Bên ngoài phòng mùa xuân ấm áp, trong phòng, Lưu Diên đang nâng một bàn chân trắng nõn để vẽ móng. Trên chiếc bàn bên cạnh bày sẵn mấy
lọ thủy tinh và mấy dụng cụ tinh sảo kỳ lạ.
Thứ Lưu
Diên dùng để vẽ móng cho bảo bối không phải phượng tiên hoa (1) bình
thường, đó là một loại cây đặc biệt sinh trưởng ở đất Thục, khi hoa nở
có màu hồng nhạt. Các cô gái trẻ ở vùng đó rất thích ngắt hoa về làm
phấn son thơm ngát, dần dà, nó được gọi là hoa Yên Chi.
(1) Phượng tiên hoa hay còn gọi là cây bóng nước, cây móng tay. Người xưa thường dùng nhựa cây làm sơn móng tay.
Lưu Diên sai người mang mấy cây từ đất Thục về đây, nuôi trong nhà ấm, hoa
nở cả bốn mùa trong năm. Liên Tam không thích màu đỏ tươi tục khí của
phượng tiên hoa, Lưu Diên cũng vậy. Sau khi hái hoa Yên Chi, hắn nghiên
cứu kỹ, tạo ra nhiều màu hồng với độ đậm nhạt khác nhau, càng nổi bật
ngón chân Liên Tam trắng trẻo, rất ưa nhìn.
Từ lần
sanh con, sau khi Liên Tam đi dạo qua quỷ môn quan một vòng trở về, Lưu Diên coi nàng như em bé yếu ớt, mong manh. Lạnh nóng khát đói bụng,
nàng không thoải mái dù chỉ chút xíu đều khiến hắn lo sợ không yên. Mấy
chuyện như mặc quần áo, chải đầu, hắn một mình bao trọn, đám nha hoàn
trong viện trở thành đồ trang trí.
Khi dùng bữa, Hồng Tụ vốn nên đứng ở một bên, gắp thức ăn, múc canh cho Liên Tam, kết quả
nàng vừa định vươn tay thì bị Lưu Diên nhìn chằm chằm, chân Hồng Tụ mềm
nhũn, suýt nữa quỳ xuống! Từ nay về sau, bọn nha hoàn vỡ lẽ, lão gia nhà các nàng thích hầu hạ phu nhân. Đây là tiểu tình thú giữa hai vợ chồng, các nàng không nên xen vào.
Cửa sổ đẩy ra, gió thổi vào, sơn trên tay thoáng chốc đã khô. Liên Tam giơ hai bàn tay lên ngắm nghía, hài lòng khích lệ: “Tay nghề phu quân càng ngày càng tốt, lần này không loen ra bên cạnh.”
Đồng thời mười đầu ngón chân cũng xong xuôi, Lưu Diên cất đệm mềm lên một
cái bàn để không, chuyển hai bàn chân nhỏ từ đùi mình sang chỗ khác. Còn mình ngồi xuống cạnh Liên Tam, ôm vai nàng cười nói: “Quen tay hay
việc mà, làm thêm vài lần nữa sẽ càng vẽ càng cân xứng. Ta sai người
mang bút thật nhỏ đến, vẽ thêm đóa hoa nhỏ cho nàng ~” Mấy năm nay rảnh rỗi, hắn học xong cả cầm kỳ thư họa, nay không những đánh đàn cho tâm can nhi nghe, mà còn có thể vẽ nàng.
“Ừm, hôn một cái làm phần thưởng.” Liên Tam cười tủm tỉm lại gần, mổ một cái lên mặt hắn.
“Chưa đủ…” Lưu Diên cười xấu xa ôm mặt tiểu tâm can nhi, đang định đè xuống, bên ngoài vang lên giọng bé con non nớt —— “Cha, nương, cha mẹ làm gì thế?”
“Khụ khụ, “ Lưu Diên vội vàng buông tay, nghiêm túc xoay người giả vờ làm người cha nghiêm khắc, “Ngật nhi đến à? Đám nha hoàn bên ngoài sao không thông báo một tiếng? Càng ngày càng không quy củ!”
Liên Ngật mặc cả cây đỏ chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên trong mắt ngân ngấn nước, “Phụ thân đừng trách nha hoàn, là con vụng trộm chạy vào, các nàng chưa nhìn thấy con.”
Liên Tam lập tức cau mày, đẩy bàn tay còn ôm eo nhỏ của mình ra, nũng nịu nói: “Chàng hung cái gì? Bé con bị chàng dọa sợ! Lần nào cũng thấy bản mặt này của
chàng, chàng không thích nhi tử ta sinh, hay không còn thích ta hả?!” Rồi vẫy vẫy tay với Liên Ngật tần ngần ở cửa không dám vào, ôn nhu nói: “Ngật nhi lại đây, đến chỗ nương, chúng ta không để ý tới cha con.”
Lệ trong mắt Liên Ngật nhanh chóng biến mất, thay bằng nét mặt hân hoan vui sướng, ngọt ngào hô một tiếng: “Nương!” Chạy như bay nhào vào lòng mẫu thân vừa thơm vừa mềm, cậu bé cọ tới cọ lui.
Thấy con trai chiếm mất vị trí của mình, vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ trong
lòng tiểu bảo bối, Lưu Diên buồn bực, hận không thể cào tường. Cứ việc
cảm thấy hậm hực, nhưng hắn tuyệt không thể biểu hiện ra ngoài, càng
không thể để lộ một tia bất mãn, bằng không sẽ bị kiều thê răn dạy —— “Chàng ghen với con làm gì!”
Trong góc khuất Liên Tam không nhìn thấy, Lưu Diên hung tợn nhìn chằm chằm
thằng nhóc thối tha, tý tuổi đầu đã biết tranh thủ tình cảm. Hắn hung
hăng cắn khăn tay —— không phải trước đây nói sẽ là tiểu thiên sứ ư? Cái gì mà ba người cùng chơi đùa vui vẻ hả?
Liên Ngật
năm nay sáu tuổi, môi hồng răng trắng, trắng ngần, giống Liên Tam tới
sáu bảy phần, rất được ông bà ngoại yêu thích. Gần như từ khi bé sinh
ra, vẫn là ông bà ngoại nuôi lớn. Hồi còn quấn tã thì thôi, đợi bé lớn
chút nữa, biết đòi mẫu thân, lại phát hiện mình không thể đến gần mẫu
thân, bên cạnh mẫu thân vĩnh viễn là phụ thân canh chừng bé, nhìn chằm
chằm bé.
Ban đầu bé chỉ nghi ngờ trong lòng, sau này
không cẩn thận nghe bà ngoại kể chuyện xưa về mẹ kế gần đó. Trong suy
nghĩ của cậu bé nho nhỏ có một suy đoán mơ hồ —— chắc chắn cha không
phải cha ruột bé, mà là cha dượng.
Đôi lúc bé cũng
hoài nghi suy đoán của mình, bởi vì chỉ cần bé không dán lấy mẫu thân,
sắc mặt phụ thân sẽ ôn hòa, thậm chí cho bé ngồi trên vai thật cao, còn
hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đút cho bé thức ăn ngon. Biểu hiện trước
sau không đồng nhất khiến bé mơ mơ hồ hồ.
Có lẽ vì di truyền, cậu bạn nhỏ Liên Ngật không chỉ kế thừa tính tinh quái của Liên Tam hồi bé, mà còn biết tranh thủ tình cảm từ sớm, thủ đoạn không ngừng thăng cấp, đã nhiều lần dựa vào ưu thế trời cho áp đảo cha. Mỗi lần
gương mặt giống Liên Tam làm vẻ mặt đáng thương rất đáng yêu thì Lưu
Diên không nhịn được mềm lòng. Nhưng khi Liên Ngật một lần nữa nhờ kỹ
xảo biểu diễn thắng được niềm vui mẫu thân, cả người Lưu Diên toàn mùi
dấm.
Có thể nhận ra, khả năng hai cha con nhà này đấu với nhau còn kéo dài mười, hai mươi năm nữa.
“Nương, đêm nay con ngủ với nương được không?”
“Hửm? Sao vậy?”
Hai đôi mắt ngập nước rất giống nhau mắt đối mắt, Lưu Diên đứng xem vô cùng không vui, ho một tiếng, cắt ngang cảnh mẹ con nhìn nhau. “Sao Ngật nhi đột nhiên muốn về ngủ với mẫu thân, ở chỗ bà ngoại không tốt à?”
Liên Ngật chuyển hướng ánh mắt ngập nước, đáng thương nhìn về phía phụ thân, “Cậu và mợ đã về, bà ngoại ông ngoại đều rất bận, con không muốn gây thêm phiền toái cho ông bà.”
Cái gì “Ông bà ngoại bận nhiều việc, không muốn gây thêm phiền toái cho ông bà” lý do lý trấu! Số nha hoàn, ma ma trong viện mẹ vợ đứng kín một phòng, chẳng lẽ tất cả đều là bài trí?! Lấy cớ!
Lưu Diên đã miễn dịch với đôi mắt ấy, không bị ánh mắt như bé hươu sao công hãm, ngược lại từ ái xoa đầu Liên Ngật, “Năm ngoái cha đã chuẩn bị sân cho con, năm nay Ngật nhi sáu tuổi rồi. Từ
hồi sinh con sức khỏe mẹ con không tốt, buổi tối ngủ ko sâu, Ngật nhi là cậu bé ngoan có hiểu biết, sẽ thông cảm với mẫu thân, đúng hay không?”
Cảnh tượng này quá quen thuộc, Liên Tam không mở miệng, mím môi cười, xem hai cha con ầm ĩ thế nào.
Cuối cùng Liên Ngật không địch lại cha ruột đa mưu túc trí, nghẹn họng không nói nên lời, đầu tựa vào vai mẫu thân, đôi mắt lấp lánh, nước mắt lưng
tròng chờ mẫu thân làm chủ cho mình.
Liên Tam mỉm cười liếc tướng công nhà mình, cúi đầu nhìn về phía nhi tử, cười hỏi: “Ngật nhi, con vừa nói cữu cữu và mợ trở lại, bọn họ có nói lúc nào đến nhà chúng ta không?”
“Có!” Liên Ngật còn trẻ con, lập tức quên ủy khuất ban nãy, nghiêm túc gật gật đầu, “Cữu cữu bảo ngày mai đến nhà ta.”
Liên Tam vừa suy tính vừa nở nụ cười, xoa đầu nhi tử khuôn mặt viết rõ mấy chữ cầu khen ngợi, “Ngật nhi là cậu bé ngoan.”
Dùng xong bữa tối, theo lẽ thường hai vợ chồng tay nắm tay đi dạo Tây Hồ.
Lưu Diên nắm bàn tay nhỏ, vừa đẩy cành liễu chắn đường phía trước, vừa nói: “… Gia tộc Khổng thị tuy có bề dày lịch sử, tộc nhân trải khắp thiên hạ,
nhưng gia quy nghiêm khắc, chị dâu nàng là đích nữ, chắc quy củ thể
thống sẽ không kém.”
Liên Tam lắc lắc đầu, “Ta đâu lo lắng quy củ thể thống của chị ta thế nào?” Nghĩ đến tân thê tử của Tạ An là phiền lòng, nàng có chút không vui nói: “Trọng Lê ca ca muộn như thế mới thành thân, chỉ sợ dọa đến chị ta. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta vẫn khách sáo với chị ấy, ta chưa từng hiền hòa với ai như vậy đâu. Không hiểu chị ta bị sao, tuổi không nhỏ, xuất thân cũng
không kém, cố tình mỗi lần gặp ta y chang loại vắt mũi chưa sạch, mỗi
câu nói đều giấu kim châm.”
Việc này Lưu Diên không biết, nghe vậy dừng bước, nhíu mày, “Bảo bối, sao không nói việc này với ta?” Hắn luôn luôn cẩn thận, Liên Tam có nửa điểm cảm xúc bất thường hắn đều
nhận ra, nhưng sau lần gặp mặt vợ Tạ An, Khổng thị, lúc nàng về nhà vẫn
bình thường.
“Ta không đặt nó trong lòng, việc rất nhỏ.” Liên Tam cười rất phóng khoáng, “Dù sao chị ta không ở chung với chúng ta, hai anh chị ấy tân hôn, ta thấy
chị ta hiếu kính với cha mẹ đúng chuẩn tức phụ, vậy là được rồi. Cha ta
chắc cũng cảm nhận được gì đó, dứt khoát để Trọng Lê ca ca và chị ta ở
riêng, may mà Trọng Lê ca ca là nghĩa tử, bên ngoài không đồn đại anh ấy bất hiếu.”
Mấy năm nay Lưu Diên chưởng quản gia sự, tâm tư nhẵn nhụi hơn hẳn, hơi lo lắng nói: “Trọng Lê da mặt mỏng tính tình yếu đuối, Khổng thị kia kiêu căng nhiều mưu
kế, ta sợ họ ở riêng, Khổng thị đè nặng Trọng Lê, làm huynh ấy sống
không thoải mái.”
Liên Tam bật cười, lắc đầu, “Sẽ không, Trọng Lê ca ca không có bản lĩnh gì khác, xem người rất chuẩn.
Nếu Khổng thị là huynh ấy coi trọng thì tâm địa không xấu, cường thế
chút cũng tốt, không để người khác bắt nạt.”
Lưu Diên im lặng, hai huynh muội tình cảm thắm thiết, dù sao là chuyện trong nhà người ta, hắn không tiện nhiều lời.
Liên Tam dựa vào vai hắn, cười nói: “Mặc kệ nó, mọi người có tạo hóa riêng, chúng ta sống tốt là được. Cùng lắm
thì, tương lai Trọng Lê ca ca ở nhà bị ủy khuất, ta phái chàng sang làm
người hòa giải.”
“…” Lưu Diên vừa 囧, lại buồn
cười. Đường đường là đấng quân chủ thiên hạ, nay bận rộn lo liệu việc
nhà, nếu mấy ông già cổ hủ trong triều biết, không biết sẽ ngất xỉu hay
khóc lóc nức nở? Có điều, so với xử lý lũ lụt, hạn hán, tham ô, Nhung
Địch xâm phạm bờ cõi, hắn thích mấy việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này hơn.