Đảo mắt, Trương Cẩm Trình đã đọc xong bảng vàng trong tay, Đào Hạnh siết chặt lấy góc áo, vẫn là không có danh tự của tiểu thư.
Nàng nghiêng người ngó Dung Văn Thanh một cái, Dung Văn Thanh trông vẫn như cũ, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, nàng chậm rãi uống trà, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra phong thái nhiếp người.
Đào Hạnh nhớ tới Dung phu nhân, Dung phu nhân nói rằng nữ tử nên tìm cho mình một chỗ dựa. Nhưng người phong tư trác tuyệt như tiểu thư, thế gian có nam tử nào có thể xứng đôi?
Tào Trí Uyên nhìn đám đệ tử còn đang chờ ở phía dưới, âm thầm gật đầu, những thiếu niên này là may mắn, bởi vì giữa bọn họ sẽ xuất hiện trong hai mươi hạng đầu, rất có khả năng khảo thủ công danh, vì Đại Mục triều mà ra sức cống hiến.
Nhưng bọn họ cũng là bất hạnh.
Bởi vì bọn họ sinh cùng thời đại với người kia.
Địa bảng đỏ thẫm chậm rãi được mở ra trong tay Tào Trí Uyên, đám đệ tử đang chờ đợi bất giác* ngưng thở.
*hành vi vô thức
“Tiểu thư?” Đào Hạnh bị động tác của Dung Văn Thanh doạ nhảy bắn lên.
“Đi thôi.” Dung Văn Thanh mỉm cười, khi đi góc áo nhẹ bay, bạch sam xoè ra một đoá bạch liên*, giống như cảm giác người ta cảm nhận được ở nàng.
*hoa sen trắng
Cao nhã thánh khiết, không thể khinh nhờn.
Mặt Đào Hạnh đỏ lên, tim đập gia tốc, tiểu thư như thế nào có chút khác so với ban nãy.
Đi thẳng không nói một lời làm bừng tỉnh mọi bối cảnh, Đào Liễu đi trước vài bước, đứng bên trái Dung Văn Thanh, Đào Hạnh bên phải, khí thế không hiểu sao mạnh mẽ lên.
“Mau nhìn mau nhìn! Tiểu thư nhà ai, rất mỹ lệ.”
“Đúng vậy, tiên nữ trên trời không gì hơn cái này.”
Khi Dung Văn Thanh xuất hiện, tầm mắt mọi người không tự giác bị hấp dẫn qua, mặc dù là thời khắc yết bảng, cũng không ngăn nổi ái mộ chi tâm của chính mình.
“Thứ chín, Tằng Mật.”
“Ha ha ha! Mẹ! Con cuối cùng cũng thi đậu! Con hạng chín a!” Một thanh niên hơn hai mươi tuổi lớn tiếng hoan hô, nhìn tuổi của hắn, phỏng chừng đã thi qua ba bốn lần.
Mọi người xung quanh tuy bị hắn quấy rầy, nhưng phần lớn đều mỉm cười, liên tiếp thi rớt, nay lại đậu, tâm tình có thể lý giải.
Thời gian trôi qua, mười hạng đầu đã qua phân nửa, đám đệ tử còn lại càng thêm xao động, có rất nhiều người biết mình vô vọng, nhưng vẫn cố chấp đứng chờ.
“Thứ ba, Tạ Nghị.” Đãi ngộ của ba hạng đầu rất khác biệt, Tri phủ sẽ đọc lời bình ở trước mặt mọi người, “Tự dĩ thượng trung, lối hành thư* của Tạ gia truyền khắp thiên hạ, học giỏi có tiếng, thâm thụ chân truyền. Bất quá chí học chi niên, đã đến trình độ này, ngày sau tất thành đại gia.”
*một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư
Nhất thời mọi người nhao nhao nghị luận, tất cả ánh mắt đều dồn vào thiếu niên cách Tri phủ khá gần, thiếu niên kia khiêm tốn cười, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng phong phạm quân tử đã thành hình.
“Thơ từ dĩ trung thượng, miêu tả cả rừng đào rộng lớn, mười sáu dòng liên tục, ngữ điệu hoa mỹ, nhiều chỗ sử dụng điển tịch của cổ nhân. Thơ này mặc dù tả hết vẻ đẹp của rừng đào, lại thiếu cái hồn trong đó, thực tại tiếc nuối, còn cần nỗ lực nhiều hơn.”
Thiếu niên hướng Tri phủ chắp tay hành lễ đệ tử, tỏ vẻ thụ giáo.
“Sách luận dĩ trung thượng, lòng yêu nước cảm động trời đất, chí khí thiếu niên, cần cẩn tuân Thái tổ chi ngôn, nhẫn nhịn, thận trọng, khắc khổ, chí lớn.”
“Bái tạ chư vị đại nhân, đệ tử ghi nhớ.” Tạ Nghị vén hai tay trước người, nửa cong lưng, tỏ vẻ tôn kính.
Tào Trí Uyên mỉm cười gật đầu, không kiêu ngạo không nóng nảy không giận dữ không chán nản, thiếu niên như thế mới là phúc của Đại Mục.
“Thứ hai, Gia Cát Tĩnh.”
Một vị thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi chắp tay bước ra.
“Tự dĩ thượng hạ, lực đạo nhập mộc tam phân, có thể thấy được ngày đêm khắc khổ tập luyện, tự thể chính là thảo thư*, nét chữ phiêu dật, có hồn, ngày sau tất thành thảo thư đại gia.” Đối với thí sinh này, Tào Trí Uyên có chút ấn tượng, vì thiếu niên viết chữ quá tốt. Ba năm trước thi phủ, thiếu niên này thi rớt. Không nghĩ tới ba năm sau đèn sách lại đến thi.
*một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa, bút pháp phóng khoáng và mức độ đơn giản hoá rất cao, thường được dùng trong tốc ký và viết nháp một bản thảo
Nếu không có người kia, Gia Cát Tĩnh hẳn là danh đầu.
“Thơ từ dĩ thượng hạ, tám dòng liên tục, ca tụng rừng đào xinh đẹp, thể hiện rõ chí khí thiếu niên, đương dĩ giai thiên. Chỉ là khí lực hơi mạnh, rơi xuống tiểu thừa, cần đọc thêm nhiều thơ của thánh nhân, mở rộng tầm mắt.”
Gia Cát Tĩnh hơi sững sờ, tự thể cùng thơ từ của hắn đều là thượng phẩm, hắn lợi hại như vậy, lại đứng thứ hai, chẳng lẽ sách luận của hắn chỉ ở mức trung phẩm?
“Sách luận dĩ thượng hạ, đối với Hạ Nguyên lý giải thâm sâu, tuy đa phần là tạp ký*, nhưng cũng có thể nhìn thấy tấm lòng muốn đền đáp tổ quốc. Nêu ý kiến đúng trọng tâm, có Đông Chinh chủ lệnh chi tài.”
*thể văn biên chép những việc lặt vặt
“Đánh giá cao quá, Gia Cát Tĩnh này là ai a!”
“Đông Chinh chủ lệnh là chức vị Tể tướng, cũng coi như văn nhân đứng đầu, tài hoa của Gia Cát Tĩnh thật sự lợi hại như vậy?”
“Hắn đã hai mươi, còn đánh đồng với chúng ta, không công bằng.”
Tri phủ nhìn lướt qua đám đệ tử một cái, đem chúng sinh bách thái đặt vào trong mắt. Tài hoa của Gia Cát Tĩnh là không thể phủ nhận, nếu không phải do gia cảnh bần hàn, đọc sách quá ít, cũng sẽ không thi rớt ở độ tuổi mười sáu, lãng phí ba năm.
“Ân?” Ánh mắt Tào Trí Uyên đột nhiên dừng lại giữa đám người, nơi đó có một mảnh đất trống, một thiếu nữ uyển chuyển độc lập, dáng vẻ trác tuyệt khí chất xuất chúng, nữ tử hệt như bạch liên cao nhã, thật là thế gian hiếm thấy.
Tào Trí Uyên trong nháy mắt tim đập gia tốc, nếu không phải trong nhà có kiều thê lẫn ấu tử, hắn cũng sẽ giống như bọn thiếu niên vây xung quanh thiếu nữ kia, lộ ra thần sắc ái mộ.
Tào Trí Uyên lấy lại bình tĩnh, thầm nói một câu “hoạ thuỷ”, tướng mạo và khí chất như vậy, nếu không có gia thế giúp đỡ, sợ là sẽ gặp phải phiền phức.
Xem y phục của thiếu nữ kia, liền biết gia thế văn hoa, Tào Trí Uyên hiểu được, chính mình lo bò trắng răng.
“Danh đầu của kỳ thi phủ lần này, Dung Văn Thanh.”
“Tiểu thư!” Đào Hạnh trừng to con ngươi, vẻ mặt dại ra lẩm bẩm, đánh chết nàng cũng không tin, bắt được danh đầu cư nhiên là tiểu thư nhà nàng.
Lợi hại như Gia Cát Tĩnh so ra đều thua kém tiểu thư!
“Dung Văn Thanh?”
“Cái tên này nghe hơi quen tai a.”
“Là tên của nữ thí sinh kia!”
“Danh đầu chẳng lẽ là vị nữ thí sinh duy nhất kia?”
“Không phải chứ, có thể là chúng ta nghe lầm rồi.”
Tào Trí Uyên có chút ngơ ngác, vì sao khi hắn đọc tên ra, liền bùng nổ xôn xao như vậy, thanh âm nhao nhao nghị luận đều phải rung cả trời.
“Yên tĩnh! Vị nào là thí sinh Dung Văn Thanh?” Quan viên xướng bảng ở bên cạnh Tào Trí Uyên đi trước một bước, áp chế dư luận ồn ào.
“Đệ tử Dung Văn Thanh, bái kiến các vị đại nhân.”
Thanh âm hoa mỹ như tơ lụa, thân ảnh lay động như bạch liên nở rộ, nữ tử khiến vô số người kinh diễm hơi khom lưng, độ cong lúc xoay người có một loại mỹ cảm nhiếp hồn.
“Nữ tử?” Tào Trí Uyên nhỏ giọng kinh thán, hắn và Trương Cẩm Trình liếc nhau, đều bị kết quả này doạ nhảy dựng.
Lý luận hơn người, hành văn khí phách nghiêm nghị, đúng là xuất từ tay của một nữ tử mười sáu! Như thế nào không làm cho chúng nam tử xấu hổ?
“Khụ!” Tào Trí Uyên xem đám đệ tử vì bản thân trầm mặc lại bắt đầu nghị luận, đành ho nhẹ một tiếng bắt đầu đọc lời bình.
“Tự dĩ thượng trung, tự thể vẫn là tự thể mới lạ chưa từng gặp qua, dừng mà không gãy, thẳng mà không cương, cong mà không nhược, lưu sướng tự nhiên. Hạ bút dứt khoát gọn gàng, can tịnh*, chỉnh khiết**, khôi hoằng đại khí***, có thể thấy được tính cách cương trực công chính. Qua thời gian, nhất định có thể mở môn phái, nâng cao thư pháp huy hoàng của Mục triều thêm một tầng!”
*, **sạch sẽ
***mở rộng chí nguyện
Chữ viết của một người đại biểu cho tính cách của người đó, Dung Văn Thanh viết chính là khải thư*, bút bút rõ ràng, có thể tăng điểm.
*còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể, hay chính thư; là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại
Tuy biết sẽ được thêm điểm, nhưng Dung Văn Thanh cũng không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy.
Thi phủ cho điểm tự thể không có thượng thượng, này là vì khích lệ người trẻ tuổi, cho nên tự thể thượng trung, trên thực tế đã là tuyệt hảo.
“...” Nhất thời tất cả mọi người bị lời bình khoa trương làm cho không nói được lời nào.
Tạ Nghị được thượng trung, là bởi vì hành thư của Tạ gia quả thật lợi hại, Tạ Nghị được vài phần chân truyền, cho nên có thể nghiền áp chúng đệ tử.
Nhưng một nữ tử không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu, dựa vào cái gì có được điểm cao như vậy, chỉ bằng một dạng tự thể chưa từng gặp qua hay sao?
Trên thực tế, này cũng không phải lời bình khoa trương nhất, lời bình tiếp theo Tào Trí Uyên đọc ra, đám đệ tử đều cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
“Thơ từ dĩ thượng thượng, chỉ có hai dòng, hai mươi tám chữ, lại tả tẫn nét đẹp của rừng đào, từ ảo mộng cho đến thực tế, tạo phúc muôn dân, tâm tình này người thường không thể bì kịp. Tự thể phối thượng thơ từ, đương xưng hai chữ song tuyệt!”
“Sách luận dĩ thượng thượng, quốc gia nay có thiếu niên, tất làm rường cột! Sách luận này ta trình lên bệ hạ, bệ hạ tự thân viết lời bình, đương hữu Tể tướng chi tài!”
“Ngươi nhéo ta một cái, ta nhất định là đang nằm mơ!”
“Bệ hạ đích thân ngự bút là Tể tướng chi tài! Nữ tử này lợi hại thế sao?”
“Ta hoài nghi nàng không phải người phàm, là trích tiên, là tiên nữ!”
Bất luận chúng đệ tử trong lòng không phục, đối mặt Hoàng đế ngự bút, bọn họ cũng không dám nói cái gì, tương phản, bọn họ còn phải nói tốt, bởi vì ngay cả Hoàng đế đều nói tốt, bọn họ dám nói một câu “không tốt” sao?
Tào Trí Uyên gấp bảng lại, ánh mắt phức tạp nhìn mặt không đổi sắc Dung Văn Thanh.
Dung Văn Thanh để hai tay trước người, khom lưng, cột sống cong một nửa, ứng lời: “Đệ tử Dung Văn Thanh, bái tạ Thánh thượng, bái tạ chư vị đại nhân. Đệ tử tài sơ học thiển, được khen như thế, thực tại sợ hãi.”
Tào Trí Uyên cùng Trương Cẩm Trình lần nữa đối diện, đối mặt Hoàng đế khen ngợi đều có thể bình tĩnh như vậy, nữ tử này không thể khinh thường.
“Không cần khiêm tốn, tài hoa của ngươi có thể được đến bất kỳ lời khen ngợi nào.” Câu nói này của Tào Trí Uyên chính là thật lòng, chỉ bằng sách luận nhắc tới đại kế đối phó Hạ Nguyên kia, nếu Dung Văn Thanh có công danh trên người, phỏng chừng đều có thể nhảy ba cấp.
“Triều ta vẫn chưa xuất hiện qua nữ thí sinh, càng chưa xuất hiện qua nữ thí sinh đoạt được danh đầu. Ngươi lần này, nhưng thật ra lập một tấm gương cho nữ tử nước nhà.”
Tào Trí Uyên không cổ hủ, vài chục năm nay, có chút cổ giả nói nữ tử giúp chồng dạy con mới là chính đạo, ngăn trở Trưởng công chúa điện hạ chấp chính, ngăn trở bệ hạ đặt chữ Hồng trong tên Công chúa, ngăn trở Công chúa đứng ngang hàng với các Hoàng tử trong gia phả.
Trừ danh tự bệ hạ nhượng bộ, những điều kiện khác, có cái nào bệ hạ chuẩn tấu?
Trưởng công chúa lâm triều chấp chính, danh tự có chữ Hồng chưa sửa, trong gia phả hoàng thất, nàng vẫn xếp thứ tư! Chỉ là lấy được phong hào Ngọc Giác Trưởng công chúa.
Edit chương này xong bỗng thấy mình thiếu chất xám...