Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 62: Chương 62: Thi Trùng




Dịch: Ly Hạ

Có một con sâu bò bên cạnh bị Tra Nghiêm Vân thuận tay dùng bảo kiếm xiên lấy, giơ lại gần nhìn. Con sâu này dài độ nửa cây đũa, nhưng thân hình lại to lớn lạ thường. Vì bị xiên nên nó không ngừng ngọ nguậy, lật người nó lại, không thể đếm hết được bao nhiêu cái chân, khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó tả.

Mà trên miệng nó còn có hai cái răng cực lớn màu đen, dài tới khoảng vài cm, Tra Nghiêm Vân dùng một cành cây đưa tới gần miệng nó, con sâu cắn một phát, khúc cây lập tức gẫy thành hai nửa. Nhìn phần bị con sâu cắn, vết gãy rất ngọt, đủ để thấy độ sắc bén của cặp răng con sâu này kinh khủng tới cỡ nào.

Trác Hùng chỉ đám sâu bò lổn nhổn khắp nơi, trong lòng cảm thấy sợ hãi, lên tiếng hỏi: “Nghiêm Vân ca, đám này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại đáng sợ như vậy? Tôi lớn lên từ nhỏ ở vùng Tứ Xuyên này, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua sâu lớn như thế này.”

Tra Nghiêm Vân xoay người lại hỏi Hà Nghị Siêu: “Nghị Siêu, trước giờ cậu đã đi nhiều nơi, tham gia nhiều cuộc khảo cổ. Đã từng thấy loại sâu nào như thế này chưa?”

Nghị Siêu che miệng, đang cố gắng giảm bớt việc buồn nôn, nghe Tra Nghiêm Vân hỏi hắn, lúc này mới để tay xuống: “Vật này tôi đã từng gặp ở Tây Tạng một lần.”

Tra Nghiêm Vân cau mày hỏi: “Ở Tây Tạng? Cậu kể lại tôi một chút.”

Nghị Siêu chỉ con sâu kia, nói: “Lúc tôi còn làm lính trinh sát. Có nhiều lần được người dân du mục chăn bò chạy tới xin giúp đỡ. Bởi vì mật độ dân số tại Tây Tạng rất thấp, cũng nhiều nơi không có người, nhiều khi súc vật đi lạc hoặc gặp vấn đề những người dân du mục đó sẽ tìm đại đội của chúng tôi xin giúp đỡ. Chúng tôi là quân nhân, lúc nào cũng có tư tưởng quân dân một nhà, nhất là đối với những người du mục này. Mỗi khi có vấn đề về gia súc, đại đội cũng rất coi trọng, bởi vì bầy trâu hay bò đối với người dân chính là nguồn sống. Chỉ đạo trưởng không nói hai lời, sẽ để phó đội trưởng dẫn theo người, cùng những người du mục kia đi tìm lại gia súc của bọn họ.”

“Lần đó là một ông lão du mục tới xin giúp đỡ, tôi được phó đội trưởng cho đi theo cùng. Trước khi lên đường mọi người đều chuẩn bị đầy đủ nước và lương khô, bởi vì trước đây cũng đã phát sinh những chuyện tương tự, thường thường tìm được đàn gia súc đó cũng phải mất tới vài ngày. Tây Tạng lại là nơi có điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, mãnh thú cũng nhiều, ba người chúng tôi lần theo dấu chân bò tới một chân núi tuyết, cũng thấy dấu chân của đám bò chỉ thẳng về phía đỉnh núi.”

“Bò Tây Tạng rất ít khi leo lên núi tuyết, trừ phi là bị sói tuyết đuổi theo, hoảng sợ không có đường khác. Tôi và phó đội trưởng cũng không nghi ngờ, cho nên đều nhất trí lên núi tìm, nhưng ông lão du mục kia thì sống chết đều không chịu, còn đòi đi về. Hai người chúng tôi thì nóng nảy, anh cũng biết quân nhân thì thường không tin vào mấy thứ tâm linh, lúc đó chỉ thấy đã phát hiện ra đầu mối, tại sao không lên đi xem một chút chứ? Ông lão kia nói tiếng Tạng cả nửa ngày chúng tôi cũng không hiểu gì cả, sau đó vẫn quyết định lên núi, bởi vì quân giải phóng đã đồng ý giúp thì sao có thể bỏ dở? Nếu có tin rằng hai chúng tôi không giúp đỡ hết sức, hai chúng tôi cũng không còn chút mặt mũi nào ở đại đội cả. Ông lão kia biết chúng tôi muốn lên thì kéo cương ngựa, sống chết không buôn, cuối cùng qua một hồi khoa tay múa chân, chúng tôi cũng hiểu được lý do.”

“Ở trong mắt những người Tây Tạng du mục, đa phần núi và hồ đều là thần linh hoặc nơi thần linh trú ngụ, mà ngọn núi này không chỉ là sơn thần trong mắt ông ấy, mà còn là địa điểm thường diễn ra thiên táng!”

Tra Nghiêm Vân không nhịn được, hỏi một câu: “Thiên táng?”

“Ừ, thiên táng. Cái này anh có thể hỏi Trác Hùng, cậu ta cũng đã từng ở Tây Tạng.” Tra Nghiêm Vân quay lại nhìn Trác Hùng với ánh mắt băn khoăn, cậu ta gật đầu với Nghiêm Vân: “Tôi cũng biết, ở đó quả thật có thiên táng.”

“A? Đó là phương pháp xử lý thi thể đặc biệt gì?”

Nghị Siêu nói tiếp: “Địa điểm thiên táng sẽ thường được các lạt ma hoặc thiên táng sư lựa chọn, thưởng ở các đỉnh núi. Thi thể người chết sẽ được người thân đưa lên đỉnh núi, lưng hướng về phía mặt trời. Điều đáng sợ là tứ chi của thi thể sẽ bị bẻ gãy, ngực và vai sẽ được thiên táng sư dùng dao rạch để lộ ra bắp thịt. Sau đó thi thể sẽ được bỏ lại trên đỉnh núi, đại bàng sẽ tới rỉa thi thể người chết. Đến khi toàn bộ thi thể được đại bàng rỉa sạch sẽ, chỉ còn lại xương trắng, thiên táng sư lại dùng đá đập nhỏ xương của người chết thêm một lần nữa. Lần này kền kền sẽ kéo tới xử lý nốt phần còn lại, người thân thì quỳ bái ở phía dưới, cứ như vậy cho tới khi toàn thân người chết hòa cùng trời đất, được đại bàng và kền kền mang đi khắp Tây Tạng.”

Tra Nghiêm Vân nghe xong, nói: “Cậu nói tới hình thức thiên táng này, thật ra người Hán chúng ta cũng có, trong《Chu Dịch · Hệ Từ Truyện》ghi lại về tuẫn táng thì có một đoạn như thế này: “Cổ chi táng giả hậu y dĩ tân, táng chi trung dã, bất phong bất thụ“.

Đó chính là người ta sau khi chết sẽ không được đưa vào quan tài mà trực tiếp bị vứt ở nơi núi rừng hoang vu, không được chôn cũng không có quan tài, xương cốt sẽ bị dã thú gặm nhấm, cậu nói tiếp đi.”

Nghị Siêu lại nói: “Tôi và phó đội trưởng lúc đó đều còn trẻ, lá gan cũng lớn, tới Tây Tạng lâu như vậy luôn muốn làm mấy thứ đao to búa lớn. Bỏ qua lời khuyên của ông lão du mục mà cứ đòi lên núi, trên đó có bầy bò, nếu không đưa chúng quay về thì ông lão du mục lấy gì mà sống? Tổn thất này ai chịu trách nhiệm?”

“Ông lão kia cũng không có biện pháp, dù gì tất cả tài sản của mình cũng nằm ở trên cái đỉnh núi này, nhưng vẫn không dám đi lên. Sau đó bị chúng tôi xúi giục một hồi, rốt cuộc cũng coi nhẹ, đồng ý cùng chúng tôi lên núi. Tôi cùng phó đội trưởng đều cảm thấy hưng phấn vì đã khuyên được ông lão cứng đầu, cả ba cùng leo lên. Đường lên núi không dễ đi, chỉ có thể dắt ngựa đi bộ, mất cả nửa ngày mới tới được đỉnh núi, lúc đó trời đã bắt đầu tối dần. Chúng tôi lần theo dấu chân, quả nhiên ở phía sau đỉnh núi phát hiện ra được một con bò. Ông lão nói đó là một con trâu đực, bầy bò chắc chắn sẽ ở không xa, phải mau chóng tìm được chúng trước khi trời tối, nếu không chúng lại tản ra, rất khó tìm được hết.”

“Còn đi chưa được mấy bước, chúng tôi đi vào sâu phía sau ngọn núi, chỉ thấy xác bò nằm la liệt trước mặt, trải rộng tới khoảng hai trăm thước vuông. Ông lão thấy đám bò của mình ở đây, lại còn chết mất khá nhiều, bèn cầm súng săn vọt tới. Tôi và phó đội trưởng thấy vậy cũng xách “81 bộ binh”, lên nòng, chạy theo phía sau. Tới khi đến gần những con bò bị chết thì lại không thấy vết thương trên thân thể, ở phía xa còn có vài con bò vẫn còn đang thở hổn hển. Tất cả đám bò đều có một chung một hiện tượng: Trên bụng chúng có một số thứ bên trong chuyển động khá kỳ dị. Ông lão kia nhìn thấy vậy, theo bản năng liền lui về phía sau. Sau đó chúng tôi nói gì ông ta cũng không đi nữa, bắt chúng tôi ngay lập tức phải xuống núi. Tôi và phó đội trưởng đều không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, cả bầy bò Tây Tạng bị chết như thế, tại sao không đi tìm chân tướng, mà còn phải mau chóng xuống núi chứ? Ông lão kia ra dấu cho chúng tôi hiểu nơi này có ma quỷ, những con bò này cũng để tế cho ma quỷ.”

“Tôi và phó đội trưởng hồi đó đều là người trong quân đội, tin vào chủ nghĩa duy vật, mặc dù tôn trọng tín ngưỡng của dân du mục Tây Tạng, nhưng thật sự vẫn không hề tin vào sự tồn tại của ma quỷ. Mấy con bò lúc trước còn thở lúc đó cũng chết dần, cả hai vẫn giữ trong lòng sự tò mò, nhất định phải biết được chân tướng sự việc. Phó đội trưởng ngồi xuống bên cạnh xác một con bò, chỉ vào đám sâu đang ngọ nguậy, nói với tôi: “Nghị Siêu, cậu nhìn này, sao bụng mấy con bò chết này vẫn còn động đậy vậy?” Cậu thử để tôi dùng lưỡi lê rạch một đường ra xem.”

“Cái tên đó cũng thuộc loại nhanh tay nhanh chân, lập tức rút lê, đâm vào bụng con bò rồi rạch ra. Bên trong lập tức có một đám sâu bò ra, trong đó có một con cắn chặt lấy lưỡi lê, không nhả ra một chút nào. Sau đó chúng tôi dí chết con sâu, nhìn thấy trên lưỡi lê bằng thép quân dụng còn có một dấu răng!”

“Sau đó không ngờ có một con sâu bò lên chân của phó đội trưởng, cắn anh ta một cái, tôi lúc đó cũng lúng túng, không biết cách đối phó. Cuối cùng anh ta gắng sức kéo con sâu kia ra, hai người đoán xem thế nào? Con sâu kia được kéo ra cùng một mảng da thịt bị kéo theo, khiến máu chảy đầm đìa.”

“Lão du mục kia thấy đám sâu, miệng liên tục kêu có ma quỷ, nhanh chóng dắt con bò đực kia xuống núi, cũng không để ý tới hai chúng tôi nữa. Tôi nhanh chóng băng bó vết thương cho phó đội trưởng, lúc đó mới để ý xung quanh đã trở thành một đống xương trắng. Một đám sâu trắng từ những khúc xương bò kia đang bò tới, tôi thuận thế dùng súng bắn ra một loạt đạn. Những con sâu kia bị bắn chết, phún ra một thứ dịch nhầy phủ khắp người. Thấy xung quanh càng ngày càng nhiều loại sâu đó, bất đắc dĩ, tôi đành phải cõng phó đội trưởng xuống núi. Tới nơi thì gặp ông lão du mục kia đang ở lại đó, ông ấy đắp cho phó đội trưởng một chút thảo dược, rồi cùng chúng tôi quay về. Còn chưa trở lại đại đội, phó đội trưởng đã lên cơn sốt, liên tục nôn mửa rồi hôn mê. Chỉ đạo trưởng của đại đội lập tức quyết định chuyển anh ta tới bệnh viện quân khu Tây Tạng, cuối cùng bác sĩ nói là nhờ có thảo dược đắp lên vết thương mà phó đội trưởng mới giữ được tính mạng, nhưng chân thì bị nhiễm trùng nên phải cắt cụt. Tôi vẫn nhớ như in cái thứ sâu kỳ lạ kia.”

Nghị Siêu chỉ vào con sâu đang bò trên mặt đất: “Nó giống hệt những thứ kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.