Trời nhá nhem tối, trên không trung cuồn cuộn mây đen, chồng
chất thành các lớp dày, không lâu sau tuyết rơi, bông tuyết tung bay,
trong chớp mắt mặt đất phủ một lớp tuyết trắng mỏng manh.
Liên Thành Tiêu ngồi kiệu hồi phủ nên không dính chút tuyết nào. Ấy thế mà
chỉ đi một đoạn từ hành lang vào trong viện, trên vai trên mũ đã lấm tấm tuyết. Bước vào phòng, luồng khí nóng ập vào mặt, bông tuyết lập tức
tan thành giọt nước, thấm vào lớp vải màu xanh để lại từng mảng màu đậm.
Thê tử Liên Thành Tiêu, Thôi thị, từ gian trong ra đón, tự tay cởi áo khoác ngoài cho hắn, ân cần đưa tách trà thơm nóng hổi. Liên Thành Tiêu cầm
tách trà ngồi xuống tháp, hớp một ngụm, hỏi: “Hôm nay qua phủ bên kia thỉnh an, tổ phụ tổ mẫu có dặn dò gì không?”
“Không có gì, chỉ hỏi một chút tiến độ học tập của Bình Nhi.” Liên An Bình là trưởng tử của hai vợ chồng, năm nay mười tuổi, được
sinh đúng vào năm vợ chồng Liên nhị gia và Liên Thành Tiêu ngồi tù. Thôi thị nghĩ một lúc, cười bảo: “Hôm nay đúng lúc Giang Nam gởi thư tới, tổ phụ tổ mẫu có vẻ rất vui, kể cho thiếp chuyện trước đây của công chúa.” Liên Ngữ Hàm từng làm nữ đế sau đó thoái vị, hiện nay Lưu Dương ngồi
trên ngai vàng, An quốc phủ không tiện xưng hô với nàng, đành mơ hồ gọi
công chúa.
Nhắc tới truyền kỳ của Tam muội muội, Liên Thành Tiêu hơi mang ý cười, “Tam muội muội hồi nhỏ rất lập dị, ai ngờ khi lớn lên có vận may lớn đến thế.”
Năm đó trong bốn vị cô nương Liên gia, đại cô nương Liên Ngữ Dung xuất giá
sớm, thành thành thật thật giúp chồng dạy con, không có gì để kể. Nhị cô nương Liên Ngữ Tương, muội muội ruột thịt hắn thương yêu từ nhỏ đến
lớn, sau khi gây ra chuyện kinh thế hãi tục mất mặt, bị đưa đến thôn
trang Thương Châu, từ nay về sau An quốc phủ không có Liên nhị cô nương. Liên Tam cô nương ly kỳ nhất, từ quận chúa đến công chúa, từ công chúa
đến nữ hoàng, nay thoái vị ẩn cư Giang Nam, chưa chắc thoại bản đã phấn
khích bằng. Tứ cô nương Liên Ngữ Yên trái lại bình thường, đến tuổi thì
xuất giá, vị hôn phu môn đăng hộ đối, giờ sống an ổn.
Nghĩ đến em gái ruột của nợ, Liên Thành Tiêu lại đau đầu, hắn thở dài, ngước mắt hỏi thê tử: “Chỗ muội muội tốt không?”
Thôi thị cụp mi, thản nhiên nói: “Vẫn như cũ, chẳng nói tốt hay không tốt.”
“Ai ——” Liên Thành Tiêu kéo thê tử vào trong lòng, thở dài nói: “Ủy khuất nàng. Tính tình nó ta biết, dù có lấy quy cách của công chúa hầu
hạ, nó vẫn chê bai nàng không đủ thành tâm. Xem ý nương thế nào, đợi nó
nháo khiến nương phiền, trả nó về Thương Châu đi.”
Nữ hoàng thoái vị, An quốc phủ thuận thế phân gia, Đại phòng kế thừa gia
nghiệp, Nhị phòng Tứ phòng lập phủ khác, Tam phòng ở Giang Nam xa xôi.
Sau khi tách ra ở riêng, quy củ không quá nặng, Nhị phu nhân Trần thị
nảy ra ý định đón nữ nhi ở thôn trang Thương Châu trở về. Ngày xưa thất
vọng thì thất vọng, chung quy đã qua mấy năm, con gái không ở bên cạnh,
chỉ nhớ đến điểm tốt của nàng, Trần thị tưởng niệm nữ nhi, Liên nhị gia
ba phải không chịu được bà khóc sướt mướt, phái người đón Liên Ngữ Tương về kinh đô.
Liên Ngữ Tương sớm qua tuổi hoa, nhưng
nàng ta không bạc đãi chính mình. Dù ở thôn trang Thương Châu luôn giữ
gìn nhan sắc, thoạt nhìn xinh đẹp tươi mát như cũ, thậm chí so với thiếu nữ mười sáu, mười bảy càng thêm vài phần chín chắn thướt tha.
Trần thị nhiều năm không gặp nữ nhi, ngày gặp lại dĩ nhiên xóa bỏ hiềm khích lúc trước, Liên Ngữ Tương khóc lê hoa đái vũ (1), khóc đến mức Liên nhị gia không mấy quan tâm cũng mềm lòng, Liên Thành Tiêu càng khỏi phải
bàn. Đến tận đây nàng thuận lý thành chương ở lại kinh đô, sống dựa vào
mẫu thân.
(1) Giống như hoa lê dính hạt
mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng
để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Thế
nhưng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Liên Ngữ Tương trời sinh
không phải mẫu người có thể an phận. Trần thị có lòng tìm cho nàng mối
hôn sự, làm vợ kế cho người trong sạch, chung quy Liên Ngữ Tương đến
tuổi này, mặc dù dung mạo xinh đẹp, nhưng vừa không thể lấy danh nghĩa
cô nương Liên gia xuất giá, lại không thể làm thiếp, quá ít lựa chọn.
Cuối cùng, Trần thị tìm được một mối tốt. Một phú thương nguyên phối bệnh
chết, chưa có con cái. Phú thương kia mới ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, nho nhã ôn hòa, đôi bên tương xứng. Trần thị mừng lắm, nói rõ với nữ
nhi, vốn tưởng rằng nàng sẽ mừng phát khóc, ai ngờ Liên Ngữ Tương giận
dữ, muốn tìm cái chết, luôn mồm nói “Tôi biết các người chê tôi!”,
“Tôi cũng là con ruột, vì sao muốn đẩy tôi vào chỗ chết!”, “Cạo đầu làm
ni cô còn tốt hơn gả cho một thương nhân làm vợ kế!”
Ầm ĩ đủ kiểu, mà đâu chỉ làm một lần, đáng thương tấm lòng người mẹ, Trần thị thiếu chút nữa tức hộc máu.
Theo suy nghĩ của Liên Ngữ Tương, nàng không nhận ra hai mươi tuổi đã là gái lỡ thì không ai thèm lấy. Đừng nói bây giờ nàng còn là hoàng hoa khuê
nữ, dù là quả phụ, dù có tái giá cũng chẳng phải việc khó khăn. Ai dè
người thân nàng trông cậy vào lại định gả nàng cho một thương nhân trung niên vợ cả mất sớm, đúng là vô cùng nhục nhã!
Nàng
cáu kỉnh, Trần thị bị nàng chọc tức lười để ý đến nàng, chỉ lo chơi đùa
với cháu trai, cháu gái. Liên Ngữ Tương có chút hối hận mình lỡ lời, một lần nữa đóng vai con gái săn sóc, nghe lời, ngoan ngoãn. Dù sao là cốt
nhục mình mang thai mười tháng mang thai sanh ra, Trần thị có thể giận
nàng bao lâu? Nếu nàng không muốn gả thì thôi, trong nhà không thiếu
miếng cơm phần nàng, dù sao không có hộ tịch*, dù nuôi nàng chết già
cũng chẳng phải nộp một đồng thuế. (*hình như bị xóa hồi loan tin LNT
chết)
Bản lĩnh am hiểu lòng người của Liên Ngữ Tương
theo tuổi tác tăng lên càng kín kẽ. Nàng đã dỗ mẫu thân xoay mòng mòng,
phụ thân luôn thiên vị con trai út Tiết di nương sinh, không mấy quan
tâm nàng gả cho người ta hay giữ trong nhà, còn Liên Thành Tiêu từ bé đã sủng ái cô em gái này… Vậy ai khuyến khích Trần thị gả nàng đi?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Tuy rằng Thôi thị dịu dàng ôn hòa nhưng không phải kẻ ngốc. Nàng nhanh
chóng phát hiện tiểu cô đối chọi gay gắt với mình, nhiều lần lựa xương
trong trứng gà. Đầu tiên nàng chỉ cười cho qua, dần dần sau này, nàng
tốt tính đến mấy cũng không nhịn nổi, huống chi Liên Ngữ Tương càng ngày càng quá đáng, trước mặt Trần thị dám gài bẫy nàng!
Mẹ chồng và nàng dâu vốn ở chung không hòa thuận, Trần thị không phải bà
bà hiền từ, lúc nàng mới vào cửa từng chịu bới móc một thời gian. Chỉ là sau này, ba người Nhị phòng bị bắt vào ngục, trùng hợp vào thời điểm đó nàng phát hiện mang thai trưởng tử, nhờ có Liên Tam nhắc nhở, nàng an
an ổn ổn dưỡng thai. Lúc Liên nhị gia, Trần thị và Liên Thành Tiêu được
thả về nhà, tất nhiên vui mừng quá đỗi, Trần thị đối xử với nàng nhẹ
nhàng hơn.
Vất vả lắm mới tạo ra cục diện như hiện
tại, cố tình bị cô em chồng không bớt lo phá hỏng, Thôi thị thật sự vừa
tức vừa sốt ruột. May mà nàng biết nhẫn nhịn, chịu ủy khuất trước mặt
Trần thị, sau lưng thản nhiên nói cho trượng phu. Ban đầu Liên Thành
Tiêu không để ý, số lần tăng lên cũng dần coi trọng, cuối cùng phát hiện tất cả do Liên Ngữ Tương tác quái.
Liên Thành Tiêu
vô cùng thất vọng. Thôi thị là thê tử tốt, lâu ngày ở chung, trong lòng
hắn tự có phán đoán. Hắn ngốc trong quan trường bao năm, chút thủ đoạn
nội trạch của phụ nhân không gây ra sóng gió gì trước mặt hắn. Huống hồ
Liên Ngữ Tương cao ngạo, ép buộc trong nhà còn chưa đủ, to gan mượn tên
tuổi hắn và Liên nhị gia làm chút sinh ý không lên được mặt bàn (2) ở
ngoài. Việc này nháo ra, ngay cả Trần thị cũng giận đến mức cho nàng một cái tát!
(2) tầm thường, không xứng tầm. Ta nghi Liên Ngữ Tương làm mấy đồ như xà phòng, nội y bán lắm….
Liên Ngữ Tương một lần nữa cảm giác mình chịu oan như Thị Mầu, khóc nháo
không nhận sai, còn ngầm ám chỉ dính líu đến Thôi thị. Nàng gào khóc tỏ
vẻ mình mệnh khổ, năm đó bị người khác hại, vất vả trở về nhà, tưởng
được sống thoải mái, lại phát hiện chị dâu bốn phía nhằm vào nàng, mẹ
ruột anh ruột giúp tẩu tử bắt nạt nàng!
Năng lực nói
đen thành trắng khiến Trần thị, Liên Thành Tiêu chỉ đứng xem không thể
không ca ngợi, cuối cùng chấm dứt là Liên Nhị gia không kiên nhẫn cho
một cái bạt tai —— Hóa ra Tiết di nương thấy chỗ phu nhân ầm ĩ không
bình thường, đặc biệt tới thư phòng mời Liên nhị gia đến giải quyết việc nhà.
Sau này, Trần thị không chịu thả nàng ra ngoài, giam nàng trong tiểu viện, bất kể nàng thêu hoa hay tập viết theo chữ
mẫu đều được, dù sao không cho phép xuất môn! Đầu óc không sạch sẽ, ngu
xuẩn v.v!
Lần này Liên Ngữ Tương triệt để thất vọng
đối với cha mẹ, ca ca. Nàng ở trong viện nhỏ bé kia ngây ngốc một khoảng thời gian, mỗi ngày nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, rốt cục đi theo
lối mòn của thiếu nữ xuyên việt ắt phải trải qua —— bỏ nhà trốn đi!
Trên đường phố phồn hoa, ngựa xe như nước, Liên Ngữ Tương mờ mịt: Thiên hạ rộng lớn, không biết bến đỗ của nàng ở đâu?
“Chưa tìm được à?” Trần thị gấp đến độ miệng mọc lên mấy nốt nhiệt, giọng hơi khàn, “Nó một nữ tử trẻ tuổi, trong người không có đồng nào, không có gì cả, có thể đi đâu?! Lại đi tìm, tất cả đi hết!”
Thôi thị rót cho mẹ chồng tách trà nóng, dịu dàng khuyên nhủ: “Nương, ngài đừng quá lo âu, Đại gia (ở đây chỉ Liên Thành Tiêu) đã nhận được
tín, trong kinh thành hễ xảy ra chuyện, người biết đầu tiên chính là ngũ thành binh mã ti. Tính toán thời gian, chắc chỉ lát nữa là có tin.”
Quả nhiên, Thôi thị vừa nói xong không lâu, có tiểu tư chạy vội vào truyền lời: “Thỉnh an phu nhân, thiếu phu nhân! Đại gia sai nô tài về báo, sự việc đã có đầu mối, hai vị chớ lo lắng, lát nữa ngài sẽ về.”
Lúc này Trần thị mới thật sự an lòng.
Đợi đến khi Liên Thành Tiêu về nhà thì trời đã tối đen, sắc mặt hắn cực kì khó coi, “… Cuối cùng theo thương đội đi về hướng tây bắc, đã phái người đuổi theo, có điều không biết có đuổi kịp không.”
Trần thị, sắc mặt luôn tối tăm, bỗng nhiên mở miệng, giọng lạnh như ngâm trong nước đá, “Không cần đuổi theo, để nàng đi đi! Ta coi như không sinh ra nữ nhi này, từ nay về sau, đừng nhắc tới nàng!”
Cả Liên Thành Tiêu lẫn Thôi thị đều ngạc nhiên, cuối cùng chỉ cúi đầu,
không ai khuyên Trần thị thay đổi chủ ý —— có lẽ đây là biện pháp tốt
nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Có
người hỏi thê tử Tạ An tại sao không thích Liên Tam. Cái này rất bình
thường, bất cứ ai nghe nói chồng mình từng ái mộ với cô em chồng không
có liên hệ máu mủ đều sẽ bất mãn, Liên Tam không thể được tất cả mọi
người thích đúng không ~