Ninh Giang không phải là đại giang, chỉ rộng có 20m.
Nhóm người trên xe buýt nhảy ra khỏi xe, ngoi ngóp thở mấy cái, đã thấy mình nằm ở giữa sông. Cũng may là ai nấy đều biết bơi, nên không có người nào bị đuối nước cả. Cầu cách sông chỉ có 10m, cũng không ai bị thương gì.
Chỉ là mặc dù không có bị thương nhưng sắc mặt mọi người đều trắng bệch. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên cầu, chỉ thấy một con rết khổng lồ đang chăm chú nhìn xuống. Cái đầu cực đại mở ra hàm bên trong lộ ra răng nanh sắc nhọn, đây là sau khi thế giới biến hóa mọc ra răng nanh, vô cùng dọa người. Trên thân của nó vảy rết giống như là sắt thép, lộ ra vẻ bóng loáng. Mà mấy chục cái chân, mỗi một cái đều rất khủng bố, dọa cho tất cả đều không dám động đậy.
Diệp Phàm tâm thần cũng là căng cứng, hắn lúc nảy cũng chỉ suy đoán con rết này sợ nước mới nhất quyết nhảy sông. Lúc này đây nhìn con rết đang lạnh băng nhìn xuống chỗ của hắn nhất thời khiến cho hắn cảm thấy da đầu phát lạnh, không dám chắc nó có dám xuống nước hay không.
Bất quá cũng may là, con rết tựa hồ thật sự sợ nước, chỉ sau một hồi, nó ngửa đầu kêu lên mấy tiếng khó chịu liền bò đi chỗ khác. Mà xe buýt, thì bị nó đụng một cái, mấy cái chân hung hăng đè xuống nhất thì cũng không còn nhìn ra hình dạng nữa.
Mọi người tinh thần căng ra, nhìn thấy con rết thật sự bỏ đi, liền vui mừng hoan hô.
“Hô, ta sống. Con mẹ nó ta vậy mà sống, ahaha”
“Rết thật sợ nước, oa, ta thật muốn khóc nha, haha”
“Phù, sợ chết ta, a vị thanh niên này, cũng may là có ngươi cơ trí nghĩ ra cách nhảy sông, không thì chúng ta đều giống như chiếc xe buýt kia, bị nó giày vò không ra hình dáng”
“Đúng đúng, thanh niên trẻ thật là đều nhờ vào cậu cả”
Lúc nảy có mấy người chửi Diệp Phàm ngu xuẩn, cũng là vẻ mặt xấu hổ, một người chậm rãi bơi lại bên cạnh Diệp Phàm, cười gượng vỗ bả vai hắn, xấu hổ nói:
- Ngại quá, lúc này trách oan cho cậu. Không nhờ cậu ta thật sự chết rồi, thật sự cảm ơn cậu.
Diệp Phàm bình thản nhìn hắn, chỉ là cười nhẹ đáp:
- Ta cũng không có nghĩ cái gì, không cần xấu hổ. Bất quá lúc này con rết đã rời khỏi, nhưng mà vì an toàn, tốt nhất là chúng ta nên men theo mà sông rời xa nơi này, vạn nhất nó quay lại chúng ta cũng sẽ có thể dễ dàng trốn xuống sông.
Hắn chuyển người một cái, liền hướng bờ sông bơi vào.
Mọi người bởi vì sự cơ trí của Diệp Phàm mà trong lòng đối với hắn đã có chút tín nhiệm, nghe hắn nói liền tán đồng cùng bơi vào bờ.
Bờ sông cách chỗ bọn hắn nhảy xuống chỉ có chừng 10m, chưa đến một phút Diệp Phàm đã đứng trên bờ, cầm điện thoại ra kiểm tra một phen, sắc mặt lập tức hóa đen.
Bởi vì điều kiện sinh hoạt, hắn dùng điện thoại chỉ là đồ chợ, nói bền thì rất bền, dùng nó quăng lung tung cũng sẽ không hư, nhưng mà rơi vào nước, như là ném mèo xuống ao, tạch tạch rung rung lập tức liền hỏng.
Hắn thở dài một cái, chợt bên cạnh có người lắc vai hắn, nghi hoặc nhìn sang, liền thấy lão tài xế ánh mắt quái dị nhìn hắn, âm âm nói:
- Tiểu tử, cho ngươi mượn điện thoại.
Nói xong liền lật ra bao ni lông, bên trong là cục gạch, à không là điện thoại ném cho hắn..
“Ha, còn giận ta a!”
Diệp Phàm bắt lấy điện thoại, trong lòng quái dị suy nghĩ. Bất quá nhìn ánh mắt kia, rõ ràng chỉ là bên ngoài cố tình buồn bực chứ cũng không phải thật sự tức giận. Hắn nghĩ đến, chiến trường những năm đó, thật phải chăng tất cả đều là lão già này, tâm dạ can trường, vì tín niệm cố chấp, nhất định là không thua.
“Cám ơn ngài”
Hắn tạ ơn một cái, liền mở điện thoại.
Vẫn là điện về nhà hỏi thăm tiểu Hinh a.
Hung thú tập kích, làm cho hắn càng sớm muốn quay về gặp nàng, sau đó lại tính tiếp. Lúc này quân đội có lẽ sắp xuất động, chỉ cần quân đội ra tay, hung thú nhất định có thể bị diệt trừ. Dù sao quân đội có vũ trang hiện đại, xe tăng hoặc là chiến cơ oanh tạc, hung thú nhất định bị tiêu diệt.
Mà lấy tình trạng này, bọn hắn có khả năng sẽ lập quân cương và trại tị nạn, quay trở về có thể mang tiểu Hinh đi vào trại tị nạn, có lẽ sẽ an toàn hơn rất nhiều.
“Tiểu Hinh?”
Đầu bên kia bắt máy, cũng không có ngay lập tức đáp lại, chỉ là rè rè hồi lâu, mới lên tiếng. Bất quá trong điện thoại, cũng không có tiếng của tiểu Hinh, mà là thanh âm nam nhân:
- Ngươi là?
Nam nhân? Diệp Phàm bỗng cau mày lại, sắc mặt mơ hồ lạnh tanh, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai, tiểu Hinh đang ở đâu?
Tiểu Hinh còn nhỏ, nhất định không có quen bạn trai. Hơn nữa lấy tính tình của nàng, cũng không có khả năng quen bạn trai. Như vậy người này, là từ đâu chui ra? Hàng xóm? Hàng xóm đều là thúc bá lớn tuổi, hơn nữa đều quen giọng, sẽ không.
Nghĩ đến một khả năng, hắn chợt nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng.
Cướp, trộm, con mẹ nó.
Mà bên kia giống như là có chút bất ngờ, trầm ngâm một lúc liền cười nói:
- Quân đội, khu vực này bị hung thú tập kích, bọn ta đến sơ tán người dân.
Mọi người bên cạnh nhìn thấy Diệp Phàm hai hàm răng nghiến ken két, cả người mơ hồ toác ra khí lạnh, nhất thời hết hồn lùi ra xa. Thời tiết không mấy ấm áp, lại vừa từ dưới sông lên, mặc dù có mặt trời cách mây sưởi ấm, cũng thấy lạnh run người. Đứng gần hắn, lại càng lạnh.
“Sẽ không phải là người nhà của hắn có chuyện, lập tức hóa điên đi?”
Diệp Phàm đằng này cũng không quan tâm nhiều như vậy. Sau khi nghe người bên kia nói là người của quân đội, người thoáng thả lỏng, lập tức lo lắng hỏi:
- Như vậy em của ta đâu. Tại sao ngươi lại nghe máy?
Người bên kia biết Diệp Phàm lo lắng, liền nghiêm túc nói:
- Ngươi nói cô gái nhỏ lúc nảy là em mình? Há, ngươi yên tâm, nàng ở bên ngoài với mọi người. Lúc nảy nàng còn muốn nói điện thoại cho anh trai, bất quá nàng điện không được, liền ra ngoài tụ họp với mọi người. Ta ở chỗ này kiểm tra một vòng, nghe tiếng chuông kêu liền vào nghe máy.
“Thì ra là vậy”
Diệp Phàm cười khổ một cái, chính ra là mình quá lo lắng rồi. Bất quá điện thoại bị hỏng, nàng không gọi được mình nhất định là lo lắng. Nghĩ nghĩ, hắn nói:
- Như vậy, bọn ngươi chừng nào thì đi. Ta đang quay về, có thể chờ ta cùng đi không?
Bên kia trầm ngâm một hồi, liền trả lời:
- Ước chừng đến tối sẽ hoàn toàn di chuyển toàn bộ người dân ở đây về trại tị nạn. Ngươi nếu về nhanh, tự nhiên có thể đi, bất quá nếu như quá muộn bọn ta sẽ không thể chờ. Bởi vì hung thú công kích ác liệt, bọn ta sớm tối chống không nổi, nhất định phải lui binh.
“Còn có hung thú công kích. Hơn nữa nghe giọng của hắn, cũng không chỉ là một đầu. Nói như vậy tiểu Hinh khả năng vẫn còn gặp nguy hiểm.”
Diệp Phàm thầm nghĩ, liền đáp ứng:
- Được, ta sẽ mau chóng quay về. Còn nữa, cảm tạ các ngươi.
Người kia buồn bực cười một tiếng liền cúp máy.
Diệp Phàm bên này vẻ mặt vô cùng lo lắng, biết được quân đội cũng phải rất vất vả mới cầm chân được hung thú, đánh một lúc đều phải chịu thua lui binh, hắn cảm giác, mình đánh giá quá thấp hung thú rồi. Mà thế giới biến hóa, hắn tựa hồ, có chút quá xem thường, xem ra sau này, cuộc sống của hắn cũng sẽ còn không còn yên ả nữa.