Đối mặt với Liên Ngữ Tương bụng dạ âm hiểm, nàng có thể trào
phúng, có thể cười lạnh, có thể chỉ vào mũi mắng té tát, nhưng đối tượng đổi thành Lưu Dao Tranh ôn nhu nhỏ nhẹ, bàn đến hôn sự người ta, Liên
Tam không biết nên nói gì mới tốt. Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài, “Trong lòng ngươi hiểu rõ thì tốt, ngày ngươi xuất giá, ta cho ngươi thêm
trang (1). Sau này nếu ở Cố gia bị bắt nạt, cứ tiến cung tìm ta.”
(1) Chỉ quà tặng cho tân nương (phần lớn là tiền đồng); một loại phong tục
cưới, nhà gái đưa bánh kẹo cưới càng nhiều thì càng nhận được nhiều thêm trang và bao lì xì, thêm trang càng nhiều càng đại diện cho mặt mũi của nhà gái. Nguồn: Cuộc chiến thượng vị.
Lưu Dao Tranh sửng sốt, cười gật đầu, không nhiều lời.
Giữa Liên Tam và Lưu Dao Tranh vốn không quá thân thiết, đơn phương biết hôn sự nhấp nhô của nàng ta, nhưng tiếp xúc chỉ giới hạn ở lần bàn hôn sự
của Tạ An. Lúc này Lưu Dao Tranh cũng vì hôn sự mà đến, thứ nhất là cảm
tạ công chúa quan tâm, thứ hai, nếu Liên Tam chú ý hôn sự của nàng như
thế, chuyện nàng quyết định gả cho Cố Hằng, tốt nhất nên nói cho Liên
Tam một tiếng.
Hai người bàn xong việc hôn nhân không thoải mái này, lại không có tẻ ngắt. Lưu Dao Tranh thực sự là ứng cử
viên rất thích hợp cho ghế chủ mẫu thế gia, tính tình Liên Tam cổ quái,
thứ nàng yêu thích khác một trời một vực với khuê tú kinh đô bình
thường, mà Lưu Dao Tranh lại có bản lĩnh tán gẫu với nàng, còn nói rất
vui vẻ.
Lúc Lưu Dao Tranh rời đi, Liên Tam tự mình
tiễn nàng ra khỏi điện Chiêu Dương. Đi qua cầu Ngọc Đới, vô tình gặp
hoàng hậu đang dẫn đầu đám nữ nhân hậu cung vội vàng bước tới từ hướng
khác. Liên Tam nhíu mày, phát hiện đã không thể né tránh, đành nhỏ giọng dặn Lưu Dao Tranh đi sau mình nửa bước: “Lát nữa ngươi chỉ cần hành lễ, không cần nói nhiều.”
Lưu Dao Tranh mềm mại gật đầu.
Tuy nói trong cung Vị Ương không cho cưỡi ngựa đánh xe, nhưng từ cung
Phượng Nghi tới cung Vị Ương có một đoạn đường không ngắn. Hoàng hậu tới quá nhanh, không ngồi phượng liễn mà đi bộ đến. Phi tần trong cung toàn đám người yếu đuối, thể lực kém, đi đoạn đường dài như thế, ai nấy thở
hồng hộc toát mồ hôi, nhưng vẻ mặt hưng phấn đến tỏa sáng, phảng phất có chuyện tốt cực lớn sắp xảy ra.
Đụng phải Liên Tam,
hoàng hậu thầm kêu đau đầu. Nàng biết Lưu Diên thương nữ nhi này, không
chỉ tự mình nuôi trong cung Vị Ương, ngày thường miễn hết lễ nghĩa. Ngày xưa nàng không hành lễ với mình thì thôi, dù sao là gặp riêng tư, cũng
chẳng chạm mặt mấy lần. Song, hôm nay trước mắt bao người, bao cặp mắt
phi tần cung nhân nhìn vào, nàng rất sợ tiểu tổ tông này làm việc theo
lẽ thường, khiến nàng không xuống đài được.
Hai nhóm
người đụng chạm, nhất thời hành lễ hành lễ, vấn an vấn an, oanh thanh
yến ngữ loạn thành một nồi cháo. May mà Liên Tam biết nặng nhẹ, lập tức
hơi cúi người với hoàng hậu, dù chưa thỉnh an, lại cười nói một câu: “Nương nương muốn tìm phụ hoàng? Phụ hoàng hiện đang ở điện Tuyên Thất.”
Hoàng hậu thở phào, hòa hòa khí khí cười nói: “Đúng là ta định đi gặp Thánh Thượng. Vĩnh Ninh đi đâu?”
“Tiễn Lưu tỷ tỷ ra cung. Ta ở trong cung phát chán, cố tình tuyên nàng tiến cung nói chuyện.”
Hoàng hậu nhận thức Lưu Dao Tranh, lúc trước chỉ hỏi khách sáo, lập tức gật
đầu cười, lại nói vài câu với hai tiểu cô nương, sau đó bước qua ngọc
đái kiều về hướng nội cung.
Nơi có mặt hoàng hậu
không có phần cho các phi tần khác mở miệng, ngoài Đức phi vấn an, không ai mở miệng hàn huyên với Liên Tam. Đợi đến khi một hàng dài nữ nhân
trang điểm xinh đẹp kích động như gà cắt tiết đi qua, Liên Tam thu hồi
nụ cười, hơi đăm chiêu nhìn về phía nội cung.
Sau khi Lưu Dao Tranh hành lễ với các nương nương thì vẫn đứng phía sau Liên Tam, giờ nàng cười nói: “Ngày xưa ta từng tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chưa từng gặp
nhiều nương nương đến vậy. Nhờ phúc công chúa, lần này được diện kiến
toàn bộ.”
Liên Tam ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười nói: “Không đầy đủ đâu, bốn mẫu thân hoàng tử mới tới hai vị, Thục phi và Tề tu nghi không ở đây.” Dứt lời cảm giác lời này quá nhiều hàm nghĩa, sợ Lưu Dao Tranh suy nghĩ sâu xa, nàng bồi thêm một câu, “Dung mạo Thục phi nương nương xem như đứng đầu hậu cung, không gặp quả là đáng tiếc.”
Lưu Dao Tranh thật sự đang liên tưởng thêm, nghe câu này của Liên Tam nàng
giật mình, đình chỉ suy nghĩ của mình —— Bí mật hoàng thất không phải
thứ nàng nên biết, biết quá nhiều tuyệt đối không có lợi với bản thân.
Nàng lập tức làm ra vẻ chờ mong, cười nhỏ nhẹ nói: “Sau này có dịp tiến cung, nhất định phải chiêm ngưỡng dung mạo Thục phi nương nương một lần.”
Lúc này, trong điện Tuyên Thất, Lưu Diên nghe Trương Phúc bẩm báo, đoàn nữ nhân đang tới gần. “Hồi bẩm bệ hạ, Tứ phẩm ở bên ngoài, trừ Thục phi nương nương và Tề tu nghi, chủ tử nương nương đều có mặt!”
Lưu Diên gác lại bút lông bằng ngọc bích (2), cắm và , được Trương Phúc đỡ
đứng dậy, rửa sạch tay trong chậu, không chút để ý nói: “Hoàng hậu càng ngày càng nóng lòng…” Lúc lau tay vào khăn thì hắn chợt nhớ ra cả buổi sáng lẫn bữa trưa chưa nhìn thấy tiểu tâm can, “Công chúa đâu? Còn ở điện Chiêu Dương nói chuyện với tôn nữ Lưu Thái Phó?”
(2) Một cổ vật chế tác từ đời Thanh, chỉ sử dụng trong cung đình, nay được trưng bày trong bảo tàng Cố cung.
Trương Phúc biết Thánh Thượng quan tâm công chúa Vĩnh Ninh cỡ nào, vội cười nói: “Thưa không, Lưu cô nương cáo từ rời cung, công chúa tự mình tiễn nàng. Khi
đi qua ngọc đái kiều, còn chạm mặt Hoàng hậu nương nương ở đầu cầu.”
Tay Lưu Diên ngừng một lúc, ngẩng đầu lên mi tâm hơi nhíu, “Nói gì?”
“Không nói gì, chỉ vấn an.”
Lưu Diên yên tâm, đứng thẳng dậy thản nhiên nói: “Đi xem hiện tại công chúa ở đâu, nếu đi về phía này thì cản lại. Bảo với
nàng, một lúc nữa ta đến điện Chiêu Dương bồi nàng dùng bữa tối.”
Trương Phúc suýt nữa vâng dạ theo quán tính, may ông phản ứng kịp, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng, nhưng mà, bệ hạ, nô tài không ngăn được công chúa…” Làm sao ông dám cản đường? Bà cô kia có chút không vừa ý là có người thấy máu.
Lưu Diên ngẩn ra, tiếp đó nở nụ cười, lắc đầu thở dài: “Mà thôi mà thôi, ta cũng không cản được.” Giọng điệu tràn ngập sự sủng ái, “Lát nữa nàng muốn tới đây, người dẫn nàng vào nội điện bằng cửa hông.”
“Nô tài tuân mệnh!”
Tốc độ đoàn người Hoàng hậu rất nhanh, không lâu sau bước vào điện Tuyên
Thất, mà Liên Tam chậm chạp không thấy bóng dáng. Lưu Diên nghe Trương
Phúc nhỏ giọng báo cáo, biết nàng tự đi bộ về điện Chiêu Dương, không có ý đến đây góp vui.
Trong lòng Lưu Diên hơi thất lạc, trên mặt tất nhiên không thể uy nghiêm. Hoàng hậu cố gắng biểu hiện sự
trầm ổn, bình tĩnh mà quốc mẫu nên có, khách quan thuật lại chuyện đã
xảy ra ——
Nguyên nhân là Đức phi mất một cái trâm Tử
Ngọc đáng giá. Đó là đồ cưới năm đó của mẹ nàng, sau khi nàng tiến cung, nó vào hoàng cung theo. Hai năm trước mẫu thân Đức phi qua đời, những
thứ bà để lại cho Đức phi càng đáng quý hơn. Cây trâm này thường ngày
Đức phi rất ít mang, cẩn thận cất trong hộp trang sức, để làm kỷ niệm.
Không ngờ đột nhiên biến mất.
“… Khi điều tra ra
có liên quan đến cung Thừa Minh, Đức muội muội có tới thông báo cho thần thiếp. Vốn chỉ định lục soát chỗ ở đám nô tài cung Thừa Minh, ai ngờ
khi lục soát phòng cung nữ ôm mèo cho Tề tu nghi thì con mèo kia đột
nhiên nhảy ra, trong miệng ngậm cây trâm Đức muội muội mất!”
“Con mèo kia nhảy thẳng vào tẩm điện, Đức muội muội tự nhiên vào theo, lúc
ấy mọi người còn may mắn Tề tu nghi đi Trường Nhạc cung vấn an Tứ hoàng
tử, không ở tẩm điện, nếu không sợ sẽ bị kinh hách một trận? Nào ai ngờ, khi nó vào trong, chạy về phía bình phong, ngọc trâm trong miệng nửa
đường rớt xuống, rơi vỡ trên mặt đất!”
Lưu Diên “Ừm” một tiếng, “Sau đó thì sao?”
Hoàng hậu hưng phấn đến độ mắt đỏ ửng, song trên mặt cần biểu hiện ra phong
phạm quốc mẫu nên có, hai cảm xúc cực đoan đan xen cùng một chỗ khiến
nàng hơi dữ tợn. Đức phi liếc mắt nhìn nàng, lưu loát cắt đứt lời mào
đầu của hoàng hậu, nói tiếp: “Lúc ấy trong lòng thần thiếp buồn bực, ra mệnh cung nhân bắt con mèo kia, nó tung tăng nhảy nhót, cuối cùng
bới ra một cái ngọc đái nam nhân dùng!” Nàng không nói ra, cái ngọc đái kia theo quy cách do thân vương sử dụng!
Tuy sớm biết chuyện này, nhưng Lưu Diên vẫn giả vờ thể hiện sự khiếp sợ.
Hắn giận tím mặt, bàn tay to vỗ mạnh vào ngự án, thần sắc vặn vẹo: “Tra! Triệt để tra cho trẫm!” Đau chết mất a a a a!
Mặt Hoàng hậu và Đức phi đỏ rực, hào hứng vâng dạ, lại không phát hiện Lưu
Diên vốn không sai bảo các nàng. Về phần phi tần khác, toàn a dua đi
theo, thuận tiện ôm lòng chờ mong, trang điểm xinh đẹp lộ mặt trước
Thánh Thượng.
Lưu Diên không để hoàng hậu xử lý
chuyện này, mà phái tâm phúc nhốt Tề tu nghi lại. Nơi Tề tu nghi ở –
cung Thừa Minh cư bị lật tung, tìm ra không ít vật chứng, ngoài ngọc đái phía trước đã xuất hiện, còn có những thứ nam nhân dùng như ngọc ban
chỉ. Đa phần trên đó có ấn ký, người sáng suốt trông thấy hiểu ngay ——
đó là đồ vật của Sở vương đã bị xét nhà, chém đầu.
Lời đồn đại được người hữu tâm thúc đẩy nhanh chóng truyền ra ngoài cung,
hoàng hậu cùng với Đức phi ngu ngốc không cần Lưu Diên thiết kế, tự hai
người đưa tin tức về nhà mẹ đẻ. Đến ngày thứ hai, tin “Tề tu nghi tư
thông với dã nam nhân” đã vặn vẹo thành “Tề tu nghi tư thông cùng Sở
vương sinh hạ hoàng tử dã chủng giả mạo”, khiến Liên Tam không thể không giơ ngón tay cái khen ngợi sức tưởng tượng và năng lực loan truyền tin
đồn bá đạo của dân chúng kinh đô!
Lưu Diên không giải thích với nàng, Liên Tam cũng không hỏi, bởi vì tình thế biến hóa quá
nhanh. Hắn không cần mở miệng nàng đã đoán ra chân tướng trò khôi hài
này.
Ngày thứ ba, Tông Chính tự khanh (3) được triệu
vào cung Vị Ương. Ngay tối hôm đó, chuyện Tứ hoàng tử là nghiệt chủng
của Tề tu nghi và Sở vương được chứng thực —— Tuy Thánh Thượng không nói gì, sau khi rời cung Tông Chính tự khanh ngoài sáng không thông báo gì, nhưng tất cả đều biết.
(3) Tông Chính tự, văn
phòng chính phủ thời TQ cổ đại. Thời Bắc Tề bắt đầu thành lập Tông Chính tự, sau đổi thành Tông Chính tự khanh hoặc Tông Chính khanh; phó quan
xưng là Tông Chính thiếu khanh, trông coi các công việc của hoàng thất.
Ngày thứ tư, Tứ hoàng tử bạo bệnh bỏ mình, Tề tu nghi mất con, bị đả kích lớn, bệnh nặng không dậy nổi.
Ngày thứ năm, Tề tu nghi chết bệnh.
“Làm vậy có rõ ràng quá không?” Liên Tam lưỡng lự.
Lưu Diên thân thiết sờ lỗ tai nàng, mỉm cười nói: “Cái ta muốn chính là rõ ràng.” Cách làm giấu đầu hở đuôi đầy sơ hở này, chỉ cần người hơi có chút đầu
óc đều đoán ra. Lời đồn đãi lúc trước là sự thật, chẳng qua Thánh Thượng vì lòng tự trọng đàn ông, không trừng trị ả đàn bà không tuân thủ nữ
tắc và nghiệt chủng kia ngoài ánh sáng, mà lén giải quyết.
Hoàng hậu và Đức phi vui sướng giống như từ trên trời rớt xuống bánh thịt cỡ
bự, trực tiếp rơi vào miệng các nàng. Vốn có bốn hoàng tử, nay đột nhiên bớt một, khả năng con họ thượng vị lập tức tăng thêm một khoảng lớn!
Tương phản với các nàng, cùng là nuôi nấng một vị hoàng tử, Thục phi không hề vui mừng. Nàng có dự cảm bất thường. Dự cảm này xuất hiện từ ngày Đức
phi phát hiện trong cung Tề tu nghi có ngọc đái nam nhân dùng, đến khi
tin Tứ hoàng tử bị truyền ra không phải con ruột Thánh Thượng, mà là
nghiệt chủng của Sở vương, nó lên đến đỉnh điểm.