Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 27: Chương 27: Đến Hàn Đình ngắm tuyết rơi




Công nguyên năm 516, năm Văn Thành thứ mười một, Dung Văn Thanh quạnh quẽ đón năm mới.

Tuy nói những người đưa lễ đến Dung phủ sắp san bằng ngạch cửa, nhưng Dung Văn Thanh vẫn cảm thấy lẻ loi.

Nguyên nhân của sự cô đơn đó là do không có ai bồi Dung Văn Thanh đón Tết. Đầy tớ trong phủ còn cha mẹ tỷ đệ, đều về nhà mừng năm mới, Dung phủ to như vậy, vào thời khắc đón giao thừa, chỉ có vài chú mèo nhỏ ở bên cạnh nàng.

Mục Hồng Giác qua đêm ở trong hoàng cung, nàng muốn bồi phụ hoàng và Hoàng thái hậu, cùng với tám mươi tuổi hạc Thái hoàng thái hậu.

Nhìn pháo hoa rực sáng trên trời, Dung Văn Thanh nghĩ, có phải Mục Hồng Giác cũng đang xem? Cùng nàng ngắm pháo hoa?

“Đại nhân, hoàng cung đã đốt pháo hoa xong, giờ Tí đã qua, không bằng nghỉ ngơi đi?” Gia đình Đào Liễu sớm không còn mấy ai, cho dù có, thân là mật thám thân phận cao nhất bên người Dung Văn Thanh, nàng cũng không thể trở về.

Dung Văn Thanh đáp nhẹ một tiếng, phất tay bảo nàng lui ra.

Đóng cửa lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh, không còn ồn ào như vừa rồi.

“Cổ nhân trí tuệ không tồi, pháo hoa không hề kém thời hiện đại, thật là đẹp!” Nguyệt Bán bay tới giường chuẩn bị ngủ, nó thấy Dung Văn Thanh không chút động tĩnh, rất nghi hoặc. “Không buồn ngủ à? Cũng đúng, ngươi không cần đi thăm viếng, sáng mồng một cũng không có thân thích đến cửa, không cần dậy sớm.”

Trát tâm a, lão Thiết.

Dung Văn Thanh trừng Nguyệt Bán, nàng thật vất vả thương xuân bi thu một hồi, liền bị tên tiểu Bàn Bàn này làm xáo trộn!

Vì sao hệ thống của nàng, phong cách hoàn toàn khác với những hệ thống mà nàng từng xem qua trong tiểu thuyết?

Tính tình cứng nhắc đâu? Buộc ta làm nhiệm vụ đâu? 360 độ vì ta cấp bàn tay vàng đâu? Vì cái gì ta lại lưu lạc đến loại tình trạng này, một mình ăn Tết, bi thảm như vậy.

Nói càng nhiều, lệ rơi càng nhiều.

“Ngủ, năm nay, hẳn là năm thanh nhàn nhất của ta, phải hảo hảo quý trọng a.” Dung Văn Thanh lười nhác vươn vai, nằm yên trên giường.

Tỉnh giấc, bên ngoài đã sáng hửng, trong phòng rất nóng, Dung Văn Thanh cảm thấy có người đi qua đi lại, giương mắt nhìn, là Đào Liễu săn sóc dâng lên chậu than.

“Đại nhân tỉnh? Đêm qua tuyết lớn, bên ngoài rất lạnh, đại nhân cần phải mặc ấm một chút.”

“Tuyết rơi rồi?” Dung Văn Thanh có chút ngốc, năm nay tuyết rơi sớm vậy sao?

Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, cũng rất khô ráo, quanh năm suốt tháng, trừ bỏ vào thu có chút mưa, mùa đông rất ít khi thấy tuyết. Trừ phi tiếp tục tiến lên, đến chân Hắc Sơn, ở miền cực Bắc, mới có băng tuyết bao trùm.

Đẩy cửa ra, bên ngoài quả nhiên đã bị phủ bởi một tầng tuyết trắng, tuyết rơi rất dày, rơi liên tục, như đám lông ngỗng bay tán loạn, ít nhất dày cỡ mười centimet.

“Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, là chuyện tốt.” Tuy nói như vậy, nhưng Dung Văn Thanh lại không mấy vui vẻ.

Phía Bắc năm nay mưa tuyết nhiều như vậy, còn phía Nam thì thế nào?

Nửa năm đầu của năm Văn Thành thứ mười hai, là thời điểm Mục triều an ổn nhất. Nhưng đủ loại dấu hiệu cũng xuất hiện, phía Bắc xưa nay luôn thiếu mưa lại mưa to, còn phía Nam từ sau khi lập xuân đều chưa từng có mưa.

Lương thực ở phía Nam chỉ thu hoạch một lần, liền gặp hồng tai hiếm có.

Phía Bắc cũng bị liên luỵ, mực nước sông lần nữa dâng lên, thậm chí nhấn chìm đồng ruộng, sau đó lượng mưa lại chậm rãi giảm bớt, kết quả là mùa hè không mưa.

Bốn mươi ngày oi bức liên tục, còn chưa chính thức lập thu, luống hoa màu đã bị châu chấu gặm đến hầu như không còn.

Nhớ tới những ghi chép trong lịch sử, Dung Văn Thanh có chút sợ hãi.

“Hàng trăm dặm, tất cả đều là đất hoang. Hoàng thổ dưới tia nắng gay gắt, tấc tấc khô nứt. Nông dân nhìn trời thở dài, quan huyện chỉ biết tới mình, châu chấu chi ảnh, mây đen ngập trời, nơi đặt chân đến, không có một ngọn cỏ.”

Thiên tai như vậy, chỉ mới bắt đầu.

“Đại nhân, Trưởng công chúa mời đại nhân đến Hàn Đình thưởng tuyết.”

Tiểu tư thân đọng hoa tuyết, vội vã chạy đến trước mặt Dung Văn Thanh.

“Chuẩn bị ngựa.”

Trên đường phố chỉ có một lớp tuyết mỏng, phỏng chừng là do hộ vệ hoàng đô dọn dẹp. Trên mặt đất không đóng băng, lạnh lẽo nhất không phải lúc tuyết rơi, mà là lúc tuyết tan. Dung Văn Thanh ngồi trên lưng ngựa chậm rì rì đi tới, tuy rằng không trơn, nhưng chạy nhanh vẫn là có nguy hiểm.

Hàn Đình nằm giữa hồ ở phủ Trưởng công chúa, bốn phía đều là nước, mùa hè thập phần mát mẻ. Trên mặt hồ xây một hành lang thật dài, dưới đình có đặt hoả long, sưởi ấm cho mùa đông. Tiêu hao của cải nhiều như thế, cũng chỉ có hoàng gia.

“Mau tiến vào!” Mục Hồng Giác đứng ở đại sảnh chờ Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh mới đi vào cửa, Mục Hồng Giác đã phát hiện, “Còn may lúc này tuyết không lớn lắm, bằng không ngươi liền biến thành bà bà tóc trắng ha ha ha!”

Trên đầu Dung Văn Thanh dính không ít tuyết, nhìn xa y như mái đầu bạc, nếu tuyết lớn hơn chút nữa, nàng thật sự biến thành lão bà bà rồi.

“Ngọc Giác nói giỡn, có bà bà nào khuôn mặt trẻ trung như ta?” Dung Văn Thanh nghiêng người xem Mục Hồng Giác một cái, tâm tình tốt lên.

Mục Hồng Giác lắc đầu không nói, chỉ nhẹ nhàng giúp Dung Văn Thanh phủi đi bông tuyết, động tác rất nghiêm túc, giống như đang làm chuyện gì đó khó lường.

Dung Văn Thanh không nói, cũng không động đậy, mặc cho Mục Hồng Giác giúp nàng sửa sang lại.

“Được rồi, vẫn là tóc đen thuận mắt nhất.” Mục Hồng Giác hài lòng nhìn kiệt tác của mình, Dung Văn Thanh cười với nàng, thành công mê hoặc hai mắt Mục Hồng Giác.

Bá Du lớn lên thật là đẹp mắt, Mục Hồng Giác nghĩ trong lòng, xưa nay nàng đều là người được tán thưởng, hiện tại rốt cuộc có người làm nàng khen ngợi.

“Bạch tuyết kiều nhan ánh thanh ảnh, tự thị thiên thượng Dao Đài cảnh*.” Mục Hồng Giác cười, nói một câu thơ, “Bá Du đem ta so với khách chốn Dao Đài, có biết chính mình cũng là người nơi thiên giới?”

*bóng hình kiều nhan ánh giữa làn tuyết trắng, tựa như phong cảnh đài Dao trên bầu trời

Dung Văn Thanh không nghĩ tới sẽ bị đùa giỡn, lại là bị Mục Hồng Giác đùa giỡn, cho nên nàng hơi sửng sốt.

Mục Hồng Giác cười tiến lên trước hai bước, thấy Dung Văn Thanh không theo kịp, liền quay đầu lại kêu nàng, “Làm chi còn ở đó thất thần? Hàn Đình chử trà, vi lô thính tuyết*, nhã sự bực này ta đều nghĩ ngươi, ngươi cư nhiên thất thần?”

*đun trà ở đình Hàn, vây quanh bếp lửa lắng nghe tuyết rơi

Dung Văn Thanh cúi đầu cười, nhẹ giọng đáp “dạ”, đi nhanh vài bước, theo Mục Hồng Giác đến Hàn Đình giữa hồ.

Trong Hàn Đình rất ấm áp, vừa tiến đến Dung Văn Thanh đã cởi bỏ áo khoác, ngồi đối diện Mục Hồng Giác, còn chưa nói câu nào, Mục Hồng Giác liền đưa qua một chén trà.

“Tuyết đầu mùa mà đun trà cũng không tệ lắm, khá thanh mát.” Mục Hồng Giác uống một ngụm, sau đó đặc biệt chuyên chú nhìn bên ngoài.

Dung Văn Thanh chưa từng ở Hàn Đình ngắm tuyết, tuy rằng là nhã sự, nhưng nàng ngẫm lại đều cảm thấy lạnh, cho nên mùa đông năm nào nàng cũng oa ở trong nhà, chỗ nào cũng không đi.

Nếu không phải nơi này của Mục Hồng Giác có địa hoả long, nàng mới không cần đi chịu tội.

Nhưng không thể không nói, Hàn Đình thưởng tuyết, quả thật đặc sắc.

Cùng hảo hữu đối ẩm, tuyết đầu mùa nấu chén trà xanh, lẳng lặng cùng nàng ngắm hoa tuyết rơi, nhìn đất trời bị màu trắng che mờ, không còn dấu vết nào khác, luôn có một cảm giác an hoà tĩnh hảo tồn đọng.

Nếu cả đời có thể nhàn nhã như vậy, có nàng ấy bồi, thật là tốt biết bao.

Nhân sinh tươi đẹp nhất, bất quá là vụng trộm nhàn nhã nửa ngày giữa một kiếp phù du.

Thế nhưng cớ sự trăm năm vội vàng, có thể nào chỉ nhàn nhã trôi qua?

“Hôm nay trong cung, phụ hoàng mở yến tiệc, ta cáo ốm không đi.” Mục Hồng Giác nhấp ngụm trà, hôm nay nàng uống rất nhiều nước, chứng minh tâm tình của nàng không tốt. “Năm ngoái có trưởng huynh bồi ta, nhiều năm trước có mẫu hậu và trưởng huynh bồi ta, càng nhiều năm trước, là phụ hoàng, mẫu hậu, trưởng huynh cùng nhau bồi ta. Hiện tại, chỉ có ngươi bồi ta.”

Dung Văn Thanh há miệng, không biết nên ai ủi Mục Hồng Giác như thế nào.

Sinh lão bệnh tử, là vòng luân hồi mà con người vô pháp chạy thoát, nếu may mắn, cả đời ngươi không cần cô độc một thân, nếu bất hạnh, lẻ loi hiu quạnh nửa đời, cũng là có khả năng.

“Ta rất may mắn, vốn tưởng rằng năm nay chỉ mỗi mình ta trải qua, cũng không nghĩ lại có ngươi cùng ta.” Mục Hồng Giác nhìn Dung Văn Thanh, đôi mắt Dung Văn Thanh đặc biệt đẹp đẽ, sáng ngời, thấu triệt, có thể xua tan hết thảy hắc ám. “Nếu ngươi làm quan, sang năm, liền sẽ không ở hoàng đô. Sang năm, ta thật sự chỉ còn một người.”

Mục Hồng Giác đang làm nũng, những lời hiện tại nàng nói ra, ngay cả nàng cũng không biết nó có ý tứ gì.

Dung Văn Thanh hiểu rõ, đây là một loại phát tiết, phát tiết nỗi thống khổ trong lòng.

Dung Văn Thanh thở dài, đứng dậy, rồi ngồi xuống cạnh Mục Hồng Giác.

Hành động kế tiếp của Dung Văn Thanh, làm Mục Hồng Giác trực tiếp choáng váng.

“Ngươi......”

“Năm sau thì đã làm sao, đó là năm sau. Năm nay, ngươi ta gắn bó, không phải rất tốt?”

Thời điểm ôm Mục Hồng Giác vào trong lồng ngực, Dung Văn Thanh cảm thấy vô cùng an bình, người này là chân thật tồn tại, nàng ấy không còn là một chuỗi văn tự trong sách sử, không còn là một bức hoạ nhỏ trong quyển đồ.

Mục Hồng Giác tồn tại trong sinh mệnh Dung Văn Thanh, sự tồn tại đó của Mục Hồng Giác, cũng khiến Dung Văn Thanh ở Mục triều, an tâm giao hết lòng dạ.

Mục Hồng Giác chỉ cảm thấy sống mũi đau nhói, nàng năm nay mười sáu tuổi, mẫu thân nàng yêu nhất qua đời lúc nàng mười bốn tuổi, đại ca cảm tình thâm hậu ly thế lúc nàng mười lăm tuổi. Nay nàng mười sáu, ngôi vị Thái tử vốn thuộc về Đại ca bị Nhị ca cùng cha khác mẹ đoạt đi.

Mà phụ thân nàng kính trọng nhất, lại lựa chọn trầm mặc.

Năm mười sáu tuổi, hoàng cung hội họp, là đêm mà Mục Hồng Giác khó vượt qua nhất, nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời, Mục Hồng Giác đã nghĩ, có phải Bá Du cũng đang cùng nàng ngắm pháo hoa?

Chỉ có như vậy, nỗi cô độc mới được giải quyết.

Mục Hồng Giác vươn tay, hồi ôm lấy Dung Văn Thanh, nàng cao hơn Dung Văn Thanh, vì thế tư thế của các nàng liền biến thành nàng đem Dung Văn Thanh ôm vào trong ngực.

Dung Văn Thanh không quá quen bị vây nhược thế như vậy, nàng muốn ôm Mục Hồng Giác cơ, vừa mới động đậy, Mục Hồng Giác liền nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, chỉ trong chốc lát.”

Nhắm mắt lại, Mục Hồng Giác nặng nề ngủ, tối qua nàng một đêm không ngủ, nhìn bầu trời sáng rực, liền vội vã sai người mời Dung Văn Thanh đến. Có lẽ trong lòng nàng, địa phương Dung Văn Thanh ở, mới là mái nhà của nàng.

Nhìn Mục Hồng Giác ngủ say, Dung Văn Thanh ôn nhu cười, tuyết rơi càng ngày càng lớn, ngăn cách Hàn Đình và ngoại giới.

Nơi này giống như một thế giới khác.

Tất cả mọi phiền não, đều tan biến trong nụ cười của ngươi, nỗi cô tịch, cũng vì ngươi ôm ấp mà biến mất.

Chết chìm trong sự ngọt ngào này:“>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.