Rơi vào đường cùng, Lưu Diên phải trốn xuống dưới gầm án đài, hắn xòe tấu
chương che cho phần trán, vừa định thò mặt ra thì cảm thấy có cục lông
xù cọ cọ vào chân mình. Lưu Diên mừng quá, vội thò tay ôm vật kia, run
rẩy giơ lên nói: “Bảo bối, nể mặt nó… Đừng, đừng đánh…”
“Cục, cục cục.” Cục tròn tròn trắng như tuyết có lông dài gần chạm đất, may mắn đám
lông trên đỉnh đầu được cắt tỉa tỉ mỉ, vừa vặn để lộ đôi mắt “gà” to
tròn, đen bóng sáng ngời.
“… Sao nó lớn lên thành thế này?” Liên Tam buông tay, vẻ mặt 囧 hoảng hốt mắt đối mắt với con gà kia.
Lưu Diên vui vẻ, chân chó giơ cao con gà, cười nịnh nói: “Mỗi ngày tự tay ta cho nó ăn ba bữa, không gián đoạn buổi nào, cách ngày
tắm một lần, Trương Phúc chải lông cho nó. Nàng sờ thử xem bộ lông trắng muốt của nó có vẻ bóng loáng, mềm mại không…” Vừa nói vừa nâng cao con gà trước trước mặt Liên Tam, muốn nàng sờ thử.
Một con gà lông bóng loáng…
Ánh mắt Liên Tam phức tạp nhìn một người một gà vài lần, rốt cục vươn tay
sờ sờ. Ngón tay chạm vào, từng sợi lông mềm mại xoã tung, hiển nhiên
được chăm sóc rất cẩn thận. Chẳng biết tại sao, nàng bỗng nhiên liền rất muốn thở dài thật dài —— hễ lần nào muốn nói chuyện cẩn thận là lại gặp mấy chuyện kỳ quái.
Không khí trong điện vì con gà
này hòa hoãn hơn nhiều, khi hai bên ngồi xuống nói chuyện thì trên tay
Lưu Diên còn ôm chặt con gà ngoan ngoãn vô tội như cầm kim bài miễn tử
vậy. Tay hắn rót cho nàng tách trà, để nàng nhuận nhuận yết hầu.
Một tay Liên Tam bưng tác trà, một tay để ở mi tâm, thản nhiên nói: “Những kẻ liên quan tới việc Lưu Trạch mưu phản, ngươi đều xử trí nhanh gọn,
dứt khoát. Cả nhà Nhị bá ta, ngươi tính lúc nào thẩm tra giải quyết?” Vụ án bị tạm đình chỉ nhiều ngày, không chỉ lòng người nhà họ Liên nóng như lửa đốt, bên ngoài bàn tán xôn xao, đồn đại rằng có lẽ An quốc phủ
sắp đến đường cùng.
Bàn tay Lưu Diên đang vuốt đầu gà trắng tạm dừng, không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà ngẩng đầu nhìn
về phía nàng, nói ra quyết định của hắn: “Ít ngày nữa ta sẽ ban thánh chỉ, nhận nàng là nghĩa nữ, sắc phong công chúa Vĩnh Ninh.”
Đồng tử Liên Tam phóng đại trong nháy mắt, nàng thay đổi sắc mặt, “Ngươi điên rồi!”
Trái tim Lưu Diên run rẩy, tuy sợ nàng lại tức giận xông vào đánh hắn một trận nhưng cố gắng trấn định, tiếp tục nói: “Sau đó ta sẽ đón nàng vào cung, thông báo với bên ngoài rằng muốn nuôi dạy
nàng bên người. Về phía dân chúng, ta sớm có chuẩn bị, tiền triều từng
có Nữ Đế đăng vị, triều đại trước kia cũng có ví dụ là trưởng công chúa
Lâm Hứa. Đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ thông cáo khắp thiên hạ, nàng
là huyết mạch của hoàng thất, dẫn nàng tế tổ ghi tên vào gia phả…”
Liên Tam lạnh lùng nhìn hắn, Lưu Diên không yếu thế nhìn thẳng nàng.
Ánh mắt giao phong nửa khắc đồng hồ, Liên Tam vung tay áo đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói cho hắn biết: “Ngươi vui vẻ thu nghĩa nữ thì cứ thu, thích phong công chúa thì phong, Liên
Thế Quỳnh nhốt trong tù ngươi muốn chém muốn giết tùy người, ngày mai ta rời kinh.” Dứt lời định nghênh ngang bỏ đi.
Lưu Diên thả con gà trắng xuống, cười đầy chua xót, “E rằng… Không như ý nàng.”
Nàng đi ra một bước, hai bước, ba bước… Đến bước thứ bảy thì bóng lưng tinh
tế yểu điệu lung lay, nàng xoay người, không thể tin nhìn hắn, “Ngươi kê đơn với ta?!”
Lưu Diên bước lên trước, nhẹ nhàng ôm chặt eo nàng, thấp giọng nói: “Để nàng ngủ một giấc thật ngon, chỉ dùng một chút…” Suy nghĩ Liên Tam dần dần mơ hồ, mí mắt càng ngày càng nặng, giọng hắn cực kì dịu dàng văng vẳng bên tai, “Ngoan ngoãn, ngủ một giấc, ngủ dậy mọi chuyện đều tốt đẹp…”
Một giấc tỉnh lại, long trời lở đất.
Cả nhà ba người Nhị phòng của Liên gia còn bị giam trong đại lao. Chỉ chớp mắt Tam cô nương nhà họ Liên được Thánh Thượng thu làm nghĩa nữ, sắc
phong công chúa. Tình huống quỷ dị này khiến không ít người mơ hồ, nhưng rất nhanh thôi, ai không hiểu nghe được tiếng gió từ “người biết
chuyện” tiết lộ cho. Một bộ phận nhỏ ra vẻ thần bí, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nói cho mấy người biết nha, chuyện này tôi nghe được từ lão gia nhà
tôi, vị quận chúa kia —— à không, bây giờ là công chúa, chính là Phượng
Hoàng thật sự! Nghĩa nữ gì gì đó chỉ là ngụy trang thôi!”
“Thật hay giả đó?!” Người nghe hưng phấn hỏi lại.
“Còn giả được chắc? Chuyện này không chỉ lão gia nhà tôi biết, mấy vị lão
nhân của các đại gia tộc đều biết cả. Nếu các người không tin, tìm người quen ở mấy nhà đó hỏi đi.”
“Thế mẫu thân của điện hạ là ai? Tại sao nuôi ở An quốc phủ?”
“Tôi cũng không biết mẫu thân tiểu công chúa này là ai, có điều —— chắc chắn có thân phận không bình thường! Chẳng thế, tại sao không dám nhận vào
cung, nhiều năm qua nuôi ở ngoài chứ? Trước đó, Nhị gia An quốc phủ bị
tống vào ngục, bao nhiều người sợ dính vào tránh xa. Tôi cảm thấy thật
buồn cười, khoan không nói cả nhà An quốc công được Thánh Thượng tín
trọng. Dù Liên nhị gia có một chân thật thì chẳng liên lủy đến những
phòng khác của An quốc phủ. Trong nhà người ta nuôi Phượng Hoàng đó,
Thánh Thượng không nể mặt tăng, cũng phải nhìn mặt phật.”
“Có lý! Theo tôi thấy, thân phận mẫu thân điện hạ tất nhiên bất phàm.” Cố ý nói nhỏ, “Mọi người không biết, nay là phu nhân Trấn Nam Hầu, năm xưa là huyện chủ An Bình, một dạo được nuôi trong cung, cùng lớn lên với Thánh Thượng! Tôi
nhớ rõ vị huyện chủ này lớn hơn Thánh Thượng vài tuổi, đột nhiên gả cho
người khác, đã thế còn gả đi rất xa, nhiều năm qua chưa từng nghe thấy
tin tức bà ta hồi kinh.”
“À…” Mọi người ý vị thâm trường trao đổi ánh mắt với nhau, không nói ra nhưng trong lòng tự có kết luận.
Liên Tam còn không biết bên ngoài không chỉ thay đổi cha ruột của nàng mà
còn đổi luôn mẫu thân. Xem như nàng bị giam lỏng trong cung Vị Ương,
không biết Lưu Diên cho nàng dùng thuốc gì, nàng không thể đề nổi nửa
thành nội lực. Con đường võ nghệ cao cường bị chặt đứt, trong cung thủ
vệ sâm nghiêm, nhất là cung Vị Ương, muốn lén lút trốn đi là bất khả
thi.
Lúc này nàng đang ngồi trong Thiên Điện ở cung Vị Ương, chờ gặp tổ phụ.
An quốc công trông thấy cháu gái không thiếu cánh tay không thiếu chân,
cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Khi ông vào trong Thiên Điện thì không
thiếu cung nữ đi qua đi lại, còn có mấy nữ quan trung niên đứng sau điện hạ. Trong mắt lão công gia ngoài cháu gái chẳng còn ai khác, trực tiếp
bước về phía trước, sốt ruột hỏi han: “Hàm nhi mấy ngày nay sống trong cung thế nào? Có ai bắt nạt cháu không…”
“Xin Quốc công gia khoan đã!” Một cái nữ quan trung niên mặt mũi nghiêm khắc đứng ra, nói với An quốc công: “Tuy ngài là tổ phụ công chúa, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ nghĩa, hành lễ với công chúa trước…”
“Ngươi câm miệng! Ngươi dám giáo huấn tổ phụ bản cung! Ngươi ăn gan hùm mật gấu hả?” Liên Tam nổi trận lôi đình, ném ấn trà qua, “Lăn! Cút hết cho ta!”
Nữ quan kia bị đập trúng đầu, máu đỏ sậm chảy xuống từ trên trán, dọa đám
cung nữ, nữ quan xung quan trắng bệch, “Phịch phịch” “Phịch phịch”,
trong điện vang lên tiếng quỳ đồng loạt, chúng nữ câm như hến.
“Cút đi!” Liên Tam trầm mặt, “Đừng để ta nói lần thứ hai!”
Đại điện không còn bóng người.
Liên Tam chạy xuống bậc thang, bổ nhào vào lòng ông khóc nức nở nói: “Ông, cháu bị hắn hạ độc! Cháu muốn trèo tường ra ngoài mà không trèo được!”
An quốc công đau lòng lắm, ông vốn định hỏi “Sao lại phong cháu làm công chúa?”, lúc này chỉ nhìn thấy nước mắt tôn nữ, “Hàm nhi không khóc không khóc… Ông trưng bản mặt già nua này đi cầu xin
Thánh Thượng, sao ngài ấy có thể ép cháu ở trong cung! Cái gì công chúa
hay không phải công chúa, chúng ta không thèm!” Bên ngoài sửa cả họ cháu gái, lão công gia mới nghe tin thì tức giận, suýt nữa hôn mê —— chuyện quái gì thế này!
Liên Tam được gặp ông nội, ủy khuất vì mấy ngày nay hành động bị quản chế
toàn bộ dâng trào nên khóc vài tiếng. Lúc này nghe lời ông, nàng tức
giận đến mức lại rơi mấy giọt lệ, nói: “Tổ phụ đừng đi cầu hắn, vô
dụng! Hắn hạ quyết tâm giữ cháu lại trong cung, những lời đồn bên ngoài
đều do hắn phát tán! Tức chết cháu!” Ghé vào vai tổ phụ, nàng lại nức nở.
Lòng An quốc công tan nát, “Thế sao được? Mang danh hào công chúa, tương lai truyền ra điểm nào không
tốt, chẳng phải để người khác đâm thọc cột sống cháu?” Lão nhân gia hiển nhiên minh bạch hành động của Lưu Diên vì cái gì, càng lo lắng
không thể gạt được người trong thiên hạ, chỉ sợ một ngày nào đó lộ ra
xíu xiu dấu vết cũng có thể khiến đấng quân vương gan lớn làm bậy và
cháu gái bảo bối của ông để lại tiếng xấu muôn đời…
Liên Tam một bên lau lệ, hậm hực: “Nếu hắn bắt cháu làm công chúa, ta dám gọi hắn một tiếng phụ hoàng! Tương
lai cháu tiện tay thu luôn giang sơn này, để lão hoàng đế ăn không khí!”
“…” An quốc công bị giật mình, câm nín trong chốc lát, cuống quít thấp giọng nói: “Tiểu tổ tông của ông ơi, lời này không thể nói lung tung! Đây là bên trong cung Vị Ương nha!” Nói tới đây, ông ngó trái liếc phải, nhìn trước xem sau một lần, xác
nhận trong điện ngoài hai ông cháu không có người thứ ba, lúc này mới
thả lỏng một chút, “Cháu ngoan, về sau đừng nói như thế, để người ta nghe được thì sao?”
“Không sợ.” Vẻ mặt Liên Tam trấn tĩnh, hếch cằm hừ, nói: “Hắn tính toán như vậy, ta dám nói, sợ cái gì?”
Lão nhân gia đã bị chết khiếp, không nói nổi, đầu ông không tự chủ hơi
ngước lên, trước mắt đầy sao, như thể không tiêu hóa nổi câu nói của tôn nữ.
Liên Tam phồng hai má, “Tổ phụ, ta không nói đùa. Chính hắn bảo vậy, hắn để cháu làm công chúa trước, tương lai lập
thành hoàng thái nữ, sau khi hắn thoái vị sẽ để cháu làm nữ hoàng.”
“Lẫn lộn hoàng thất huyết mạch, đây là tội tru di cửu tộc a!” An quốc công lão lệ tung hoành, phảng phất thấy trước kết cục bi thảm của nhà họ Liên. “Thánh Thượng anh minh một đời, tại sao trong việc này lại xằng bậy như thế!”
Liên Tam mặc kệ Lưu Diên có làm xằng làm bậy không, nàng lay cánh tay tổ phụ, khẩn cầu nói: “Tổ phụ, chỗ cha mẹ cháu ông đi nói nhé, cha mẹ nghe tin này không biết sẽ tức đến mức nào.” Thấy ông nội còn hoảng hốt, nàng càng lắc mạnh tay, dùng ngữ khí rất nghiêm túc nói: “Tổ phụ, hắn nói cháu là huyết mạch hoàng thất, cháu chính là huyết mạch
hoàng thất. Mặc kệ tương lai giang sơn này có nằm trong tay cháu không,
những trở ngại trong nhà còn cần ông giúp cháu dọn sạch. Thân thế của
cháu, mặc kệ người ngoài suy đoán như thế nào, chỉ cần nhà chúng ta
không ai ra quấy phái thì không có vấn đề.”
Dưới ách cường quyền, lừa dối không phải việc khó nhỉ?