sử dụng cả tay lẫn chân, vô cùng thảm hại trèo lên phía sau đối phương.
Vừa hoàn hồn cũng biết nghĩ lại mà sợ, anh ta thấy Tang Doanh vẫn tiếp tục cưỡi ngựa lao về phía trước, tốc độ không giảm mà còn tăng, không khỏi lắp bắp: “Sao, sao còn chưa dừng lại?”
“Trận đấu đã kết thúc đâu.” Tang Doanh không quay đầu lại.
Tại Đại Đường kiếp trước của cô, có một môn thể thao rất thịnh hành, Polo.
Trò này so với cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật còn khó hơn, thử nghĩ mà xem, một tay bạn phải cầm gậy đánh bóng, mặt khác phải điều khiển đường chạy của ngựa và giữ cân bằng cho bản thân, lại còn phải cúi người chơi bóng, chuyền bóng cho đồng đội hay đánh bóng vào cầu môn, nói trắng ra chính là chơi khúc côn cầu trên ngựa .
Nếu như nói hệ số nguy hiểm của đua ngựa là năm, vậy môn Polo chính là tám thậm chí là chín.
Ở triều Đường, môn Polo thịnh hành không lỗi, ngay cả hoàng đế cũng đích thân ra trận, phụ nữ quý tộc thì thường xuyên mời nhau đi chơi Po-lo. Tang Doanh tất nhiên có kỹ năng chơi bóng khá tốt, nên lúc Lục Hành hỏi cô có muốn đến trường đua ngựa chơi không, cô đồng ý ngay lập tức.
Thực tế đã chứng minh quyết định của Lục Hành thật sáng suốt, Trương Gia Hồng không chỉ một lần cảm ơn tám đời tổ tông Lục Hành, nếu không có anh ta bỗng nhiên nổi hứng, thì giờ này mình đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện cũng không biết chừng.
Vì thế mọi người trố mắt há mồm nhìn một cô gái đột nhiên xuất hiện, cực kì phong độ cứu lấy Trương Gia Hồng, sau đó vẫn có thể vượt qua chướng ngại một cách thành thạo, tiếp tục đuổi theo Khưu Duy Đức.
Lục Hành há hốc mồm ra nhìn trân trân theo bóng dáng Tang Doanh, gần như không ngậm mồm vào được.
Phương Duệ Thu đứng bên cạnh chọc chọc anh ta, “Ánh mắt cậu lần này không tồi ha!”
Bên kia Khưu Duy Đức vừa nghe thấy tiếng hét liên tục ở phía sau, thì biết ngay Trương Gia Hồng có thể đã xảy ra sự cố, không khỏi giảm tốc độ xuống, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Kết quả nhìn thấy phía sau có người cưỡi ngựa phi tới, nhìn kỹ lại, không ngờ là cái cô nào lạ hoắc lạ huơ, còn Trương Gia Hồng đang ôm eo người ta chặc cứng ngồi ở đằng sau, vẻ mặt sợ hãi, rất chi là giống mỹ nữ mới được anh hùng cứu, có điều “mỹ nữ” này mặt hơi ngu chút xíu.
Ngay lúc đang mất hồn, người đó đã vượt qua anh ta, tới thẳng vạch đích, đến lúc Khưu Duy Đức kịp phản ứng vội đuổi theo, thì đã chậm nửa bước.
Tang Doanh ghìm cương ngựa, dừng lại, quay đầu ngựa, mỉm cười với Khưu Duy Đức mới về tới đích: “Bọn tôi thắng rồi.”
Sau đó xoay người xuống ngựa, đi lại chỗ bọn Lục Hành.
Hà Trĩ Miễn gần như bổ nhào vào người Tang Doanh, “Doanh Doanh, cậu thật là oách quá đi!”
Xuống ngựa, Trương Gia Hồng được hồi sinh ngay tức khắc trong trạng thái bơm đầy máu, ‘chậc chậc’ hai tiếng với Khưu Duy Đức, “Cậu chủ Khâu, ông còn gì để nói không?”
Khưu Duy Đức chế nhạo: “Suýt chút nữa là héo mà vẫn không biết xấu hổ nói mình thắng hả?”
Trương Gia Hồng buông tay, vẻ mặt xấu xa: “Trước trận đấu đâu có nói rõ không được đổi người nửa đường, vả lại đó cũng là chuyện ngoài ý muốn!”
Trọng tài cũng rất khó xử, ai cũng không ngờ kiểu tình huống này lại phát sinh, tuy là lách luật, nhưng cũng không thể nói là không được.
Khưu Duy Đức tức đến ói máu, “Hồi nãy sao ông không té chết luôn đi!”
Trương Gia Hồng dương dương tự đắc chống nạnh: “Bổn thiếu gia phúc lớn mạng lớn, khiến ông phải thất vọng rồi!”
Khưu Duy Đức cười nhạt: “Lần này không tính, có bản lĩnh thì đua lại!”
Không đợi Trương Gia Hồng xù lông, Tang Doanh đã đi tới.”Chúng ta đua với nhau một trận.”
Trương Gia Hồng cáo mượn oai hùm: “Đúng, ông có gan thì đua với Doanh Doanh này!”
Lục Hành cùng Phương Duệ Thu đứng cạnh đó không hẹn mà cùng co giật khóe miệng.
Khưu Duy Đức cười lạnh: “Ông càng ngày càng thụt lùi rồi đấy, không ngờ lưu lạc đến nước phải cần phụ nữ giúp ông ra mặt!”
“Cậu Khâu này, hiện nay chú trọng nam nữ bình đẳng, ông hiểu chưa, nếu ông đồng ý, có thể tìm một người lợi hại như Doanh Doanh đến đây, tôi sẵn sàng tiếp đón!” Trương Gia Hồng ra vẻ tiểu nhân đắc chí kiểu ‘ông khó chịu thì tới cắn tôi đi’.
Bên kia Khưu Nghi Đình nhận được một cuộc gọi, lập tức chuyển máy cho Khưu Duy Đức, Khưu Duy Đức đi sang bên cạnh nghe một lát, hơi đổi sắc mặt, sau khi cúp điện thoại thì quay lại.
“Hôm nay coi như ông kiếm lời, lần tới lại đua tiếp!” Nói xong quay lưng định đi.
“Đừng quên tiền cược của ông đấy!” Trương Gia Hồng ở sau lưng anh ta nói mát.
“Vậy một trăm ngàn đô ——” Tang Doanh nói lấp lửng.
Trương Gia Hồng quay đầu, đổi thành gương mặt tươi cười niềm nở, “Đương nhiên là của em hết!”
Lục Hành, Phương Duệ Thu: “…”
Tang Doanh hài lòng vỗ vai anh ta, cùng đi thay quần áo với Hà Trĩ Miễn.
Bắt gặp ánh mắt Trương Gia Hồng cứ dính chặt lấy bóng hình Tang Doanh, Lục Hành buông lời mỉa mai, “Không có năng lực thì đừng học đòi người ta thể hiện, còn cưỡi ngựa nữa chứ, tôi thấy lúc nãy thiếu chút nữa là ông để cho ngựa nó cưỡi!”
Trương Gia Hồng vuốt ngực, nghĩ lại cũng thấy sợ hãi: “Cậu đừng nói nữa, vừa rồi nếu té xuống thật xem chừng không chết thì cũng tàn phế!”
Phương Duệ Thu đập đập anh ta, “Bởi vậy mới nói người ta có ơn cứu mạng cậu, cậu mau mau lấy thân báo đáp đi!”
“Không thành vấn đề!” Trương Gia Hồng nắm lấy tay áo Lục Hành, “Cậu nói thật đi, cô ấy rốt cuộc có phải bạn gái của cậu không?”
Lục Hành cự nự một lúc lâu, quả quyết phủ nhận: “Đương nhiên không phải, cô ta chỉ là một diễn viên hạng ba thôi, nhưng đừng nói với tôi là cậu thấy hứng thú đấy nhé!”
“Đâu chỉ có thấy hứng thú, tôi còn sắp thành của fan của cô ấy mất rồi! Cậu không trải qua nên không cảm nhận được, cái khoảnh khắc cô ấy kéo tôi lên đó, rất cmn oách!” Trương Gia Hồng vỗ đùi, “Có những lời này của cậu là được rồi, cậu không cần thì tôi theo đuổi!”
Lục Hành: “…”
Thay quần áo xong, Hà Trĩ Miễn có việc rời đi trước, Lục Hành nhớ ra có việc phải nói với Phương Duệ Thu, ám chỉ Trương Gia Hồng bảo Tô Tuệ Tuệ tránh mặt, Trương Gia Hồng dặn lái xe đưa Tô Tuệ Tuệ về trước, rồi đề nghị mọi người cùng đi ăn cơm, những người khác tất nhiên không phản đối.
Tô Tuệ Tuệ cũng rất nghe lời ra về, thật ra cô ta không thể không nghe, cô ta ý thức rất rõ vị trí của mình, tiệc rượu phòng hoa, đừng nói Trương Gia Hồng hẹn Tô Tuệ Tuệ vì thích ‘hàng tươi’, chưa chắc Tô Tuệ Tuệ đã không có ý đồ nhờ cậy anh ta nâng đỡ sự nghiệp của mình, hai bên theo nhu cầu, trong lòng đều hiểu rõ, không cần phải treo chiêu bài tình yêu trên đầu môi.
Trương Gia Hồng nói: “Mọi người muốn ăn gì, để ăn mừng sống sót sau tai nạn, hôm nay tôi mời!”
Phương Duệ Thu phụ trách lái xe, “Bên chỗ Trung tâm thương mại quốc tế có đồ Thái ăn cũng khá ngon.”
Lục Hành nói: “Đồ ăn Nhật.”
Tang Doanh ngẫm nghĩ: “Đồ ăn Sơn Đông.”
Trương Gia Hồng: “Được, ta đi ăn đồ ăn Sơn Đông nào.”
Phương Duệ Thu, Lục Hành: “…”
Dọc theo đường đi, Trương Gia Hồng vẫn chưa hết hưng phấn: “Các cậu có nhìn thấy biểu cảm khi nãy của thằng cha Khưu Duy Đức không, đúng là thích chết được ấy, ai bảo thường ngày gã chướng mắt như vậy! À Doanh Doanh, lần tới nếu có đua ngựa với gã nữa, có lẽ phải phiền em ra trận rồi!”
Tang Doanh còn chưa nói gì, Lục Hành đã ‘anh mày không vui’: “Người ta cũng có công việc mà, cậu tưởng ai cũng giống cậu sao?”
Anh ta vẫn không nhận thấy giọng điệu của mình cứ như vừa bị ai giành mất đồ chơi vậy.
Trương Gia Hồng lười để ý đến anh ta, tiếp tục lải nhải: “Doanh Doanh, nếu hôm nay không có em, nói không chừng anh không có khả năng ngồi ở đây, ân tình lớn lao không lời nào cảm ơn hết được, sau này em có chuyện gì chỉ cần gọi anh một tiếng, vượt lửa băng sông anh đều làm thỏa đáng hết cho em! Anh thấy kỹ thuật đó của em đúng là ngang ngửa với tuyển thủ chuyên nghiệp, em từng tập qua sao? Có rảnh dạy anh mấy chiêu được chứ, đúng rồi, lát nữa em cho anh tài khoản ngân hàng, anh sẽ gửi một trăm ngàn đô vào tài khoản cho em, khoản này là em nên được!”
Có ngay một trăm ngàn Đô-la vào tài khoản, tâm trạng Tang Doanh rất tốt, trên mặt lộ ra nụ cười, “Được.”
Lục Hành thừa cơ xen mồm: “Cô học cưỡi ngựa hồi nào vậy, sao tôi không biết?”
Tang Doanh nói: “Trời phú.”
Một lời chặn mồm Lục Hành im re, Trương Gia Hồng cười vui trên nỗi đau của kẻ khác.
Kẹt xe cả ngày trời, vất vả lắm cuối cùng cũng tới được chỗ ăn cơm. Giao thông của thành phố B trước giờ luôn khiến người ta phải lo lắng, may mà đã đặt chỗ trước, nếu không chắc chỉ còn nước tới ngắm người khác ăn.
Bốn người đi vào phòng bao, nhân lúc đồ ăn còn chưa được bê lên, Lục Hành nói với hai người về kế hoạch mở câu lạc bộ của mình, Tang Doanh ngồi cạnh thỉnh thoảng lại bổ sung thêm, cân nhắc còn kĩ càng hơn Lục Hành, ý tưởng cũng càng thêm toàn diện.
Trước đó Lục Hành có nói Tang Doanh không phải bạn gái mình, Phương Duệ Thu với Trương Gia Hồng còn tưởng anh ta nói chơi, bây giờ thật sự đã hơi tin.
Phương Duệ Thu nghe anh ta nói xong, suy nghĩ một hồi lâu, vậy mà cũng thấy kế hoạch này khả thi. “Thiết kế của các câu lạc bộ hiện nay tuy vẫn có phong cách Trung Quốc cổ điển, nhưng về cơ bản đều là kết hợp phong cách của tất cả các triều đại, cậu muốn nhấn vào bối cảnh thời Đường, trừ phi có thể tìm được một chuyên gia thực thụ.”
Lục Hành gật gù, “Người đó tôi đã tìm thấy rồi, vốn dĩ định hỏi ý kiến các cậu thử xem, nếu các cậu thấy ổn, tôi đây chuẩn bị bắt tay vào thực thi ngay.”
Phương Duệ Thu nâng cốc, “Cậu muốn làm ăn đàng hoàng, là anh em tất nhiên phải ủng hộ, tài chính tính tôi một phần đi!”
Trương Gia Hồng cợt nhả, “Ê, sao có thể thiếu tôi được!”
Mấy người họ lại bàn bạc trong chốc lát, đồ ăn lục tục được bưng lên. Tang Doanh thong thả giải quyết sạch phân nửa các món ăn trước mặt, sau đó lau miệng, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Trương Gia Hồng thấy cô rời đi, vội kéo Lục Hành lại: “Cô ấy chỉ là một ngôi sao quèn thật sao, cậu không lừa tôi đấy chứ?”
Lục Hành nguýt anh ta, “Tôi ăn no rửng mỡ chắc?”
Trương Gia Hồng lắc đầu: “Không đúng nha, cậu xem khí chất cử chỉ đó của cô ấy, thậm chí đến ăn cơm cũng không giống người khác, đám tiểu thư danh giá ở đất Hồng Kông này có thúc ngựa cũng theo không kịp một nửa của cô ấy!”
Anh ta vừa nói vậy, Lục Hành và Phương Duệ Thu mới để ý tới, khi nãy Tang Doanh dù là ăn cơm hay nói chuyện, nhìn qua thì không có gì bất đồng với người khác, nhưng mà cẩn thận ngẫm nghĩ lại, rõ ràng lộ ngay ra phong thái khác hẳn với người thường.
Phương Duệ Thu hỏi: “Nếu cô ấy là chỉ ngôi sao quèn thật, thì sao ngay cả lúc bàn chuyện làm ăn cậu cũng đưa cô ấy đi cùng?”
Lục Hành ăn ngay nói thật: “Ý tưởng câu lạc bộ là do cô ấy đưa ra, chuyên gia mà tôi nói cũng là cô ấy luôn.”
Đồng thời cũng kể lại vụ nhờ cô chọn tranh giúp mình.
Phương Duệ Thu và Trương Gia Hồng đều bị sốc tại chỗ.
Lúc này Tang Doanh đã trở lại.
Cả ba người bọn đều nhìn cô với vẻ mặt rất là dị, Tang Doanh chả hiểu ra sao.
Trương Gia Hồng mặt dày: “Doanh Doanh à, A Hành nói em không có bạn trai, là thật à?”
“Vâng.” Tang Doanh gật đầu.
Từ khi cô đến nơi đây, quả thật đã tu thân dưỡng tính rất nhiều, đến cả nam sủng còn không có nữa là.
Mắt Trương Gia Hồng sáng rỡ lên, “Anh đây theo đuổi em được không?”
Ngoài mặt Lục Hành làm bộ không thèm để ý, nhưng lỗ tai lại len lén vểnh lên.