Thiên Chủ

Chương 7: Chương 7: Nhảy




Tiếng của Diệp Phàm tuy nhỏ, nhưng vừa vặn trong xe đều nghe thấy, tức thì có người hoảng sợ nói:

- Nó là rết biến dị, hơn nữa kích cỡ có thể lớn đến mấy chục m. Xong rồi, chúng ta xong rồi.

“ Lúc này làm sao sẽ xuất hiện quái vật đây? Không được, ta không muốn chết, a cho ta ra ngoài.”

“Ha, ta có mẹ già ở nhà chờ ta về, bây giờ sợ là không có cơ hội về rồi. Mẹ a, con bất hiếu”

“Ta không muốn chết, tài xế đâu, tài xế, mau chạy nhanh lên đi, nói không chừng chúng ta có thể cắt đuôi nó”

Tiếng chửi rủa, khóc mắng, nhất lời vang lên inh ỏi trong xe buýt. Có người mở ra điện thoại mếu máo gọi điện về nhà nói lời từ biệt. Một tên thanh niên tóc xanh còn trực tiếp hơn, móc điện thoại chụp mình một tấm, vẻ mẹ rất là nghiêm túc, còn hé hé cười, nhìn là biết muốn chụp di ảnh cho mình rồi. Mà phụ nữ càng loạn, bọn họ bám lấy chồng mình không ngừng gào thét, nói là sắp chết rồi, vậy ôm nàng một cái, bốn mươi năm chiếu lạnh hi vọng hôm nay làm lành.

“Không được, ta không thể chết”

Diệp Phàm nhìn rết khổng lồ cách xe buýt chỉ còn có mấy trăm m, trong lòng gầm thét.

Mặc dù tài xế đã cho xe chạy rất nhanh nhưng rết khổng lồ lại dùng tốc độ khủng bố đuổi theo không ngừng, đằng sau ở trong không khí đều bụi mịt mù, tuy không nhìn rõ được hình dáng của con rết, nhưng Diệp Phàm phán đoán, nó sẽ không ít nhất to gấp 2 lần chiếc xe buýt này.

Dùng bản tính của loài rết, lại bởi vì nguyên nhân bị biến dị, xe buýt sợ rằng khó có khả năng chạy khỏi nó. Dưới tình huống này, người ở trong xe bao gồm hắn nhất định đều sẽ bị nó giết chết.

“Ta phải làm gì đây, làm gì a”

Diệp Phàm vò đầu, hắn thật không muốn chết. Phụ mẫu chết, hắn còn chưa hoàn thành tâm nguyện của họ, hắn sẽ không chết. Tiểu Hinh mới 14 tuổi, hắn chết nàng sẽ thiếu đi chỗ dựa, sinh hoạt sẽ rất khó khăn.

“Mọi người bám chặt, sắp lên cầu”

Đột nhiên tài xế hét lên một tiếng, làm mọi người bừng tỉnh. Bọn họ quay đầu nhìn phía trước, liền thấy dốc cầu cao dốc bắt qua sông lớn Ninh Giang.

“Sắp qua sông rồi?”

Diệp Phàm quay đầu nhìn con rết đang đào phá lòng đất, dùng tốc độ viễn siêu tầm thường lao đến, bỗng nhiên hắn nhướng mày, nhìn về một điểm mà rết biến dị vừa qua, chợt cắn răng một cái, quay đầu nhìn tài xế hét lớn:

]

- Tài xế, đến giữa cầu ngài lái xe sát thành cầu, chúng ta sẽ nhảy xuống.

Thanh âm của hắn rất chói tai, mọi người nhất thời bối rối quay đầu nhìn hắn.

Một tên trung niên chợt nói:

- Không được, rết đều biết bơi, chúng ta nhảy xuống ngước lại sẽ rất nhanh thành mồi ngon cho nó. Ngươi mặc dù có ý muốn giúp chúng ta, nhưng ta nói thật là ý này rất ngu xuẩn.

Hắn nói xong liền có người đồng thanh.

“ Đúng rồi, ta đồng ý với lão huynh này, mặc dù ta rất sợ nhưng mà nhảy xuống sông rết sẽ không truy a? Không, ta chắc chắn là không, ta hồi nhỏ có chơi qua rết, ác tâm thả nó xuống sông kết quả nó không những không chìm mà còn chạy ngược lên hung hăng cắn ta một cái, đến giờ ta vẫn còn sợ đây”

“ Có lý, có lý a, vẫn là tìm cách khác đi”

“Nghe lời ngươi chỉ tổ chết nhanh thôi a. Tiểu tử còn trẻ, thật là ngu xuẩn”

“Chàng trai trẻ chỉ là có ý tốt, mọi người không cần trách cậu ta, vẫn là nghĩ cách khác đi”

Một số người tuyệt vọng nói vài câu không lọt tai, bất quá Diệp Phàm không thèm để ý.

Hắn lúc cảm giác thật gấp gáp, quay đầu nhìn thấy rết biến dị đã cách đuôi xe không đến 200m, mày cau lại thật chặt. Hắn nhìn bao quát mọi người, chợt trầm giọng nói:

- Đó chính là cách duy nhất. Con rết biến dị này tốc độ vô cùng nhanh, rất nhanh sẽ tiếp cận xe buýt, đến lúc đó không ai có thể thoát. Ta sở dĩ bảo mọi người nhảy sông, là bởi vì con rết này từ đầu chí cuối truy chúng ta đều sẽ chỉ nằm trong lòng đất đuổi đến, vừa rồi ta nhìn thấy lúc con rết lao đến một đầm nước, nó không trực tiếp băng qua mà là giảm tốc độ vòng đi qua, nói như vậy rất có thể bởi vì bị biến đổi, nó lúc này đã trở nên sợ nước. Nếu là ta nói đúng, thì nhảy sông chính là lựa chọn tốt nhất.

Lão tài xế đằng trước điều khiển xe, chợt dùng sức lực bình sinh hống một cái:

- Đến cầu, vịn chặt.

Mọi người hoảng sợ vịn thành xe, mà Diệp Phàm lại lao ra, nhanh nhẹn bắt lấy búa chuyên dụng, bổ vào cửa kiếng, tức thì cửa kiếng bị hoàn toàn phá vỡ, hắn quay đầu nhìn thoáng sau lưng, liền chòm ra ngoài cửa, thật là muốn nhảy sông.

Bên cạnh hắn có một số người cũng rục rịch động tay chân phá vỡ kiếng, ban đầu tuy cảm thấy nhảy sông là vô lý, chỉ sẽ càng mau chóng trở thành mồi ngon cho rết biến dị, nhưng sau đó nghe Diệp Phàm giải thích một câu, lại cảm giác có hi vọng. Dù sao dùng tốc độ của con rết kia, bọn họ đều hiểu rõ sẽ không thể chạy thoát, sớm muộn cũng sẽ bị chết sống trong xe.

Trong xe có chừng 30 người, mà theo Diệp Phàm phá vỡ cửa sổ lại có hơn 20 người. Mười người kia có mấy người vừa chửi Diệp Phàm ngu xuẩn, lúc này sắc mặt phân vân, đều là vịn chặt thành xe, nửa nghĩ nhảy nửa lại không muốn nhảy.

“Cành”

Bất quá thời gian gấp gáp, xe buýt vọt lên cầu, lập tức xe rung mạnh một cái, chạy cán vào bậc, một số người hung hăng ngã sắp.

Mà ngay tại thời điểm này, Diệp Phàm bỗng hô lên:

- Lão tài xế cố gắng lái xe lại gần thành cầu, giảm tốc sau đó theo chúng ta nhảy.

Quay lại nhìn sau lưng, rết biến dị đã cách xe không đến 100m, mà mọi người bây giờ mới nhìn rõ, một đôi mắt đen tuyền, dày đặc sát khí đang nhìn về phía này.

Lão tài xế đạp ga một cái, cách giữa cầu có gần 10m, chợt cười lớn một cái tức giận nói:

- Các ngươi nhảy, ta lớn tuổi nhảy ra ngoài không chết cũng sẽ trọng thương. Hừ, nhớ năm đó ta cùng chiến hữu vào Nam ra Bắc, bắn bao nhiêu tên địch, hun bao nhiêu là khói súng, đều không có sợ. Bây giờ gặp một con rết, ta thà chết chứ không muốn nằm giường một chỗ, húng chi chỉ một con trùng lớn, nghĩ làm ta sợ sao haha. Năm đó cùng chiến hữu thề một câu, thà chết không thương, ta sớm hứa với bọn hắn. Hoàng tuyền không đi chung, dùng lời hứa năm xưa bồi trả bọn họ.

Nói xong, liền nghiến răng bẻ lái vào thành cầu.

Cứng rắn, kiên cường, lão tài xế 54 tuổi, từng là chiến sĩ chiến tranh Nam Đài, đối với lão, một khi đã cầm súng trên tay mang lấy quân hàm, sẽ luôn thà chết chứ không sợ sệt, cho dù là lão đã nghỉ hưu, làm một tên tài xế quèn, hằng tháng ăn phúc lợi, dù là lời hứa, đôi khi không quan trọng bằng sinh mạng.

Có cố chấp, bất quá đủ gan trường.

Diệp Phàm thật sâu nhìn lão, chợt xông về trước, mở ra cửa xe chính, nhếch miệng nói:

- Ta dẫn ngài nhảy, không nhảy cũng phải nhảy.

Hắn chợt cười lạnh, trước ánh mắt tức giận của lão tài xế, hai tay giống như là gọng kiềm, cắp lấy thân hình nhỏ bé của lão tài xế, nhìn sau lưng một cái đầu rết khổng lồ trồi lên, chân phát lực, ôm lấy lão già nhảy ra thành cầu.

Cùng lúc, vô số người bởi vì xe dừng lại mà nhảy ra ngoài, nhất thời, chỉ để lại một đầu rết vẻ mặt quái dị ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.