Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 24: Chương 24: Chương 22




Tang Doanh như cười như không, “Tôi không có hứng thú với hình mẫu như anh.”

Trương Gia Hồng có chút thất vọng, “Vậy em hứng thú với hình mẫu thế nào?”

Tang Doanh ngẫm nghĩ, “Xinh đẹp, vâng lời, dễ bảo.”

Lục Hành: “… Cô đang nói tới mèo đó hả?”

“Cũng không hẳn.” Tang Doanh thong thả nói: “Chọn đàn ông hay chọn thú cưng đều có chung một nguyên tắc.”

Mấy anh chàng lần đầu tiên được nghe loại luận điệu này, Phương Duệ Thu hỏi ngay: “Cô nói sao?”

“Đối với phụ nữ mà nói, đàn ông chỉ cần có ba tác dụng,” Tang Doanh giơ ba ngón tay, “Đẹp, dùng tốt, hiểu biết thức thời.”

Ngụm rượu Trương Gia Hồng vừa cho vào mồm suýt tí nữa là phun ra ngoài, “Dùng tốt, là ý chỉ trên giường sao, em cũng thẳng thắn thật đấy!” Anh ta lại nở một nụ cười đầy đen tối, “Cậu Lục bởi vì dùng không tốt nên mới bị đá phải không?”

Lục Hành đáp lại bằng một bạt tai đập bẹp anh ta trên mặt bàn.

Tang Doanh buông tay, coi như không thấy phản ứng của bọn họ, cô thật lòng rất nghiêm túc trả lời vấn đề mà.

Phương Duệ Thu lắc đầu: “Quan điểm này của cô không khỏi quá cực đoan, nếu ai cũng nghĩ giống cô, vậy xã hội này đã sớm do phụ nữ làm chủ, mà không phải đàn ông cầm quyền, trên đời này đại đa số phụ nữ vẫn muốn dựa vào sự chở che của đàn ông, để cho đàn ông che mưa chắn gió.”

Tang Doanh cười cười, “Trong lịch sử Trung Quốc còn xuất hiện cả nữ hoàng, có thể thấy được quan điểm như tôi cũng không phải số ít.”

Phương Duệ Thu cầm lấy ly rượu, “Cô đang nói đến nữ cường nhân chứ gì, những người con gái tôi gặp trong giới này, cho dù có giàu sang đi chăng nữa, thì các cô ấy vẫn mong muốn tìm được một người đàn ông xuất sắc hơn.”

“Đàn ông trời sinh đã có ham muốn chinh phục, nên có xu hướng tìm phụ nữ yếu đuối hơn mình để có thể bảo vệ cô ấy, đạt được cảm giác thành tựu, mà phụ nữ một khi có tiền có thế, đồng dạng như vậy cũng không muốn tìm một người đàn ông để quản thúc mình, cuộc sống chính là phải tìm niềm vui cho mình, chứ không phải là chịu khổ.”

Phương Duệ Thu gật đầu rồi lại lắc đầu, “Trên thực tế thì không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ dựa vào họ giống như chi tơ hồng (một loại thực vật ký sinh trên thân cây khác), riêng tôi muốn tìm một người có tiếng nói chung với mình.”

Lục Hành thấy hai người tán gẫu với nhau thật vui vẻ thì rất không thích, canh chừng kẽ hở xen mồm vào ngay: “Hồi xưa không phải cô suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện bám lấy đàn ông hay sao, bây giờ lại nói là chịu khổ?”

Phương Duệ Thu hoà giải: “A Hành, tôi nghĩ ý của Doanh Doanh không phải vậy đâu.”

Qua trận đua ngựa và cuộc trò chuyện vừa rồi, thành thật mà nói, Phương Duệ Thu rất thưởng thức Tang Doanh, ở cô có sự mạnh mẽ giống chị gái Phương Duệ Hạ, nhưng lại không bộc lộ sự sắc sảo như Phương Duệ Hạ, bên dưới thái độ nhìn như bình thản hiền hoà ẩn giấu một trái tim tự tin kiêu hãnh, nhưng cô quả thật có vốn liếng để kiêu hãnh, chỉ riêng việc thể hiện tài năng cưỡi ngựa, cũng đã đủ làm cho người ta phải kinh diễm, xét đến chuyện cứu Trương Gia Hồng, đó là bọn họ nợ ơn cô. Đây không chỉ là món nợ mà một trăm ngàn đô có thể trả hết.

Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Lục Hành cũng hơi hối hận, anh ta lén lút liếc nhìn Tang Doanh một cái, thấy cô hời hợt mới yên tâm.

“Anh nói không sai, trước kia tôi đúng là nghĩ như vậy, nhưng hiện tại tôi phát hiện, cách suy nghĩ này là sai lầm, biết sai mà sửa lại, không gì tốt hơn thế.” Tang Doanh không để bụng cười nói.

Cậu Lục lần nữa không nhịn được, cái miệng đê tiện lại bắt đầu kiếm chuyện cho cái thân: “Nếu không có tôi, cô nghĩ rằng mình có thể tự kiếm tiền chắc?”

Tang Doanh mím môi cười, hỏi Trương Gia Hồng với Phương Duệ Thu, “Nếu tôi muốn kinh doanh, các anh sẽ hợp tác với tôi chứ?”

Phương Duệ Thu còn chưa nói năng gì, Trương Gia Hồng lúc này đã ngà ngà say rượu vỗ ngực cam đoan ngay: “Anh đã nói với em rồi, người như anh đây rất nghĩa khí, em đã cứu mạng anh, lại không thích anh theo đuổi em, được, vậy thì sau này em sẽ là chị của anh! Doanh Doanh, không, chị à, chị có chuyện gì cứ phân phó một tiếng, nếu em có thể làm được, nhất định bất chấp gian nguy, quyết không chối từ!”

Tang Doanh xoa đầu của anh ta, rất hài lòng.”Ngoan.”

“…” Điều Lục Hành muốn làm nhất bây giờ đó là một phát gạch đập chết Trương Gia Hồng, mẹ nó, thằng này từ nhỏ đúng là chuyên môn ngáng chân mình mà!

Cơm nước xong, Lục Hành đưa Tang Doanh về, Phương Duệ Thu không lái xe đi, trước là ngồi xe Trương Gia Hồng đến trường đua ngựa, sau thì Trương Gia Hồng bảo người lái xe của anh ta đưa Tô Tuệ Tuệ về trước, cuối cùng thành ra chỉ còn mỗi chiếc xe của Lục Hành, Phương Duệ Thu còn có một buổi tiệc, ăn xong liền gọi xe đi trước, để lại Trương Gia Hồng say chếnh choáng, Lục Hành không thể bỏ lại anh ta, chỉ còn cách khiêng anh ta lên xe luôn.

Lục Hành vốn đang tính tìm cơ hội xin lỗi Tang Doanh, lại ngại Trương Gia Hồng đang có mặt, vẫn không nói nên lời, chỉ biết làm thinh suốt dọc đường, rồi nhìn cô xuống xe đi vào khu nhà.

“Tôi nói này người anh em ——” Trương Gia Hồng ôm vai bá cổ Lục Hành, “Phụ nữ ấy mà, phải như chị của tôi vậy mới đủ vị, muốn văn có văn, muốn võ có võ, muốn dáng người có dáng người, không giống cái mụ đàn ông như bà chị của Phương Duệ Thu, thời khắc then chốt còn có thể cứu mạng, nếu không phải chị ấy không thích hình mẫu như tôi, tôi, tôi thực lòng muốn theo đuổi chị ấy!”

Miệng anh ta toàn mùi rượu xộc ra hun Lục Hành khó chịu, tát một cái đẩy đầu của anh ta dịch ra thật xa.”Mới chỉ vài lần gặp mặt đã mua chuộc được cậu rồi à, người phụ nữ mạnh mẽ như vậy cậu cũng muốn ư? Coi chừng cô ta có tiền thì đá đẹp cậu luôn bây giờ, vả lại hiện giờ cô ta chỉ là một diễn viên quèn mà thôi, ngay cả tên tuổi còn chưa có nữa là.”

Trương Gia Hồng vỗ đùi: “Ba tôi thường nói với tôi, nhìn người phải nhìn xa mười năm, đừng khi dễ thiếu niên nghèo đó cậu có từng nghe chưa? Mạnh mẽ thì sao, ba mẹ tôi mà thấy tôi cưới một bà hoàng về, không biết sẽ mừng thế nào đâu, đến lúc đó cô ấy phụ trách xử lý chuyện làm ăn của gia đình, còn tôi có thể tiếp tục tung tăng chơi bời la la là lá la là —— ”

Lục Hành không chịu nổi anh ta ồn ào, tiện tay vơ lấy cái khăn lau cửa xe, mặt tỉnh bơ nhét vào mồm anh ta.

“A u ú ớ ——!”

Hành động của Trương Gia Hồng rất nhanh, qua ngày hôm sau đã chuyển ngay một trăm ngàn đô la vào tài khoản của Tang Doanh.

Một trăm ngàn đô la hiện tại tương đương khoảng sáu trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ, muốn mua nhà thủ đô chắc chắn không đủ, nhưng ít ra nhìn vào tài khoản cũng không quá trống trải.

Rút hai mươi ngàn gửi cho mẹ để mua đồ ăn, lại rút tiếp ba mươi ngàn, không nói trước mà lén đăng kí một tour du lịch châu Âu sang trọng cho bà, Lưu Giai Dung chưa từng thấy con gái hào phóng như vậy, sợ tiền của Tang Doanh có lai lịch bất chính, lại sợ cô vẫn chưa dứt tình với Lục Hành, Tang Doanh không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói đơn giản là tiền thù lao đóng phim, lúc này mẹ cô mới tạm an tâm.

A Sam nhiều lần giục Tang Doanh đi mua thêm ít quần áo, sau này nếu còn phải tham dự hoạt động tuyên truyền phim ảnh các loại, thì không thể lúc nào cũng mặc quần bò áo thun ra ngoài, xét thấy chủ cũ của thân thể này thật sự có gu thời trang quá kém, Tang Doanh không dám tin tưởng mấy thương hiệu trong trí nhớ, nhìn lại một lượt trong số những người quen biết, cuối cùng nhận ra Hà Trĩ Miễn vừa mới quen không bao lâu vẫn đáng tin hơn một chút.

Hà Trĩ Miễn vừa nghe Tang Doanh muốn mua quần áo, không nói hai lời đồng ý ngay, sau đó lái xe đến dưới nhà Tang Doanh đón cô.

Tang Doanh vừa nhìn thấy chiếc xe đỏ chóe rêu rao, không thua gì con xe thể thao đồng bóng của Lục Hành, khóe miệng lập tức co giật.

“Doanh Doanh, đây nè đây nè!” Hà Trĩ Miễn hào hứng vẫy tay với cô.

Tang Doanh ngồi vào ghế phụ.

“Xe này của mình thế nào, đẹp đúng không?”

“…” Đến cả câu hỏi cũng giống nhau như đúc.

“Cậu định mua đồ gì, có thích phong cách nào không?” Nếu bàn đến chuyện chơi bời phóng túng, ăn, mặc, ở, đi lại, thiên kim tiểu thư như Hà Trĩ Miễn tất nhiên là hạ bút thành văn.

Tang Doanh ngẫm nghĩ, “Đơn giản, có khí chất, không màu mè hoa lá.”

Hà Trĩ Miễn nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu, “Cứ giao cho mình, cậu vốn xinh sẵn rồi, mặc cái gì cũng đẹp hết. Thật ra mình đã sớm thấy cậu suốt ngày mặc quần bò đúng là phí của trời, nếu muốn mua thì phải mua cả giày với trang sức nữa, da cậu trắng, chân lại thon, ăn diện vào nhất định sẽ rất đẹp!”

Tang Doanh nhắc nhở: “Nước miếng sắp rớt xuống kìa.”

“…” Hà Trĩ Miễn thật thà giơ tay lau theo bản năng.

“Đúng rồi Doanh Doanh, cậu là diễn viên thật sao, đóng những phim gì rồi?”

Tang Doanh nói ra tên mấy phim cô đóng gần đây nhất, mặt Hà Trĩ Miễn ngơ ngác, “Hình như chưa từng nghe qua.”

“Thì bởi chưa chiếu mà.”

Hà Trĩ Miễn vệt đen đầy đầu, “Cậu lại trêu mình nữa rồi.”

Tang Doanh bẹo má cô, “Ai bảo cậu đáng yêu làm chi.”

Mặt Hà Trĩ Miễn đỏ bừng lên, “Thật ra mình cũng hợp ý cậu, không biết sao lần đầu nhìn thấy cậu đã cảm thấy thân thiết, cậu rất khác biệt với những cô gái mình từng gặp.”

“Ồ? Các cô đó ra sao?”

Hà Trĩ Miễn bĩu môi, “Đám thiên kim quyền quý ấy mà, toàn là chảnh chọe làm giá, nói chuyện nhỏ giọng nhẹ hơi, gặp mặt thì tâng bốc lẫn nhau, cả một số ngôi sao nữ trong làng giải trí, có người chảnh còn hơn thiên kim tiểu thư thật nữa, có người lại xum xoe nịnh bợ, trong mắt lộ ra toan tính. Nhưng mình vừa gặp cậu đã cảm thấy cậu không giống như họ, cái khác không nói, phỏng chừng ngay cả nài ngựa giỏi nhất hội đua ngựa Hồng Kông cũng không giỏi thuật cưỡi ngựa bằng cậu.”

“Mình cũng thấy cậu rất đặc biệt.”

Kiếp trước kiếp này, những người đấu đá với nhau đã thấy nhiều, sau khi đến thế giới này, lại liên tiếp đụng phải mấy kẻ ngố, đầu tiên là Lục Hành, rồi tới là Trương Gia Hồng, sau đó lại là Hà Trĩ Miễn còn đơn thuần hơn, chẳng lẽ cô là thể chất hấp dẫn kẻ ngố sao?

Hà Trĩ Miễn cười híp cả mắt, “Chỉ với mình cậu thôi, trực giác của mình rất sâu sắc đó, chỉ cần là người mình nhìn trúng, cuối cùng đều trở thành bạn tốt cả.”

Tang Doanh hơi tò mò, “Vậy cậu nhìn trúng mấy người rồi?”

“Tới giờ mới chỉ có một mình cậu à.”

“…”

Hà Trĩ Miễn đưa cô đến nơi tập hợp xa xỉ phẩm nổi tiếng trong thành phố, tòa nhà được xây toàn bộ bằng thủy tinh phản xạ hào quang dưới ánh mặt trời, dù cho tất cả những thứ trong kia đều có giá trên trời, nhưng như cũ vẫn không thiếu người ra kẻ vào.

Bất luận là thời đại nào, ăn ngon mặc đẹp luôn là hình thức hưởng thụ chỉ ra sự khác biệt giữa người với người, cho đến ngày nay cũng không thay đổi. Điều khác biệt là ở cổ đại xuất thân quyết định giai cấp, là tầng lớp đứng chót trong ‘sĩ nông công thương’, thương nhân vĩnh viễn là hóa thân của sự ti tiện, nhưng tại xã hội hiện đại này, thương nhân bật lên trở thành tầng lớp sánh vai với quan chức, hơn nữa chỉ cần anh có đủ năng lực, thì có thể từ hai bàn tay trắng, phấn đấu tiến lên xã hội thượng lưu, điều này có thể coi là một loại động lực.

“Vốn đồ đặt may riêng là tốt nhất, cũng không có nguy cơ đụng hàng với người khác, nhưng chắc chắn phải tốn thời gian hơn, lỡ cậu phải tham gia hoạt động gì thì sợ không kịp, hơn nữa mình đang rất nóng lòng muốn thấy bộ dạng cậu sau khi ăn diện!” Là thiên kim của ông trùm hàng hải Ma Cao, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, Hà Trĩ Miễn rõ như lòng bàn tay mấy vụ này.

“Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phong cách Dior hợp với cậu hơn, cậu cứ thử xem, không hợp bọn mình lại đi chỗ khác.”

Tang Doanh không có ý kiến gì, theo cô đi.

Nhân viên cửa hàng vừa thấy Hà Trĩ Miễn, lập tức tươi cười ra tiếp đón.

“Cô Hà, lâu lắm rồi không tới đấy, khí sắc có vẻ tốt hơn, cũng đẹp hơn nữa!”

Hà Trĩ Miễn gật đầu, ý cười nhàn nhạt, không tùy ý như lúc ở bên Tang Doanh.

Nhưng cô nhân viên lại cười càng vồn vã hơn, cứ như phản ứng của Hà Trĩ Miễn như vậy mới là bình thường.

“Gần nhất ra bộ sưu tập Xuân Hè, cô có muốn xem không ạ?”

Hà Trĩ Miễn nói: “Không phải tôi muốn mua, là cô đây muốn mua, cô giúp cô ấy chọn một bộ.”

Tang Doanh mặc quần áo rõ ràng không cùng cấp bậc với Hà Trĩ Miễn, rất dễ khiến người ta hiểu lầm là người hầu của Hà Trĩ Miễn, thiên kim nhà giàu quả thật thường được vây quanh bởi một vài cô gái có gia thế bình thường, huống chi thân phận Hà Trĩ Miễn không hề bình thường.

Nhân viên bán hàng nghe Hà Trĩ Miễn nói thế, mới phát hiện Hà tiểu thư đối xử với người bạn này rất thân thiết, căn bản không phải là thái độ đối đãi người hầu, giật mình tỉnh ra, vội vàng nói: “Vâng, không thành vấn đề, mời hai cô.”

Tang Doanh liếc mắt liền nhìn trúng một chiếc đầm dài màu trắng không tay, “Tôi thử cái kia xem.”

“Vâng.” Nhân viên lấy đầm ra, đưa cho Tang Doanh.

Một lát sau, Tang Doanh thay đồ bước ra từ phòng thử, hai cô nhân viên và Hà Trĩ Miễn đều sáng mắt lên.

Voan trắng như tuyết trải dài từ vai đến mắt cá chân, ở giữa là một dải ruy băng đen quấn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở phía trước, phác thảo toàn bộ đường cong phần eo, uyển chuyển phiêu dật, đơn giản thanh lịch, kết hợp một đôi giày cao gót bảy phân màu be, quả thực có thể làm người phát ngôn của Dior.

Nhân viên bán hàng hết lời ca ngợi: “Tôi chưa từng thấy bất cứ ai mặc bộ váy này đẹp như vậy, thật ra trước đó còn có một vị khách cũng mua bộ váy này, cô ấy cũng rất đẹp, nhưng mà mặc vào vẫn không đẹp bằng cô!”

Hà Trĩ Miễn vốn rất thích, vừa nghe có người mua, liền nói: “Doanh Doanh, không thì cậu chọn mẫu khác đi, nếu gặp phải người đụng hàng thì bực lắm.”

Tang Doanh không thèm để ý, “Mình chính là mình, dù mặc giống nhau cũng không ai có thể bắt chước được.”

Thấy cô nói như vậy, Hà Trĩ Miễn cũng không khăng khăng nữa, lại xách ra một đống quần áo, “Đây là mấy cái mình vừa chọn, cậu vào thử hết đi!”

Tang Doanh nhìn gần mười bộ đồ cùng biểu tình hưng phấn của cô, không nói nên lời, coi mình như búp bê để trang điểm hay sao vậy trời?

Cô thử thêm mấy bộ, cuối cùng tính cả bộ váy trắng kia, tổng cộng mua ba bộ đồ, hai đôi giày cao gót, hai cái lắc tay, một sợi dây chuyền, hai đôi bông tai, thiệt hại gần một trăm ngàn, không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, Tang Doanh trước kia xài tiền còn dữ hơn, có thể xem như tiêu tiền như nước, nhưng chưa bao giờ thể hội cái loại cảm giác bạc trắng chảy ra từ trong tay mình chân thực như vậy, không khỏi có chút xót ruột.

Lười thay đồ, cô quyết định mặc luôn một bộ trong đó đi về.

Hà Trĩ Miễn cũng mua hai bộ quần áo, lại đặt làm hai bộ, hai người bấy giờ mới xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài, lúc này phía bên kia cửa thủy tinh, có một người cũng đang bước tới.

Tang Doanh vừa thấy, không ngờ là người quen cũ.

Trần Thấm cũng hơi bất ngờ, lập tức kịp phản ứng, nhìn cô từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười: “Nghe nói cô lại dùng thủ đoạn gì để cậu Lục giúp cô kiếm quan hệ đóng phim? Thật sự là ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn nhỉ, nhưng mà đừng có làm mấy trò như lần trước nữa đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.