Trong điện Tuyên Thất, lúc này Lưu Diên như ngồi trên đống lửa, nghe Trương Phúc vào báo: “Công chúa đuổi hết nữ quan, cung nữ trong điện ra ngoài, trong Thiên Điện chỉ để lại lão công gia nói chuyện.” Hắn không thể ngồi yên thêm nữa, đứng dậy giũ giũ y phục, khí thế bừng bừng ra khỏi cung điện.
Khi đến phía ngoài Thiên điện, hắn lại đứng im bất động. Đám nô tài thấp
thỏm lo sợ quỳ xuống, trong đó bao gồm cả nữ quan trung niên bị ném chảy máu đầu kia. Lưu Diên quét mắt về phía bà ta, lạnh lùng ra lệnh: “Kéo xuống, đừng làm chướng mắt.” Bà nữ quan kia không kịp cầu xin tha thứ đã bị chặn miệng kéo xuống,
Lưu Diên liếc mắt nhìn một vòng, nói với Trương Phúc bên cạnh: “Xem
ra trong cung nên phóng xuất một nhóm người. Trong cung ít chủ tử, nuôi
một đám nô tài nhàn rỗi, tạo thành tính cách còn kiêu ngạo hơn chủ tử.
Sàng lọc lại, thả lũ ăn không ngồi rồi ra ngoài, đứa nào xảo trá đánh
một trận rồi thả, tiết kiệm một khoản phí.”
Đầu Trương Phúc đầy mồ hôi, liên tục khom người vâng dạ.
Hai ông cháu đang nói chuyện ngút trời bên trong hoàn toàn không biết Thánh Thượng đứng ngoài trông chừng cho họ. Hai người bàn bạc công việc kế
tiếp. An quốc công chưa an tâm, nhiều lần dặn dò cháu gái ở trong cung
phải cẩn thận làm việc, nói tỉ mỉ mấy điều kiêng kị và việc dơ bẩn ngấm
ngầm.
Đến lúc Liên Tam tiễn tổ phụ ra ngoài thì trông thấy Lưu Diên mỉm cười kíp mắt, nàng ngạc nhiên, sau đó cúi đầu, vén áo thi lễ, buồn bực nói: “Tham kiến bệ hạ.” Trong tẩm cung, nàng
muốn cưỡi lên đầu lên cổ Lưu Diên như thế nào đều được, nhưng đây là
phía trước cung Vị Ương, nhiều người nhiều miệng, dù sao nàng phải cố kỵ hơn.
An quốc công cũng vội vàng hành lễ, Lưu Diên hiền hòa cười nói: “Chắc là An quốc công đã hàn huyên với Vĩnh Ninh xong rồi, nhưng trẫm có chút việc muốn thương nghị với khanh.” Ông ngạc nhiên, vội đáp vâng rồi quay đầu theo hắn vào thiên điện.
Sau khi vào trong, Lưu Diên nở nụ cười trìu mến với Liên Tam, nói: “Vĩnh Ninh về trước, trẫm trở về sẽ dùng bữa tối với con.”
“… Tuân mệnh.”
Không biết Lưu Diên nói những gì với An quốc công mà kết thúc rất nhanh, gần
như chân trước Liên Tam vừa đặt vào điện Chiêu Dương, chân sau hắn đuổi
kịp. Điện Chiêu Dương nằm trong cung Vị Ương, nằm giữa điện Thanh Lương
và điện Tuyên Thất, ban đầu vốn là điện Lâm Hoa nhưng năm ngoái Lưu Diên đổi thành điện Chiêu Dương, xem như kỷ niệm đời trước hoàng quý phi
nương nương ở tại cung Chiêu Dương.
Vào trong điện,
Lưu Diên cho lui tất cả cung nhân. Liên Tam nằm nghiêng trên tháp mĩ
nhân (1) không để ý tới hắn. Lưu Diên bất đắc dĩ ôm thân ngọc mềm mại
thơm ngát vào lòng, cười thở dài: “Nàng còn giận ta à? Trước giờ nàng chẳng thèm để ý mấy chuyện đâu đâu, sao đối diện với ta lại hờn dỗi thế…”
(1) Tháp ở đây là cái giường nhỏ, hẹp, dài. Tháp mỹ nhân, hay còn gọi là
tháp Quý phi, xuất xứ từ thời nhà Hán, được chế tác tinh xảo, hình dạng
bắt mắt, tháp tuy nhỏ, nhưng có thể nằm được, thường dùng để nghỉ ngơi
chợp mắt buổi trưa, hay được đặt ở thư phòng hoặc đình nghỉ chân. Tháp
thiết kế vát lên cao dần theo kiểu bậc thang, bên trên chạm khắc đá cẩm
thạch Vân Nam, họa tiết mây trôi, hoa văn như ý cát tường, tay vịn thiết kế giống một chiếc gối, thường làm bằng gỗ cây lê hoặc gỗ lim. Hiện nay kiểu tháp này còn được thiết kế kết hợp theo phong cách quý tộc châu Âu và Trung Quốc, được dùng để trang trí cùng với ghế sô pha. Nguồn: tuyngochienn.wp
Liên Tam quay lưng vào trong, vẫn không muốn quay đầu nhìn hắn.