Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 7: Chương 7: Văn hội ở rừng đào




Nhắc đến Trưởng công chúa điện hạ, Tào Trí Uyên liền bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, đó là ánh trăng sáng ngời nhất của Mục vương triều.

Sau khi Dung Văn Thanh đạt được danh đầu của kỳ thi phủ, Dung phủ lập tức náo nhiệt lên, thân thích hoặc bà mối, bọn họ đạp vỡ ngạch cửa chỉ có một mục đích.

Cầu nữ.

Hi vọng Dung Văn Thanh có thể gả đến nhà mình.

Đó là nữ tử được chính miệng bệ hạ tán thưởng, có Tể tướng chi tài a, nếu có thể cưới được nàng, bọn họ chẳng phải thể diện càng lớn!

Tuy Dung phu nhân và Dung lão gia rất động tâm, nhưng bọn họ vẫn cự tuyệt.

Dung Văn Thanh tính tình ra sao, hai người đều rất rõ ràng, vì nàng định ra một mối hôn nhân, đó không phải là kết thân, mà là kết thù.

Càng đừng nói đến việc Dung Văn Thanh sẽ tham gia văn hội ở rừng đào, lấy bộ dạng cùng phẩm hạnh của nàng, nói không chừng có thể sẽ được Hoàng tử ưu ái! Tuỳ tiện đính hôn, không phải mệt rồi sao?

Văn hội được cử hành vào ngày thứ hai sau khi yết bảng, thời gian vội vàng, Tào Trí Uyên chỉ kịp ném cho Dung Văn Thanh một tấm thiệp mời, cũng chưa nói hơn hai câu, văn hội liền bắt đầu.

“Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.” Trương Cẩm Trình chắp tay, hướng Mục Hồng Giác hành nửa lễ, quan viên ngũ phẩm trở lên thấy hoàng thân quốc thích không cần phải hành toàn lễ.

Chỉ quỳ xuống khi bái tế tổ tiên, những thời điểm khác, mặc dù là đối mặt Hoàng đế, cha mẹ, lão sư đều không cần.

Trừ bỏ tù binh trên chiến trường và hoạch tội xử tử nô bộc, Mục triều không có luật quỳ hành lễ.

“Trương đại nhân, buổi sáng tốt lành.” Mục Hồng Giác nói một câu “buổi sáng tốt lành”, dẫn đầu cùng Trương Cẩm Trình, “Nghe nói kỳ thi phủ lần này Trương đại nhân khai quật được một vị thí sinh có Tể tướng chi tài, chúc mừng Trương đại nhân.”

Tri phủ và Đồng tri chủ trì kỳ thi, đệ tử nào thông qua đều có thể xưng là môn sinh của bọn họ. Có một môn sinh thiên tư tuyệt diễm, đối với quan lộ* sau này của Trương Cẩm Trình cùng Tào Trí Uyên, sẽ có sự trợ giúp không nhỏ.

*con đường làm quan

“Tể tướng chi tài thật sự là bệ hạ tán thưởng, tuổi nàng còn nhỏ, tuy có chút tài hoa, nhưng so với Tể tướng chi tài, vẫn là kém khá xa.” Trương Cẩm Trình vuốt râu, ngoài miệng khiêm tốn, nhưng không giấu được ý cười trên mặt.

Trong mắt Mục Hồng Giác xẹt qua một tia vui vẻ, Trương Cẩm Trình này, còn giả bộ hồ đồ.

Mục Hồng Giác muốn Trương Cẩm Trình giới thiệu con người Tể tướng chi tài kia với nàng, mới cố tình nhắc đến chuyện này, nhưng Trương Cẩm Trình không nghĩ khiến vị đệ tử kia bị cuốn vào cuộc chiến tranh ngôi vị Hoàng đế, vì thế ở chỗ này ba phải.

“Hôm nay cử hành văn hội ở đây, có thực tài hay không, tự nhiên mọi người sẽ biết.” Mục Hồng Giác khôi phục diện mạo đoan trang, ôn nhu ngày thường, “Văn hội lần này, Đổng học phủ rốt cuộc cho phép đệ tử yêu quý trình diện, xem ra danh đầu thi viện năm nay, Đổng học phủ là thay đệ tử của mình định ra.”

“Âu Dương Diệp sẽ tới?” Trương Cẩm Trình lắp bắp kinh hãi, “Hắn cũng đã hai mươi rồi, là thời điểm thi đậu công danh.”

Âu Dương Diệp tự Minh Hoa, là một trong những đệ tử thân truyền của Đổng Chính Đức, cũng là Thủ tịch hiện tại ở Đào Lý học phủ, càng là danh đầu thi phủ ba năm trước.

Một đầu thơ <Thu tứ> của hắn, khiến Tào Trí Uyên rất tán thưởng.

Lúc trước, Đổng Chính Đức vẫn luôn nhốt Âu Dương Diệp trong Đào Lý học phủ, không cho hắn thi viện, nói khí phách thiếu niên của hắn quá nặng. Hiện tại nhả ra, cho phép Âu Dương Diệp tới tham gia văn hội, mục tiêu đã quá rõ ràng.

Tất nhiên là nhắm đến danh đầu kỳ thi viện được tổ chức vào tháng tám.

“Trương đại nhân tựa hồ cảm thấy, Âu Dương Diệp không nhất định có thể chiết quế?” Mục Hồng Giác không nghĩ tới Trương Cẩm Trình lại bắt đầu ba phải, Hoàng trưởng huynh từng nói, luận về trình độ giảo hoạt, Trương Cẩm Trình tuyệt đối là thượng hào trong triều, quả nhiên không giả.

Đối mặt với vấn đề này, Trương Cẩm Trình khom người không đáp.

Mục Hồng Giác cười cười, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh, hai người dẫn theo một đám người đi đến rừng đào.

Trương Cẩm Trình âm thầm lau mồ hôi, tâm cơ của Trưởng công chúa quả nhiên không nhỏ, mới mười sáu tuổi, đã có thủ đoạn như vậy, Tào huynh nói không sai, Nhị hoàng tử chưa chắc đấu lại nàng.

Mục Hồng Giác hỏi, vấn đề trung tâm chỉ có một, đó là Trương Cẩm Trình có thể quy thuận nàng hay không.

Danh đầu kỳ thi phủ là nguỵ trang, Âu Dương Diệp cũng là nguỵ trang. Mục đích chân chính của Mục Hồng Giác, đó là toàn bộ người đọc sách ở Mục Châu.

Tri phủ nắm cả phủ nhân tài, một phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu là phủ thành bình thường, Mục Hồng Giác đương nhiên chướng mắt.

Nhưng Mục Châu Thành bất đồng.

Nơi này có Đào Lý học phủ, thư viện đông đảo đệ tử Mục triều, còn có hơn trăm vạn dân cư, quan trọng nhất chính là, có thương nghiệp phát đạt nhất Mục triều, mỗi năm Mục Châu Thành báo cáo thuế vụ, đều là con số khổng lồ, quả thật phú đắc lưu du*!

*tiền tài ùn ùn như dòng chảy

Muốn tiền có tiền muốn người có người, quan trọng nhất là còn có nhân tài! Một phủ thành trọng yếu như vậy, nếu Tri phủ là người của nàng, lợi thế đoạt vị của Mục Hồng Giác sẽ càng lớn, thậm chí thắng lợi hoàn toàn hướng về nàng.

Một khối thịt mỡ như thế ai cũng muốn, Trương Cẩm Trình thở dài, lúc hắn và Tào Trí Uyên tiếp nhận chức vụ Tri phủ và Đồng tri của Mục Châu Thành, hắn đã lường trước cục diện hiện tại.

Trạm vị là tất nhiên, lúc này không trạm, chờ tân hoàng đăng cơ tuyệt đối sẽ lấy bọn họ khai đao, chỉ là muốn trạm thế nào, khi nào thì trạm, đó là vấn đề.

Nghĩ bộ dáng Nhị hoàng tử bừa bãi mượn sức, lại ngẫm Trưởng công chúa bày ra đại khí, Trương Cẩm Trình cảm thấy, ngày trạm vị sẽ không còn xa.

“Lần này lại đến rừng đào, tâm cảnh của tiểu thư nhất định không giống lần trước.” Đào Liễu khó được dịp hoạt bát, chỉ là xem đến rừng đào không rầm rộ như dĩ vãng, thì không khỏi thương cảm. “Mắt thấy liền tới giữa tháng tư, hoa đào này phải héo tàn rồi.”

Dung Văn Thanh ôm Nguyệt Bán, lười nhác ngã lên nệm trong xe ngựa, không đáp lại Đào Liễu.

Giống như sinh lão bệnh tử, hoa nở hoa tàn cũng là chuyện thường, có gì phải cảm thán đây?

“Đúng là động vật máu lạnh a, người như ngươi, trời sinh thích hợp quan trường, không phải văn học.” Nguyệt Bán trưng vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc nằm trong lồng ngực Dung Văn Thanh, “Văn học đại gia nào không thương xuân bi thu đâu?”

“Ngươi cũng nói là 'thương xuân bi thu', đó chính là không cần thiết. Có công phu đó, còn không bằng làm chuyện đứng đắn.” Dung Văn Thanh khịt mũi coi thường, “Ẩn thân, ta phải xuống xe.”

Nguyệt Bán xù lông, nỗ lực quay ra sau, muốn trừng Dung Văn Thanh vô sỉ một cái, sau đó phát hiện chính mình vô pháp thực hiện động tác cao độ như vậy.

Từ bỏ! Ta đã là một con gấu trúc phế vật!

Văn hội được cử hành giữa trung tâm vườn đào, hoa ở nơi đó nở sớm, nhưng không chóng tàn, là một chủng loại hiếm lạ.

Dung Văn Thanh chậm rãi đi tới, Đào Liễu lấy thiệp mời ra đưa cho tiểu đồng đứng bên ngoài.

“Danh đầu thi phủ, Dung Văn Thanh vào bàn!” Tên tiểu đồng nghiệm chứng thiệp mời lớn tiếng thông truyền một tiếng, hiệu quả phi thường rõ rệt, trong nháy mắt văn hội liền yên tĩnh.

Bốn chữ “danh đầu thi phủ” hấp dẫn vô số ánh mắt, danh đầu kỳ thi phủ lần này là nữ tử, đã sớm truyền khắp Mục Châu Thành.

Không có biện pháp, bệ hạ tự mình viết lời bình, cho người ta ấn tượng quá khắc sâu.

“Trách không được cảm thấy tên quen tai, nguyên lai là nàng a.” Mục Hồng Giác cũng theo thanh âm trông qua, hình bóng quen thuộc kia ánh vào mi mắt, nhớ tới lúc ấy chia tay, đối phương son sắt nói sẽ còn gặp lại, Mục Hồng Giác khẽ lắc đầu.

Đây là một nữ tử kiêu ngạo, loá mắt như diễm dương.

“Đẹp quá! Có được Tể tướng chi tài thế nhưng là một nữ tử mỹ lệ.”

“Ai......”

Nhiều đệ tử ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ, thảo luận nữ tử phá lệ bị bầu thành Tể tướng chi tài.

Nếu không phải bởi vì đàm luận bệ hạ là bất kính, bọn họ đều phải hoài nghi bệ hạ già nên hồ đồ.

“Văn Thanh cô nương, mau tới!” Tào Trí Uyên là người thứ nhất đứng ra mời Dung Văn Thanh, hắn thật thích thơ từ của Dung Văn Thanh, nghe nói chủ đề ở văn hội hôm nay xong, hắn vẫn luôn lọt vào trạng thái hưng phấn.

Hắn phi thường chờ mong nhìn đến một tác phẩm lớn ra đời.

“Đệ tử Dung Văn Thanh, bái kiến Trưởng công chúa điện hạ, bái kiến các vị đại nhân.” Dung Văn Thanh khép tay khom người chín mươi độ hướng Mục Hồng Giác hành lễ, sau đó biến thành bốn mươi lăm độ hướng các quan viên khác hành lễ.

“Miễn lễ, thân là nữ tử lại có thành tích này, quả thật là phúc của Mục triều ta.” Mục Hồng Giác đứng dậy tự mình nâng Dung Văn Thanh lên, phản ứng của nàng làm quan viên xung quanh theo bản năng nhìn một cái.

Hôm nay tâm tình của Trưởng công chúa có vẻ tốt lắm.

“Tạ Công chúa tán thưởng, triều ta có Trưởng công chúa điện hạ, mới là phúc của quốc gia.” Lời này của Dung Văn Thanh, tuyệt đối là thật lòng.

Nếu không phải nhờ vị Trưởng công chúa điện hạ này, Mục triều rất có thể diệt vong ở tương lai không xa! Còn tốt, có Trưởng công chúa tức thời xưng đế, ngăn cơn sóng dữ, xây dựng Mục triều càng thêm lớn mạnh, kéo dài ngàn năm!

Thánh Chiếu nữ đế là thiên cổ nhất đế duy nhất mà các đại Hoàng đế đều thừa nhận.

Tuy biết Dung Văn Thanh đang vuốt mông ngựa, Mục Hồng Giác vẫn rất vui vẻ. Dung Văn Thanh chính là có bản lĩnh, để cho người khác cảm thấy, nàng nói mỗi một câu đều phát ra từ phế phủ*.

*nội tâm

Lời khen ngợi từ phế phủ làm người nghe xong liền vui vẻ.

Bởi vì thái độ ôn hoà của Mục Hồng Giác đối với Dung Văn Thanh, rất nhiều đệ tử muốn tiến lên đều yên lặng ngồi ổn, bọn họ muốn Trưởng công chúa lưu lại ấn tượng tốt, cũng không thể vì một Dung Văn Thanh mà huỷ hoại tiền đồ của mình.

Đổng Chính Đức cũng xuất hiện ở văn hội, chỉ là hắn tại nơi khác, cách Dung Văn Thanh khá xa.

Mục Hồng Giác phát hiện Dung Văn Thanh vẫn luôn nhìn mảnh sân bên cạnh, mới mỉm cười hỏi: “Văn Thanh có tên tự không?”

Dung Văn Thanh sửng sốt, tự? Không phải nói cổ nhân thành niên mới có tự sao? Nàng mới mười sáu, sẽ có tự sao?

Mục Hồng Giác bị biểu tình của Dung Văn Thanh chọc cười, mỹ nhân cao nhã như vậy đột nhiên lộ ra biểu tình ngốc manh, làm người tâm tình sung sướng.

“Ngô* chi phong hào Ngọc Giác, ngươi có thể trực tiếp gọi ta Ngọc Giác.” Mục Hồng Giác nói ra lời này, đã bị chính mình doạ đến. Nàng đây là làm sao vậy? Như thế nào sẽ làm càn đến thế.

*ngôi thứ nhất, tiếng tự xưng

Gọi con cái hoàng thất cần thiết mang theo tôn xưng “điện hạ”, trừ phi được bọn họ chính miệng đáp ứng. Được đáp ứng đều là thân nhân hoặc bạn bè chí giao.

Chẳng lẽ, ở trong lòng nàng, Dung Văn Thanh đã là bạn bè chí giao của mình?

Mục Hồng Giác cảm thấy thú vị, đây là người bạn đầu tiên nàng gặp có thể trở thành tri kỷ, ngẫm lại đều có chút kích động.

Dung Văn Thanh nhìn Mục Hồng Giác đáy mắt chờ mong, có chút không biết làm sao.

Trưởng công chúa đây là đột nhiên tới thời kỳ phản nghịch? Bằng không chính là đột nhiên động kinh, thế nhưng tuỳ tiện cho phép một nữ tử không có công danh trong người, xưng hô phong hào mà không thêm tôn xưng.

“Vâng.” Gặp chuyện, Dung Văn Thanh cũng không sợ, “Ngô tự Bá Du, Ngọc Giác.”

Quan viên bên cạnh vẻ mặt mờ mịt, lúc trước Dung Văn Thanh có phải đã quen biết Trưởng công chúa điện hạ?

Bắt đầu chuỗi ngày bán đường của đôi bạn trẻ:')

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.