Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 63: Chương 63: Thi Trùng (2)




Dịch: Ly Hạ

Tra Nghiêm Vân theo bản năng lui về sau một bước, cách kia sâu xa một chút. Con sâu kia dường như cũng không để ý lắm tới ba người bọn họ, chỉ di chuyển cái thân hình nhồn nhộn, hướng thẳng về phía cái tháp sâu ở chính giữa.

Trác Hùng nhìn Nghị Siêu đang tỏ vẻ khó chịu, hỏi: “Bị con sâu đó cắn một cái, làm sao mà tới nỗi phải cắt cụt cả chân?”

Nghị Siêu tiếp tục nói: “Ngày đó tôi cùng chỉ đạo trưởng đưa phó đội trưởng đi, thời điểm đó anh ta đã hôn mê sâu. Chúng tôi vén ống quần, tháo băng ra nhìn thì thấy chỗ bị cắn mất một khối thịt, cỡ chừng một cái chén nhỏ. Vết thương cũng đã bắt đầu biến thành màu đen, mặc dù thời tiết Tây Tạng lạnh lẽo, nhưng chúng tôi cơ hồ đều cùng ngửi thấy mùi hôi, giống như vết thương đã bị viêm nặng vậy.

Sau khi thay quần áo cũng phát hiện toàn thân anh ta cũng chuyển sang màu tím đen. Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh ta, chỉ đạo trưởng thì khởi động xe suv, nhanh chóng đưa tới bệnh viện để cấp cứu.”

“Khi ở ngoài phòng bệnh nhân tôi cũng có trao đổi lại mọi chuyện với chỉ đạo trưởng, chỉ đạo trưởng cũng cảm thấy hết sức khó tin, tại sao một phó đội trưởng luôn làm tốt mọi nhiệm vụ được giao, không bao giờ chùn bước, kinh nghiệm phong phú lại có thể bị một con sâu cắn tới mức như vậy. Nhưng Tây Tạng cho tới bây giờ không thiếu những điều thần bí, chỉ đạo trưởng dặn dò tôi không nên nói chuyện này ra ngoài, chỉ có thể cố gắng giữ kín bí mật.”

“Một giờ sau, bác sĩ sau khi hội chẩn đã nói với chỉ đạo trưởng là đành phải cắt chi của phó đội trưởng mới có thể giữ được tính mạng. Chỉ đạo trưởng lúc đó lập tức nổi xung lên trong bệnh viện, sau khi liên tục đập mấy cái ghế thì vọt vào phòng làm việc viện trưởng làm loạn, bắt bọn họ phải giữ cho phó đội trưởng được lành lặn. Sau đó chuyện này kinh động tới thủ trưởng của quân khu, năm đó chỉ đạo trưởng của tôi chính là một người thủ hạ của ông. Sau đó vị thủ trưởng quân khu mắng cho chỉ đạo trưởng một trận, lại triệu tập tất cả những người giỏi nhất của bệnh viện hội chẩn lại một lần nữa, để cho bọn họ đưa ra phương án cuối cùng.”

“Lúc ấy tất cả các chuyên gia tại bệnh viện được điều động, sau khi xem bệnh đều nhất trí chỉ có thể cắt chân mới giữ được tính mạng. Chỉ đạo trưởng biết được tin tức này đã đấm vỡ cả cửa kính, thiếu chút nữa là đứt cả gân tay.”

“Bác sĩ kiểm tra rất kỹ vết thương của phó đội trưởng, phát hiện không phải do anh ta mất máu quá nhiều, mà bởi vì bên trong vết thương đó là đầy những sợi tơ đen. Thứ tơ đen đang điên cuồng di chuyển theo mạch máu, phá hỏng toàn bộ các chức năng của các cơ quan. Mà các bác sĩ lại không biết thứ tơ đen đó là gì, dù thử lọc máu cũng vô ích, bởi vì nó quá nhiều, lại còn nhỏ hơn cả cọng tóc. Rất giống như sợi tơ được đám sâu tằm nhả ra vậy, chẳng qua là loại này tơ này có màu đen, hơn nữa lại là kịch độc!”

“Bây giờ thứ tơ đen kia đã lan tới phần đùi, họ chỉ có thể chặn chúng lại mà thôi. Nhưng đó dù sao cũng không phải là cách giải quyết triệt để, một khi thời gian quá dài, máu không được tuần hoàn, phần đùi của phó đội trưởng cũng thế mà bị hoại tử. Nhưng nếu không làm vậy, tơ đen kia sẽ tiếp tục lan theo máu vào tới tim, vậy thì tính mạng cũng gặp nguy hiểm.”

“Thủ trưởng của quân khu đành phải kéo chỉ đạo trưởng ra ngoài, mấy phút sau, ông ấy gọi cho lãnh đạo bệnh viện, dặn dò để cho bọn họ nhanh chóng giải phẫu, cứu lấy phó đội trưởng.”

“Sau hai tiếng, phó đội trưởng được đưa về phòng hồi sức, màu đen trên da anh ta cũng đã biến mất, nhưng toàn thân phó đội trưởng lại nhợt nhạt do mất máu quá nhiều. Cuộc phẫu thuật thành công, theo bác sĩ phụ trách phẫu thuật nói, phần chân của phó đội trưởng bị cắt đi đã bị đám tơ kia bít kín các mạch máu, thậm chí đã xâm nhập cả vào các thớ cơ và hệ thần kinh. Cũng may anh ta đã được giải phẫu kịp thời, nếu không có thể đã không giữ được tính mạng. Ngoại trừ những sợi tơ đen này, còn có một loại độc tố khác xâm nhập vào từ vết thương. Từ triệu chứng thì rất giống việc bị rắn cắn, nhưng kết quả cụ thể thì còn phải chờ xét nghiệm lại, hơn nữa bệnh viện đặc khu Tây Tạng không có nhiều máy móc hiện đại. Bác sĩ đó hy vọng thủ trưởng của quân khu có thể liên lạc với Bắc Kinh, đưa mẫu bệnh tới đó để kiểm tra lại.”

“Bác sĩ cũng nói thứ thảo dược được đắp lên vết thương của phó đội trưởng tựa hồ có tác dụng ức chế nhất định đối với thứ độc anh ta trúng phải, cho nên mới có thể giữ được một mạng. Chỉ đạo trưởng nghe vậy bèn dặn dò tôi sau khi trở về phải cẩn thận cám ơn ông lão du mục.”

“Sau đó phó đội trưởng được xuất viện, vẫn là tôi và chỉ đạo trưởng đi đón. Kể từ đó, phó đội trưởng bèn trở nên trầm lặng ít nói, cả ngày ở trong trại nhìn chúng tôi thao luyện. Tôi nghe nói chỉ đạo trưởng cũng từng muốn giữ anh ấy ở lại trong đội, lại giao cho một chức vụ của hậu cần, để anh ấy có thể được hưởng chế độ của quân nhân. Phương án này cũng đã được thủ trưởng của quân khu đặc phê, nhưng phó đội trưởng lại nhất quyết không chịu chấp nhận, anh ta nói dù có phải giải ngũ trở về làm ăn xin cũng không làm một tên phế nhân ở lại trong đội. Vì chuyện này, chỉ đạo trưởng không chỉ một lần lời qua tiếng lại với phó đội trưởng, mỗi lần nói chuyện đều ồn ào, sau đó phó đội trưởng lại ôm đầu khóc lóc. Tôi vẫn luôn cảm thấy đó là lỗi của tôi, nếu như tôi có thể cản anh ta lên núi, có lẽ mọi chuyện sẽ không biến thành như vậy. Nhưng mỗi lần cùng anh ấy nói về vấn đề đó, anh ta chỉ cười bảo đó là mệnh, khó tránh! Hai tháng sau, phó đội trưởng chọn giải ngũ, quân khu cũng quyết định trao tặng huân chương hạng ba. Anh ấy vốn là mũi nhọn của quân khu, là người có nhiều công lao, tiền đồ vô lượng. Nhưng chỉ vì một biến cố nhỏ mà mất đi tất cả, kèm theo đó là một cái chân....”

“Sau khi giải ngũ, phó đội trưởng về quê. Bởi vì có thư của thủ trưởng quân khu đặc biệt nhờ cậy, cho nên địa phương cũng đưa ra rất nhiều trợ giúp, an bài cho anh ta mấy công việc trong huyện. Nhưng có thể do cái tính ương ngạnh trong xương, nên người ta nói gì anh ấy cũng không chịu nhận. Sau đó phó đội trưởng tự bỏ vốn mở một quán lẩu dê, lúc tôi đi qua Thiểm Tây làm khảo cổ cũng từng gặp lại anh ấy một lần, hai người cũng uống khá nhiều. Phó đội trưởng nói cả cuộc đời cũng không hối hận về việc đi Tây Tạng, cho dù có phải trả giá là một cái chân.”

“Phó đội trưởng giải ngũ được vài tuần thì bệnh viện ở Bắc Kinh có tin báo, thứ tơ đó là do một thứ côn trùng chưa được phân loại, đề nghị chúng tôi cung cấp mẫu vật còn sống để họ nghiên cứu về độc tính. Cùng ngày hôm đó chỉ đạo trưởng tập hợp đại đội, chuẩn bị đầy đủ binh lực, vũ trang đến tận răng, do tôi dẫn đường tới thẳng ngọn núi lúc trước.”

“Thời điểm chúng tôi đến nơi, ngoại trừ một lớp tơ đen còn lại trên đám xương bò thì không phát hiện gì hết. Nhưng trên đường xuống núi, có một chiến sĩ ở một vách đá phát hiện ra một cái kén màu đen, cái kén này lớn vô cùng, kích cỡ khoảng chừng như nòng đại bác. Chỉ đạo trưởng thử cầm cây gậy chọc, nhưng không biết có phải do quá cao hay do kén quá cứng mà nó không rụng, chỉ đạo trưởng đành dùng súng bắn rụng nó xuống. Tới khi chạm đất, cái kén bị vỡ một khoảng, bên trong có một con to bướm thật lớn đang từ từ chui ra. Kích cỡ của con bướm này cũng lớn vô cùng, so với chậu rửa mặt quân dụng còn lớn hơn. Càng kinh người là cánh của nó sau khi giương ra, hoa văn lại là một bức bát quái đồ!”

“Lúc ấy cả đội đều ngây người, con bướm kia cũng chuẩn bị bay đi, cũng may có người nhanh tay, lại giơ súng bắn hạ. Cả thi thể con bướm và cái kén sau đó đều được đưa về Bắc Kinh, mãi sau khi tôi sắp giải ngũ mới có tin tức tiếp theo.”

“Trong báo cáo có nói thứ tơ trên cái kén giống hệt với thứ tơ màu đen trong chân của phó đội trưởng, mà hoa văn bát quái trên lưng con bướm thì bọn họ cho đó chỉ là trùng hợp. Bởi vì hoa văn trên cánh bướm vốn được quy định bởi gene, lại có rất nhiều loại. Báo cáo còn nói những con sâu chúng tôi gặp lúc trước có thể chính là dạng ấu trùng của loài bướm này, ấu trùng sau khi phát triển thành kén, cuối cùng biến thành loại này bướm to lớn này. Bọn họ đưa ra kết luận đây chính là một loại bướm mới được phát hiện, đề nghị đại đội có thể cung cấp thêm nhiều mẫu vật nghiên cứu. Bởi vì họ nhận định ấu trùng loài bướm này rất có thể là loại ăn thịt để phát triển, hơn nữa có thể nhả ra tơ màu đen, trong tơ này là chất kịch độc, có thể khiến người ta mất mạng. Lúc ấy tôi còn nhớ trong nghiên cứu có đặt cho mẫu vật đó một cái tên-Thi Trùng!”

“Thi Trùng?” Tra Nghiêm Vân hỏi.

Nghị Siêu vẫn nhìn đám sâu trắng trước mặt với vẻ khó chịu, trả lời: “Đúng vậy, bọn họ nói loại sâu này cũng giống với tằm tơ, nhưng tằm tơ ăn lá rồi mới kết kén; còn loại sâu này thì ăn thi thể mà phát triển, lại nhả ra loại tơ đen có độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.