Dạo này Hoàng hậu vạn sự như ý, bước đi lả lướt như mang theo
gió, ngay cả nhìn thấy Đức phi, đối thủ một mất một còn, cũng không thấy chướng mắt như xưa. Từ trên xuống dưới Quách gia cũng cực kỳ vui sướng, nếu tương lai Nhị hoàng tử có thể kế thừa đại thống, nhà họ Quách sẽ là nhà bên ngoại của đế vương, vinh quang đạt tới đỉnh cao!
Nhất là mẫu thân Quách Hoàng hậu, cả đời bà ta bị chị dâu đại trưởng công
chúa đè đầu, nếu cháu ngoại bà có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đại
trưởng công chúa là cái thá gì! Dường như bà đã nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp đại trưởng công chúa Dương Hạ ngày xưa kiêu căng, phách lối, nay
khúm núm cẩn thận lấy lòng trước mặt bà ta.
Nhưng cảm giác vui mừng này không kéo dài lâu. Một ngày nọ, Quách lão phu nhân do con dâu đỡ tản bộ tiêu thực trong hoa viên thì nghe thấy mấy hạ nhân
nhà mình tụ họp một chỗ bàn tán xôn xao ——
“… Tại sao có thể như vậy? Thật hay giả?”
“Sao giả được? Bên ngoài đã lan truyền khắp nơi! Ai cũng nói Sở vương rất
anh tuấn, có thể vụng trộm với Tề tu nghi trong cung, sinh ra dã chủng.
Các nương nương khác có thể giữ được không? Tôi nghe cũng thấy có lý.
Nghe đồn Thiên gia thanh tâm quả dục, hiếm khi sủng hạnh hậu cung, nương nương trong cung như hoa như ngọc, đâu nhịn được?”
“Hắc hắc hắc, không phải tiền triều còn có chuyện thái giám giả sao? Đám quý nhân kia, bên ngoài nhìn cao quý, ai biết dưới đáy dơ bẩn cỡ nào? Chưa
biết chừng còn phong tao hơn cả Mi nhi trong phòng lão gia…”
Cách một giàn tử đằng (1), Quách lão phu nhân tức giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay nổi gân xanh, chống mạnh quải trượng, ầm một tiếng! Đám hạ
nhân đang cười nói náo nhiệt, không nghe thấy tiếng bước chân, nay nghe
thấy rõ ràng tiếng động, ngơ ngác nhìn nhau, im phăng phắc.
(1) Tử đằng là chi thực vật có hoa trong gia đình họ đậu, bao gồm 10 loài
dây leo thân gỗ có nguồn gốc miền đông nước Mỹ, Trung Quốc, Hàn Quốc và
Nhật Bản. Một số loài được trồng làm cảnh phổ biến ở Trung Quốc và Nhật
Bản.
Ma ma tùy thân bên cạnh Quách lão phu nhân vòng qua giàn hoa, lạnh lùng nói: “Lão thái thái cho truyền các ngươi.”
Mặt mấy hạ nhân vàng như đất, hai đùi run run, run rẩy theo sát lão ma ma.
“Nương, mẹ đừng tức giận vì đám nô tài này, không đáng vì chúng mà bực bội!” Chị dâu của Hoàng hậu, bây giờ là Quách phu nhân, biết thời biết thế,
lập tức mềm mỏng khuyên lơn, an ủi mẹ chồng, liên tục vuốt lưng cho
Quách lão phu nhân thuận khí.
Ánh mắt Quách lão phu
nhân độc ác, quét qua mặt đám người làm hết lần này đến lần khác, sau đó nhìn người quanh mình, thấy nha hoàn, ma ma đi theo không nhiều, đều là tâm phúc của mình và con dâu, lúc này mới trầm giọng hỏi: “Lời các ngươi vừa nói, nghe được từ đâu?”
Liên tục vang lên tiếng quỳ xuống “phịch phịch”, những người đó sợ tới mức liên tục dập đầu, miệng hô: “Cầu lão thái thái tha mạng! Lão thái thái tha mạng a!” Không ai nghe thấy câu hỏi của lão phu nhân, dù nghe được cũng không có can đảm trả lời.
“Im miệng!” Sắc mặt Quách lão phu nhân thâm trầm quát, họ lập tức ngậm miệng, không dám cầu xin tha thứ. Bà cụ hài lòng quan sát đỉnh đầu họ một vòng, lặp
lại câu hỏi.
Lúc này người to gan nhất trong số đó nghe rõ, ngập ngừng đáp: “Là, là nô tài ra ngoài mua đồ… Nghe người ta nói ở chợ rau… Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!” Đây là hạ nhân phụ trách mua rau xanh bên trong Quách phủ, đầu óc linh
hoạt, lập tức vả mạnh vào mặt mình, tát mấy cái liền, mặt hắn sưng to.
Những người còn lại thấy thế vội vàng tự vả miệng theo, vừa tát vừa chửi mình, tiếng tát, tiếng cầu xin liên tục vang lên.
Từ khi Quách lão phu nhân nghe thấy từ phố phường truyền vào thì ngẩn
người. Một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, bà hơi lung lay, rốt
cuộc ngã quỵ. Quách phu nhân vội giơ tay định đỡ mẹ chồng, nhưng một quý phụ nhân nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng, cái cầm nặng nhất là đũa
ngà voi, lấy đâu ra sức đỡ một cụ già?
Chỉ trong nháy mắt, Quách phu nhân cùng lão thái thái té ngã, đầu choáng váng mắt đầy
hoa, nha hoàn ma ma một bên sợ hết hồn, như ong vỡ tổ xông tới, tay
người này đỡ lấy, tay người kia kéo ống tay áo, luôn miệng nói: “Phu nhân phu nhân, ngài sao thế?”; “Lão thái thái mau tỉnh lại!”; “Người tới a người tới a! Phu nhân và lão thái thái té ngã!”
Đoàn người rối loạn.
Được nâng về phòng, Quách lão phu nhân nhanh chóng tỉnh lại. Chuyện đầu tiên là nắm lấy tay con dâu ngồi cạnh giường, khàn khàn nói: “Mau! Mau vào cung truyền tin cho nương nương!”
Quách phu nhân vội vàng đáp: “Vâng vâng! Mẹ, mẹ uống ngụm nước trước đã…”
Quách lão phu nhân khạc khạc cổ họng, lắc đầu, nhìn chằm chằm con dâu, nhất
quyết muốn tận mắt thấy bà sai người truyền tin vào cung. Quách phu nhân bất đắc dĩ, ra lệnh cho nha hoàn cầm giấy và bút mực đến, viết thư ngay tại bàn cạnh giường.
“Nương, nói với nương nương như thế nào?”
“Không… cần, con viết hết chuyện hôm nay… lên, tốt.” Quách lão phu nhân tựa vào gối đầu, cố hết sức nặn từng từ.
Quách phu nhân nhanh chóng viết xong, đưa cho Quách lão phu nhân đọc qua một
lần, lúc này mới cẩn thận gấp gọn, nhét vào phong thư, miệng phong bên
ngoài, do ma ma tâm phúc của lão phu nhân truyền tin. Vốn dĩ tin tức bên ngoài muốn truyền vào hậu cung không dễ dàng, nhưng các thế gia đều có
con đường riêng của mình, để lão ma ma đi cũng được.
Chính mắt thấy lão ma ma cầm thư ra cửa, lúc này Quách lão phu nhân thở phào, uống mấy ngụm nước. Định thần một lúc, bà ta có tinh thần xử lý chuyện
lúc trước. Sắc mặt bà ta bình thản, nói với con dâu: “Tuệ Hành, mấy nô tài nói nhăng nói cuội kia, con xử lý cho tốt.”
Quách phu nhân, tức Tuệ Hành gật đầu, khẽ vâng, trong lòng thầm thở dài: Tin
đồn đã truyền khắp phố phường, xử lý mấy hạ nhân trong nhà thì có tác
dụng gì? Ngày xưa gặp hạ nhân nói luyên thuyên, bình thường chỉ khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, đánh bằng roi, nhưng nghe ý tứ lão phu nhân,
dường như không định giữ lại người sống. Rõ ràng là giận chó đánh mèo,
lỗi rơi xuống đầu mình, nhưng mình là con dâu, không thể không thuận
theo.
Lại nói đến trong cung, vốn dĩ lời đồn đại được truyền ra từ trong cung, nhưng ban đầu chỉ lưu truyền giữa đám cung
nhân, phi tần hậu cung không hay biết. Đợi đến khi nó đi hết một vòng,
truyền ngược lại cung cấm thì đối với Hoàng hậu và Đức phi mà nói không
khác nào sét đánh giữa trời quang.
Hoàng hậu vừa nhận được thư tẩu tử tự tay viết thì còn cười nói với Đại cung nữ tâm phúc một câu: “Mẹ với chị dâu cứ lo bò trắng răng, dù lời đồn này có truyền khắp toàn bộ
kinh đô, vậy cần có người tin chứ. Tề tu nghi là thân phận gì, ta là
thân phận gì!”
Thời điểm Đức phi nghe được tin
xêm xêm Hoàng hậu, nhưng nàng ta ý thức được tính nghiêm trọng của việc
này hơn Hoàng hậu. Suy trước tính sau, nàng đề bút viết thơ về nhà, xin
sự giúp đỡ của phụ thân Hộ bộ Thượng thư.
Chỉ có Thục phi, khi nghe nói việc này thì trái lại thở phào. Trước đây, cảm giác
lo lắng như có con dao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào sẽ rớt xuống, cũng không biết sẽ cắt mất bộ phận nào trên cơ thể. Nay dự
cảm của nàng trở thành sự thật, nàng cần nghĩ cách giải quyết, cảm thấy
còn vững tâm hơn mấy ngày trước mộ chút.
Tin đồn dần
dần khuếch tán, phần lớn quan viên trong triều là quan văn, nhưng không
ai dám bàn luận, cũng ra lệnh cấm người thân nghị luận việc này. Vụ tai
tiếng của hoàng thất, bất kể là thật hay giả, đều không phải là thứ
người ngoài có thể tùy ý bàn tán, càng biết nhiều thì —— chết sớm.
Chẳng qua, tuy rằng đám triều thần đều biểu hiện ra vẻ “Ta chưa nghe thấy gì
hết”, nhưng lỗ tai đều vểnh thật cao, hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn
chằm chằm tiến triển trong cung.
Lưu Diên quả nhiên không khiến mọi người thất vọng.
Ngày thứ hai sau khi Hoàng hậu và Đức phi biết tin, Thánh Thượng triệu Lâm
đại nhân, viện phán Thái Y viện, vào cung bắt mạch bình an. Lâm Viện
phán nấn ná hồi lâu trong cung Vị Ương. Cùng lúc đó, ba vị hoàng tử cùng nhau đi tới cung Vị Ương, nói là đến vấn an công chúa Vĩnh Ninh, lúc đi ngang qua điện Tuyên Thất thì vào vấn an phụ hoàng.
Ngày thứ hai gió êm sóng lặng, Lâm Viện phán kín miệng như vỏ trai, mặc mọi
người tò mò như thế nào cũng không cạy nổi, ai hỏi ông tình hình cụ thể, ông đều hài hước đánh Thái cực. Thần thần bí bí càng chọc người ta ngứa ngáy, tin đồn bên ngoài liên tục thay đổi. Thậm chí còn có sòng bạc
ngầm đoán kết cục, đổ đến cùng hoàng tử nào mới là con ruột Thánh
Thượng, hay tất cả đều không phải.
Ngày thứ ba, ngày
thứ tư, ngày thứ năm… Lưu Diên không kiềm chế quá lâu, rất nhanh, tin
tức Đại hoàng tử Nhị hoàng tử Tam hoàng tử bị răn dạy như mọc thêm cánh
bay khỏi tường cung cấm, nhất là Nhị hoàng tử, đích tử của Hoàng hậu,
trong lúc bị nghiêm khắc phê bình vì bài vở, bị Thánh Thượng mắng một
câu trước mặt mấy vị Đại học sĩ: “Đứa con này chẳng giống Trẫm!”
Toàn kinh đô tỉnh ngộ.
Hoàng hậu ôm Nhị hoàng tử khóc chết đi sống lại, chân trần đi đến điện Tuyên
Thất quỳ tròn hai canh giờ, vẫn không được phép cho vào, chỉ có Trương
Phúc, thái giám tâm phúc của Thánh Thượng, đi ra chuyển một câu —— “Hoàng hậu thất nghi trước điện, vi phạm phẩm đức trong cung, cấm túc một
tháng không được ra khỏi cung Phượng Nghi, tự xét lại hành vi đi.”
Hoàng hậu trợn tròn mắt.
Đức phi kinh hồn táng đảm một trận, phát hiện Hoàng hậu và Nhị hoàng tử hấp dẫn phần lớn hỏa lực, cảm thấy tạm an lòng, bắt đầu sung sướng khi có
người gặp họa. Nàng ta thật sự không ngờ Hoàng hậu to gan đến thế, là
cùng một giuộc với Tề tu nghi, từ trước đến nay ả còn giả vờ cao quý, uy nghiêm, khiến nàng cười đau cả ruột!
Nàng không vui
vẻ quá hai ngày, Lưu Diên một lần nữa răn dạy Đại hoàng tử “Lỗ mãng”,
Nhị hoàng tử “Bất hảo”, Tam hoàng tử “Tầm thường”, mỗi câu đều bị sử
quan ghi lại, sợ tới mức Đức phi hoảng hốt lo sợ.
Thục phi luôn im lặng, chung quy Tam hoàng tử không phải con ruột nàng. Bất
luận nó có phải con Thánh Thượng hay không, đều không liên quan đến
nàng. Tam hoàng tử bị mắng nàng cũng không khó chịu —— chung quy Thánh
Thượng đâu nói sao, đúng không? Tam hoàng tử chính là đứa bình thường
nhất, vô dụng nhất trong mấy anh em.
Từng vô số lần,
trong bài vở, Tam hoàng tử tụt hậu xa, không theo kịp tiến độ bài học,
trong lòng nàng ác ý nghĩ tám phần do di truyền huyết thống đê tiện của
mẹ đẻ nó, nó mới ngu xuẩn như thế! Những lúc này, nàng quên mất thân
phận thứ nữ của mình, quên mẹ ruột mình còn không bằng con người “đê
tiện” trong miệng nàng.
Có đôi khi rất nhiều chuyện
không thể giải thích rõ. Chuyện liên quan đến hậu cung và hoàng tự, đám
triều thần thông minh hơn hẳn, mắt thấy Thánh Thượng từng ngày từng ngày bất mãn với các hoàng tử, đứa “con ruột” duy nhất lập tức bại lộ, mặc
dù chỉ là một công chúa.
***
Dù
sao Lâm An nằm cách xa kinh đô, tin tức không truyền tới nhanh như vậy.
Đến khi vợ chồng Liên Tam gia biết việc này thì sự việc đã ngã ngũ: Phụ
thân Đức phi bị cách chức vì tội tham ô, mấy đại thần họ Quách có thế
lực trong triều liên tục bị giáng cấp, chỉ có Tần gia phía sau Thục phi
thu dưỡng hoàng tử bình yên vô sự.
Hai vợ chồng Liên Tam gia choáng váng, con gái ruột của bọn họ sao tự dưng biến thành huyết mạch duy nhất của Thánh Thượng?
Dù là trước đó từng nghe An quốc công giải thích, cả hai vẫn không thể tin nổi. Con gái bảo bối họ nuông chiều từ bé, tính cách kỳ lạ, quái đản,
ngó mặt nào cũng thấy chẳng dính dáng gì đến ngôi vị hoàng đế nha!
Liên Tam gia cảm thấy lo sợ, phụ thân lại không ở bên cạnh, đành lặng lẽ đi
tìm lão tộc trưởng Liên Khâm, đức cao vọng trọng nhất trong tộc, thương
nghị.
Lão tộc trưởng luôn ở Giang Nam, khi Liên Ngữ
Hàm sinh ra ông chưa từng chính mắt nhìn thấy, vì thế sau khi tin đồn
xuất hiện, ông vẫn ôm hoài nghi. Tuy ông cao tuổi nhưng đầu óc còn minh
mẫn, nhanh chóng liên tưởng đến các dấu vết để lại, tiếp đó ông nhận
được tin An quốc công gửi từ kinh đô đến, cuối cùng hiểu hết trò mèo bên trong.
Lão nhân gia đã hơn chín mươi tuổi, thị lực
không tốt, nhưng tai còn linh hoạt, nghe Liên Tam gia trình bày lo lắng
xong, ông vuốt chòm râu bạc cười ha ha, “Đây là chuyện tốt!”
Liên Thế Giác im lặng, Đại bá ngài thật nghĩ thoáng…
“Thế Giác à, cháu nên nghĩ thoáng một chút.” Lão tộc trưởng bắt đầu khuyên, lời nói thấm thía đầy tình cảm, “Lúc trước lão hòa thượng Vô Vấn của Vân Lâm thiền tự có đến thăm ta, nói
với ta mấy chuyện, đại ý là phần mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh,
tiếp theo có thể mấy đời hiển quý (chức tước cao)! Lúc ấy trong lòng ta còn nhủ thầm, lão hòa thượng điên rồi phải không, ai ngờ qua một thời gian, lời này biến thành sự thật.”
“Theo ý ta a, Thánh Thượng nguyện ý dâng giang sơn cho khuê nữ cháu là việc
vui, cháu chớ buồn phiền mà nghe tiếp đây. Con bé nhà cháu tính ham
chơi, có ngồi long ỷ cũng không ngồi mấy năm. Thánh Thượng là anh minh
có quyết đoán, lấy giang sơn làm sính lễ, nếu Hàm nha đầu không muốn làm nữa, ngài ấy có thể làm gì con gái cháu?”
Ông cụ cười toàn thấy răng, không thấy mắt, “Ai nha, nghĩ lại thật khiến ta cao hứng! Ta cũng là Đại gia gia của hoàng đế!”
Liên Tam gia nghe mà ngạc nhiên, cuối cùng sờ mũi cười ngây ngô, “Con gái ta sắp làm nữ hoàng!”