Đầu xuân năm Thừa Bình thứ mười hai, Hoàng hậu Quách thị âm mưu hạ độc Thừa Bình đế không thành, bị giam lỏng; nhà bên ngoại Quách thị
liên thủ với dư đảng của Sở vương bức vua thoái vị, nội ứng ngoại hợp
với Nhị hoàng tử Lưu trạm, đánh vào Huyền Vũ môn.
Năm nay Liên Ngữ Hàm mười tám tuổi.
Tiền điện cung Vị Ương là nơi cao nhất trong kinh thành. Đứng ở đây, không
những quan sát được toàn cảnh cung Vị Ương, mà tầm mắt còn bao trùm hơn
nửa kinh đô. Bậc thang trước tiền điện có 999 bậc, thiếu một bậc là biến thành tròn một ngàn – đại viên mãn, ngụ ý “Một bước lên trời”.
Giờ phút này, trong mắt hai cánh quân giao chiến dưới bậc thang, dường như
Thừa Bình đế và công chúa Vĩnh Ninh đứng trước điện cách bọn họ rất rất
xa, như trên trời và dưới đất, thần tiên với cõi trần, vĩnh viễn không
thể chạm đến.
Quảng trường vốn không rộng lắm, tiếng
hò hét rung trời, nền nguyên bản màu xám trắng nay bị khí phách to lớn
của hàng trăm người bao trùm, màu đỏ đan xen với màu đen, tạo thành một
cảnh tượng lộng lẫy kỳ lạ.
Liên Tam đứng lâu, chân hơi mỏi, không nhịn được dậm dậm chân, lườm Lưu Diên ai oán: “Đời trước bức cung, đời này lại bức cung, Hoàng hậu ăn no rửng mỡ chắc!
Chẳng lẽ nàng cho rằng giết hết chúng ta, băm vằm Đại hoàng tử và Tam
hoàng tử, con trai nàng ta có thể thượng vị? Xem mấy lão già cổ lỗ sĩ
kia có phun nước miếng dìm chết nàng ta không!”
Hộ vệ canh giữ ở chỗ tối, không đứng gần, nên Lưu Diên nói chuyện không cố kị. Giọng hắn thản nhiên, đối với con trai mình, thêm một lần tạo phản
khiến hắn chẳng còn thất vọng, “Lão Nhị là đích tử, từ nhỏ bị Hoàng
hậu phủng trong lòng bàn tay, biến thành dã tâm quá lớn. Đời này ta sớm
đưa chúng vào một nơi tập trung dạy dỗ, sợ mẹ đẻ ảnh hưởng tới bọn chúng quá lớn, không ngờ không xoay chuyển được.”
Liên Tam không thể ngồi mãi trên long ỷ, tuy Lưu Diên có tâm bồi dưỡng hài
tử của hai người kế thừa đại nghiệp, bất đắc dĩ Liên Tam mãi không thai, mà dù đứa bé được sinh ra, muốn nuôi lớn đến ngày có thể tiếp quản
giang sơn phải mất mười mấy năm, nàng tuyệt đối không kiên nhẫn đến thế. Tới khi nàng chơi chán thì tất yếu phải chọn một trong ba hoàng tử
thượng vị. Về chuyện bồi dưỡng con trai, Lưu Diên luôn hết lòng, ngầm
thừa nhận tin đồn cũng là một thử thách, tuy rằng trong đó bao gồm ý đồ
riêng của hắn. Việc này giữa hai người có chung nhận thức, hắn chưa bao
giờ gạt Liên Tam, vì thế nói câu này không hề e dè.
Đầu xuân gió hơi lớn, trên người Liên Tam khoác áo choàng có hình Phượng
Hoàng thêu bằng chỉ vàng. Nắng vàng rực rỡ, gió thổi làm vạt áo nàng bay bay, đứng trên đỉnh quyền lực tối cao càng nổi bật vẻ đẹp chấn động
lòng người. Quyền lực cùng với gương mặt khuynh thành, có thể đem đến
cho một người rất nhiều lợi ích.
Nàng mất hết kiên nhẫn, mi tâm nhíu lại chọc ai đó đau lòng, lời nói càng lạnh lùng: “Không đi tìm chết chưa chắc đã ngủm, có vẻ Hoàng hậu quá nóng vội, chắc nghĩ
nếu hiện tại không bức cung, tương lai khi Lưu Dương kế vị vẫn ầm ĩ một
trận.”
Đại hoàng tử Lưu Dương, năm ngoái mẹ đẻ
Đức phi qua đời vì bệnh tật. Đời trước Lưu Diên ưng ý hắn, đáng tiếc khi Sở vương làm phản, hắn bị hạ độc, đi đời nhà ma. Đời này, Lưu Diên cố ý bồi dưỡng, biểu hiện của hắn khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, gần như bên trong đã chuẩn bị sẵn cho hắn kế thừa ngai vàng.
Lưu Diên thở dài, dù sao cũng là con trai mình. Mặc dù hắn đã nhận được tin báo Quách gia liên lạc với dư đảng Sở vương, tuy rõ ràng trảm thảo trừ
căn mới là biện pháp tốt nhất, nhưng hắn không thể ra tay quyết đoán.
Máu mủ tình thâm, hổ dữ còn không ăn thịt con, tuy không thích đứa con
trai này, Lưu Diên chưa từng nghĩ sẽ giết hắn.
Thấy vẻ mặt hắn có chút đau thương, trong lòng Liên Tam không thoải mái, lẩm bẩm: “Càng già càng không quả quyết…” Nói rất nhỏ, Lưu Diên không nghe rõ, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Bảo bối nói cái gì?”
“Không có gì.” Liên Tam lắc lắc đầu, kéo chặt áo choàng trên người mình, “Nơi này gió lớn, ta về trước. Ưm, tối qua huyên náo ầm ĩ nửa buổi, ta không ngủ yên. Ta đi ngủ một lát, bao giờ có chuyện lại gọi ta.”
Lưu Diên ngạc nhiên, quay mặt nàng về phía mình, cẩn thận xem xét, quả
nhiên dưới mắt có viền xanh mờ mờ, hắn đau lòng lắm, mềm giọng nói: “Vậy nàng mau đi đi, ta bảo Trương Phúc nâng ngự liễn đến, nơi này có ta là đủ.”
Liên Tam gật đầu, cầm tay hắn, xoay người đi vào cung Vị Ương.
Mùa xuân năm Thừa Bình thứ mười hai, Nhị hoàng tử Lưu Trạm bức cung không
thành còn bị trấn áp, từ nay về sau giam cầm trong cung Trữ Nguyên, mấy
năm sau vua Tuyên Đức – Lưu Dương, đăng cơ, không may rơi xuống hồ Ngưu
Thủ, bất hạnh bỏ mạng. Lần tạo phản này vì phản đảng tấn công từ Huyền
Vũ môn, sử sách gọi là “Huyền Vũ môn chi biến”.
Vì
chuyện đích tử mưu phản, Thừa Bình đế đau thấu tim gan, sau “Huyền Vũ
môn chi biến” thì triền miên trên giường bệnh, vô lực xử lý quốc sự. Sau nhiều lần trọng thần dâng tấu đề nghị, Thừa Bình đế lập trưởng nữ công
chúa Vĩnh Ninh làm hoàng thái nữ, thay mặt trông nom triều chính.
Tháng bảy cùng năm, Thừa Bình đế thoái vị thành Thái Thượng Hoàng, hoàng thái nữ kế vị, cải danh thành Chiêu Ninh, sử sách tôn là “Chiêu Ninh Nữ Đế”.
Năm Chiêu ninh thứ năm, trong điện Tuyên Thất cung Vị Ương.
Lão thái y với bộ râu được cắt tỉa đầy tính nghệ thuật, rút bàn tay bắt
mạch về. Khuôn mặt già nua chi chít dấu vết thời gian nhăn nhúm, lắp bắp không dám nói.
Lòng Lưu Diên trầm xuống, phảng phất
đoán được chuyện gì không tốt, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm lão
thái y. Liên Tam, đã làm nữ đế gần năm năm, khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ
tay hắn trấn an, quay đầu hỏi: “Lâm thái y, thân thể trẫm ra sao?”
“Bệ, bệ hạ, ngài…” Lão thái y vuốt chòm râu bạc hết lần này tới lần khác, biểu tình rối rắm, tựa hồ rất khó mở miệng.
Tay Lưu Diên nổi gân xanh, ánh mắt nhìn chòng chọc lão thái y, sợ ông nói
ra từ “Không tốt”. Lão thái y bị Thái Thượng Hoàng mấy năm gần đây càng
bộc phát thiên uy nặng nề nhìn chằm chằm khiến sắc mặt trắng bệch, mồ
hôi rơi như mưa.
Liên Tam buồn cười: “Không sao, trẫm không trách tội khanh, khanh cứ nói.”
Lão thái y từ từ nhắm hai mắt, lấy hết can đảm, “Bệ hạ, ngài có tin vui!”
“…” Liên Tam kinh ngạc.
“…” Lưu Diên ngẩn ngơ.
Đây chính là câu “Hoàng Thượng, ngài có hỉ mạch” trong truyền thuyết à?
Liên Tam cân nhắc một lúc, bắt đầu mỉm cười với Lâm thái y, “Lâm thái y đảm nhiệm chức viện phán nhiều năm, mạch đập tinh chuẩn, y thuật cao minh, phụ hoàng và trẫm đều tin tưởng khanh.”
Trước mắt Lâm thái y bỗng tối đen, cười còn khó coi hơn khóc, “Bệ, bệ hạ khen nhầm…” Ông biết mà! Từ trước đến nay hậu cung không có hoàng phụ, ngẫu nhiên
có tin đồn nữ đế lâm hạnh công tử tuấn tú nào đó, nhưng chưa bao giờ
được chứng thực. Trong tình huống này, ông chẩn ra hỉ mạch! Không phải
tự tìm chết ư! Lão thái y cảm giác cả thế giới chìm trong bóng tối
Lưu Diên nãy giờ sững sờ rốt cuộc tỉnh táo, thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói: “Việc này không thể lộ ra.”
Đầu Lâm thái y gật như gà mổ thóc, “Vâng!”
Liên Tam khẽ cười: “Khanh lui đi, chuyện còn lại để sau bàn.”
“Tuân mệnh! Thần cáo lui!” Động tác Lâm thái y nhanh nhẹn, không giống một ông cụ sáu mươi chút nào.
Trong điện chỉ còn hai người, đè nén kinh hỉ quá lâu, Lưu Diên kích động đến
mức choáng váng. Hắn ôm lấy tiểu tâm can nhi không ngừng hôn, nụ cười
rạng rỡ trên môi, “Bảo bối, Hàm nhi, nàng nghe thấy không? Chúng ta có con!” Quá vui sướng, ôm Liên Tam xoay mấy vòng.
“A! Thả ta xuống!” Liên Tam giận dữ, Lưu Diên vội vàng ôm nàng ngồi trên long ỷ, hận không thể lải nhải hỏi nàng có cần gì không, được đấm chân xoa bóp vai cho
nàng thì càng tốt.
“Được rồi, đừng làm rộn nữa.” Đầu ngón tay Liên Tam chọt vào đầu hắn cứ cọ tới cọ lui, bình tĩnh nói: “Ta muốn đi Lâm An dưỡng thai, chàng có ý kiến hoặc đề nghị gì không?”
“Không có!” Hiện tại Lưu Diên hoàn toàn mất năng lực tự hỏi, nàng nói cái gì chính là cái đó.
Liên Tam tán thưởng, gãi cằm hắn, “Việc thoái vị đã chuẩn bị xong.” Nàng trầm tư, nghiêm túc nói: “Hai Thái Thượng Hoàng rất phiền toái, đè đầu Lưu Dương không nói, trong lòng hắn chắc cũng để ý, hay là chàng qua đời đi?”
“Tốt!” Nếu Lưu Diên có cái đuôi, chắc chắn nó đang phe phẩy…
Năm Chiêu Ninh thứ năm, Thừa Bình đế hoăng.
Cùng năm, nữ đế nhường ngôi cho em trai, Ngụy vương Lưu Dương, lui về ẩn cư tại Giang Nam.
Đại hoàng tử Lưu Dương năm đó nay trở thành chàng thiếu niên anh tuấn.
Trong đình Thái Cực bên ngoài cung, Lưu Dương, vội từ đất phong về chịu
tang, không thể kìm nén mà bật khóc, mấy lần quỳ rạp xuống đất, cuối
cùng ôm chân hoàng tỷ gào khóc.
Lưu Diên coi trọng
hắn không chỉ vì hắn có năng lực, quan trọng nhất là trong ba hoàng tử,
bản tính hắn thiện lương. Đức phi là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, xấu tính,
bất đắc dĩ chỉ số thông minh không cao, mắt nhìn thiển cận, không lấy ra được mấy thủ đoạn cung đấu thì thôi, bình thường toàn ăn trộm gà không
thành còn mất nắm gạo. Dưới tình huống như vậy, Lưu Dương hiếm có không
bị ảnh hưởng quá lớn, trở thành thanh niên tốt chính trực.
Thật ra Liên Tam không thân thiết với vị “Hoàng đệ” này lắm. Thế nhưng, sau
khi Đức phi qua đời, nàng hạ chỉ lấy quy cách Đế hậu làm tang lễ, lúc ấy Lưu Dương vừa đến đất phong không lâu, nhiều việc phức tạp khó nhúng
tay, cũng là Liên Tam phái người giúp đỡ hắn giải quyết. Trước đó sóng
gió “Hoàng tử không phải con đẻ” nổ ra, cuộc sống của Lưu Dương rất khổ
sở, khi đó hắn được Liên Tam quan tâm, từ nay về sau lúc nào hắn cũng
cảm động và nhớ tới vị trưởng tỷ này, sau lễ tang mẹ, càng có thêm vài
phần tình cảm nhụ mộ (1).
(1) tình cảm quấn quýt như em bé mới sinh không muốn xa rời cha mẹ.
Vốn Liên Tam định phủi tay quay lưng, nhưng mà đối diện với gương mặt tuấn
tú của Lưu Dương tràn ngập tin cậy, lời nàng định nói nghẹn lại, nín
nhịn nửa ngày, khô cằn nói một câu: “Dương đệ, giang sơn này giao lại cho đệ, hi vọng đệ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng và tỷ tỷ.”
“Ô…” Lưu Dương lại ôm bắp đùi nàng, tiếp tục gào khóc.
“…” Liên Tam 囧 đến tột đỉnh, thò tay đỡ hắn đứng lên, thở dài: “Khóc cái gì, đệ lớn ngần này…”
Lưu Dương nức nở nói: “Lớn hơn nữa cũng là đệ đệ của hoàng tỷ.” Tự động tựa vào cánh tay nàng.
Liên Tam thật sự không quen gặp trường hợp cảm động như vậy, xoắn xuýt hồi
lâu, nhìn hắn tội nghiệp như con cún nhỏ, cuối cùng vẫn xoa đầu hắn,
nghiêm túc nói hưu nói vượn: “Mấy năm nay ta không tạo ra thành tích gì, điều này cho thấy ta không phải người thích hợp làm hoàng đế. Năm
đó nếu không phải thân mình phụ hoàng không tốt, sẽ không vội vàng để ta kế vị. Phụ hoàng cả đời anh minh, nguyện vọng lớn nhất chính là lập nên thái bình thịnh thế, khiến dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp.” Mặt không đổi sắc tiếp tục, “Ta không làm được, đệ phải làm thật tốt, hoàn thành tâm nguyện này của phụ hoàng.”
Lưu Dương cảm động, khóc đến mức cổ họng bị nghẹn, liên tục gật đầu, lệ rơi như mưa.
Liên Tam im lặng, vẫn xoa đầu hắn, không nói gì nữa.
***
Chiêu Ninh nữ đế sau khi thoái vị lui về Giang Nam, tuy rằng bên ngoài bàn
tán ầm ĩ về chuyện nàng nhường ngôi. Không ít người suy đoán Ngụy vương
năm đó nay là Tuyên Đức đế dùng mấy thủ đoạn hèn hạ bức bách trưởng tỷ
thoái vị, nhưng những suy đoán này chỉ là suy đoán mà thôi, không ai
chứng thực. Đám đại thần trong triều thầm nghĩ, mấy năm nay nữ hoàng tại vị gió êm sóng lặng, tất cả đều dựa vào dư uy của Thái Thượng Hoàng.
Ngọn núi lớn là Thái Thượng Hoàng vừa sụp đổ, kế tiếp chắc chắn phải đối mặt với trận chiến tranh quyền đoạt vị đầy máu tanh, chẳng bằng trực
tiếp thoái vị, bớt dài dòng.
Tuy rằng đệ đệ Lưu Dương tri kỷ đưa ra ngụ ý muốn xây cho trưởng tỷ một hành cung kiến xa hoa
không thua cung Vị Ương ở Giang Nam, nhưng nữ hoàng bệ hạ không nhận,
khiêm tốn chuyển vào một tòa nhà thanh u, lịch sự tao nhã tại Lâm An. Hạ nhân trong phủ đều là tâm phúc của Thánh thượng hai triều, bao gồm
Trương Phúc đại nội tổng quản ngày xưa, Lý Ung cầm đầu đám ám vệ. Lâm
thái y cũng cáo lão, cả gia đình chuyển đến Lâm An, trở thành ngự dụng
đại phu của nữ hoàng.
Liên Tam gia từ năm đó chuyển
đến Lâm An, vẫn không có biểu hiện muốn được triệu về kinh. Tuy rằng nhớ con gái nhưng hai vợ chồng đều hiểu, nhẫn nại vài năm, sau này ngày
lành còn dài!
Thấy không, khuê nữ đến rồi, tuy rằng
có mang theo cái bụng to, còn mang về một con rể thân phận cao quá đáng, nhưng điều này không hề gây trở ngại cho tâm trạng vui vẻ của ông bà.
Hàn thị trực tiếp ở cùng con gái, muốn ở cạnh chăm sóc nữ nhi bảo bối
sau khi mang thai thăng cấp thành quốc bảo.
Liên Tam gia chạy một vòng về nhà, ủa, vợ mình đâu?
Cuối cùng đến chỗ khuê nữ tìm, hết cách, ông đành ở lại với thê tử. Sau này, Lưu Diên thật sự không tìm được cơ hội thân thiết với tiểu tâm can nhi, không kìm nén được nữa, vụng trộm đi tìm nhạc phụ tố khổ, sau đó hai vợ chồng Liên Tam gia quay về. May mắn hai nhà ở gần nhau, Hàn thị vẫn
hằng ngày đến thăm nữ nhi, Liên Tam gia công vụ xong xuôi cũng đi thẳng
tới đây, cả gia đình quây quần ăn cơm chiều.
Khí hậu
Giang Nam ấm áp, ẩm ướt, giờ đã sang thu mà Lâm An vẫn còn chút hơi
nóng, không giống kinh đô, thời điểm này gió thu đìu hiu.
Bụng Liên Tam không lộ rõ, mang bầu sáu tháng, dáng người không có gì biến
hóa, mặc vào quần áo rộng rãi, ngắm từ phía sau chẳng khác gì nữ nhi nhà bình thường.
Nay Lưu Diên không cần xử lý chính vụ,
bắt đầu tiếp quản các cửa hàng năm xưa chỉ dùng làm nơi thu thập tin
tức. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của hậu viện, hắn cũng được Hàn thị chỉ
bảo, đã biết cách quản lý, ôm hết việc trong nhà ngoài nhà.
Khi đẹp trời, Lưu Diên sẽ giúp bé cưng thay quần áo xinh đẹp, hai người tay nắm tay bước ra ngoài, giống như một đôi phu thê bình thường, chậm rãi
tản bộ dọc theo con đường đá xanh đặc biệt ở Lâm An.
Tòa nhà nằm gần hồ, bước vài bước từ cửa sau là đến Tây Hồ. Đoạn đường đặc
biệt tu sửa qua, bằng phẳng sạch sẽ, vì đảm bảo an toàn tối ta, ven hồ
có dựng lan can, làm giả như những cây liễu.
Gió mát thổi tới, nhành liễu xao động, trông thấy một đôi bích nhân hai bàn tay đan cài vào nhau, từ từ đi qua.
Đây đúng là ——
Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều
Thu tận Giang Nam thảo vị điêu
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu
Đây là bài: Ký Dương Châu Hàn Sước phán quan (Gửi Hàn Xước, phán quan Dương Châu) của Đỗ Mục.
Chú thích:
Dương Châu: giờ là huyện Giang Đô tỉnh Giang Tô
Nhị thập tứ kiều: còn có tên là Hồng Dược kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh
Giang Tộ. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên
này.
Bản dịch của Trần Trọng San:
Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu