“Xem ra, Trưởng công chúa điện hạ đều hiểu rõ.” Thịnh Tuyên Hoa đứng dậy, hướng Mục Hồng Giác khom lưng, lần này hắn hành lễ nghiêm túc hơn. Hắn kính trọng nữ tử như Mục Hồng Giác, nhưng kính trọng, không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý.
Nữ tử giúp chồng dạy con có gì không tốt? Một hai phải vào triều đình cùng nam nhân tranh cao thấp, quả thật là hoang đường!
“Tuy thần cũng không tán đồng cách nói như vậy, nhưng bất đắc dĩ, quả bất địch chúng, đại thần phản đối thật sự quá nhiều. Thần cho rằng, chuyện nhiều người đồng ý, tất nhiên là có đạo lý của nó.” Thịnh Tuyên Hoa trải chăn nửa ngày, rốt cuộc nói ra chủ đề sách luận, “Những đại thần đó dĩ hạ phạm thượng, thế nhưng dám nói những lời khó nghe như là 'tẫn kê tư thần*'. Vừa lúc, Dung án thủ là nữ tử, về sau tất nhiên cũng sẽ tiến vào triều đình, không bằng chủ đề hôm nay, cứ luận bàn về 'hậu quả khi nữ tử can chính' đi.”
*gà mái báo sáng, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, nghĩa bóng là việc của đàn ông lại để phụ nữ làm thay
Lão hồ ly này, bản thân phủi bụi phủi đến sạch sẽ.
Trong lòng Mục Hồng Giác hận đến nghiến răng nghiến lợi, triều đình chính là có quá nhiều đại thần như vậy, mới khiến rất nhiều nữ tử có thiên phú về chính trị bị mai một mất!
“Hậu quả? Tể tướng đại nhân nói đùa, từ xưa đến nay, là vị thánh hiền nào đã từng quy định, nữ tử không được can thiệp vào việc triều chính? Lại là vị thánh hiền nào đã từng nói qua, nữ tử can chính sẽ gây ra hậu quả?” Dung Văn Thanh không đợi Tô Bách Lâm nói chuyện, liền trực tiếp mở miệng, nàng cũng không hướng về Tô Bách Lâm, nàng trực tiếp oán giận Thịnh Tuyên Hoa. “Tẫn kê tư thần, thành ngữ thô bỉ như thế, lại xuất từ miệng của một đại thần đọc qua nhiều sách thánh hiền, quả thật làm văn nhân như ta cảm thấy vô cùng xấu hổ!”
“Tuy không có thánh hiền nào quy định, nhưng từ xưa đến nay cũng không có nữ tử vào triều làm quan! Cho dù là Công chúa, cũng chỉ giúp bệ hạ sửa sang thư văn.” Tô Bách Lâm cũng không cam lòng yếu thế, Thịnh Tuyên Hoa hiển nhiên là muốn dùng chủ đề này nhiễu loạn Dung Văn Thanh thuận tiện hắc luôn Mục Hồng Giác, hắn thân là đệ tử, tuy không tán đồng, nhưng cũng phải dốc toàn lực ứng phó! “Sách luận chủ yếu là lấy văn bản làm chuẩn, Dung án thủ, xin cho người đem giấy mực lên.”
“Không cần, vì nước vì dân mới được xem là sách luận, cái này không vì nước, không vì dân, chỉ vì tư tâm của một người, thậm chí là nhằm vào nữ tử, cũng xứng viết lên giấy? Đừng vấy bẩn giấy mực của ta.” Dung Văn Thanh hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi, những người này đều sẽ là địch nhân của nàng, cũng sẽ là địch nhân của Mục Hồng Giác, Mục Hồng Giác thân là Công chúa vô pháp phản kích, chỉ có thể vì tỏ ra rộng lượng, đem tất cả uỷ khuất nuốt xuống.
Một khi đã như vậy, Dung Văn Thanh nàng phải trở thành thanh kiếm sắc bén nhất lẫn tấm khiên bền chắc nhất bên cạnh Mục Hồng Giác! Tất cả mọi nghi ngờ, nàng đều phải phản kích!
Không thể không phản kích, cũng không thể nuốt xuống, nếu lui bước, địa vị của nữ tử, tất nhiên sẽ càng thấp!
Sách luận ngày hôm nay tuyệt đối không thể viết lên giấy, một khi viết xuống, bất luận thắng thua đều sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cũng sẽ trở thành lý do danh chính ngôn thuận cho những người đó áp bách nữ tử!
Bọn họ tất nhiên sẽ nói, xem đi, Dung án thủ cũng cho rằng “tẫn kê tư thần” thật sự tồn tại, thậm chí còn vì nó mà biện luận!
Dung Văn Thanh tuyệt đối sẽ không lưu lại một nhược điểm như vậy.
“Ngươi!” Tô Bách Lâm không nghĩ tới Dung Văn Thanh trực tiếp khi nhục hắn, hắn chỉ vào Dung Văn Thanh, tức đến cả mặt đỏ bừng.
Tần Tường thấy Tô Bách Lâm tức giận đến nói không nên lời, liền tự mình nhảy lên đài, thuyết văn giải tự hắn thua Dung Văn Thanh, nhưng cãi nhau, hắn không cho rằng chính mình sẽ thua!
“Dung án thủ giận rồi sao? Tuy rằng các đại thần nói hơi khó nghe, cũng là bởi vì nữ tử quá mức hồ nháo. Nữ tử can chính, điên đảo âm dương, thiên lý bất dung, như thế nào có thể xem là chính thống? Chẳng phải 'tẫn kê tư thần' vớ vẩn lắm hay sao?”
“Công tử muốn tự nhận là súc sinh, cũng không nên liên luỵ nữ tử chúng ta a.” Dung Văn Thanh hoàn toàn chướng mắt khẩu chiến trẻ con như vậy, trực tiếp phản biện. “Âm dương thuận nghịch, tương sinh tương khắc, thiên lý nhất đạo, mơ hồ khó lý giải, như thế nào đến miệng vị công tử ta không biết tên này, thiên lý âm dương liền biến thành định nghĩa ngây ngô đó rồi?”
“Thánh hiền có câu, thiên địa chi gian, nam dĩ dương, nữ dĩ âm. Âm dương tương hợp mới có thể không ngừng sinh sôi, thiên lý nhất đạo, đó là âm dựa vào dương, nữ tử dựa vào nam tử là chân lý thiên địa. Nam tử vào triều làm quan, vì nước vì dân toàn lực ứng phó. Nữ tử gả làm vợ người, tự nhiên vì nam tử chăm sóc hết thảy, giúp nam tử không có nỗi lo về sau. Nếu mỗi nữ tử đều giống như Dung án thủ, luôn xuất đầu lộ diện, ngày ngày cùng nam tử lăn lộn, bất kham như thế, thiên địa há còn không rối loạn?”
“Càn rỡ!”
Tần Tường nói xong, một tiếng quát lớn liền vang lên, Tần Tường bị doạ nhảy dựng, nhớ tới lời mình vừa nói, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng.
Thịnh Tuyên Hoa cũng bị tiếng quát hù doạ, tay run lên, hắn theo thanh âm trông qua, liền thấy Mục Hồng Giác tức giận cực độ, trực tiếp từ giường nệm đứng lên.
Thịnh Tuyên Hoa nghĩ tới lời Tần Tường vừa nói, trong lòng thầm kêu không tốt.
Mọi người ở đây đều bị Mục Hồng Giác đột nhiên tức giận doạ đến, đồng loạt chắp tay nói: “Công chúa bớt giận!”
Nghe thanh âm thỉnh tội bên tai, Tần Tường hoảng loạn cúi đầu, phối với một câu “Công chúa bớt giận”, bộ dáng kia, liền kém quỳ xuống đất.
“Tần đại công tử lời này, là đang nói, bổn cung ngày ngày cùng nam nhân lăn lộn, thật sự quá bất kham?” Mục Hồng Giác giận cực phản cười, tiếng cười thanh thuý tràn đầy hàn ý, Tần Tường sợ tới mức sau lưng ướt nhẹp.
“Thần, thần không phải có ý này...... Thần, thần chỉ là......” Tần Tường bị doạ đến lắp bắp.
“Công chúa điện hạ bớt giận, Tần tiểu công tử tuổi còn nhỏ, nếu nói ra lời không hay, cũng là có thể lý giải.” Thịnh Tuyên Hoa nhanh chóng hoà giải, hắn vừa dứt lời, liền thấy đôi mắt lạnh lẽo của Mục Hồng Giác bắn về phía hắn.
“Tể tướng đại nhân, đệ tử Tô Bách Lâm của ngài khiêu chiến Bá Du, tiến hành văn đấu. Hắn là đệ nhất tài tử ở hoàng đô, bổn cung trước đó cũng có nghe thấy, cho nên hôm nay mới đến xem náo nhiệt.” Không thể oán Thịnh lão tặc, ta còn không làm gì được đệ tử của ngươi? Mục Hồng Giác nhìn sắc mặt Tô Bách Lâm nháy mắt trắng bệch, thầm cười lạnh, “Nhưng hôm nay ta đến chỗ này, tận mắt nhìn thấy đệ tử của ngài, trong lòng thất vọng vạn phần. Hắn cư nhiên dẫn theo một đám đệ tử Ứng Thiên học phủ tới tiến hành xa luân chiến, hiện tại mới tỷ thí bốn tràng, Ứng Thiên học phủ cũng đã phái ra tận năm sáu người, thật sự là có phong phạm đệ nhất học phủ ở hoàng đô a.”
Chúng đệ tử Ứng Thiên học phủ đồng loạt khom người thỉnh tội, trên mặt đều mang theo thần sắc xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Tần Tường hệt như đang nhìn kẻ thù giết cha.
Có thể không như vậy sao? Bị Trưởng công chúa điểm danh phê bình, bọn họ ngày mai nổi tiếng hoàng đô, ngày mốt liền nổi tiếng cả nước.
“Là lão thần giáo đồ vô phương, lão thần có tội.” Xem ra Mục Hồng Giác thật sự bực dọc, Thịnh Tuyên Hoa quyết đoán nhận tội. Vị Trưởng công chúa này rất hung a, thân là Công chúa cao quý, lại dám quỳ trước linh vị Tiên Hoàng hậu nửa canh giờ, cũng nuốt xuống mọi uỷ khuất mà sĩ tộc đã làm với nàng, liền biết nàng không dễ chọc.
Bình thường nước giếng không phạm nước sông a, nếu thật sự chọc giận nàng, Tể tướng như hắn cũng có chút chột dạ.
“Hôm nay Tể tướng đại nhân thật rảnh rỗi, Hạ Nguyên gây rối biên cương, ngay cả phụ hoàng đều ngày đêm phê duyệt tấu chương, chỉ có Tể tướng ngài vẫn thong thả dạo tửu lâu xem náo nhiệt.” Mục Hồng Giác trực tiếp đem thi văn nói thành náo nhiệt, đương nhiên, nàng sẽ không kéo Bá Du vào. “Bá Du chi tài, là Tể tướng chi tài, đây là lời bình do chính tay phụ hoàng viết. Một đệ tử có được Tể tướng chi tài, nhưng chỉ vì là nữ tử mà bị đối xử bất công, không thể cống hiến cho nước nhà, mới thật sự là nỗi ăn năn lớn của Đại Mục ta.”
Mục Hồng Giác xoay người, cuối cùng đưa lưng về phía mọi người, “Các ngươi là rường cột của Đại Mục ta, hãy nhớ lấy, cống hiến cho nước nhà mới là chính đồ, chỉ cần quốc gia hữu ích, thiên hạ hữu ích, thì chính là tốt. Không cần học theo mấy hạng người hủ bại, đầu óc đều là tư lợi, lòng không hề vì nước vì dân. Bá Du, ngươi đi theo ta.”
Kéo tay Bá Du, mau mau chạy trốn!
“Vâng.” Dung Văn Thanh cúi đầu đồng ý, nhìn vẻ mặt chấn động của tất cả đệ tử bên dưới, trong lòng sảng khoái.
Trang bức xong liền chạy, thật là kích thích ~
Từ cửa sau Ngọc Hoa Đài, Dung Văn Thanh và Mục Hồng Giác lên xe ngựa, chạy về hướng phủ Phụ quốc Công chúa.
“Hôm nay Ngọc Giác thật sự nổi giận?” Nhìn Mục Hồng Giác uống trà, một chén lại một chén, Dung Văn Thanh cười thầm.
Nổi giận liền thích uống nước, thói quen này thật là đáng yêu.
“Nghe bọn họ chửi bới nữ tử như vậy, ngươi không tức giận hay sao?” Mục Hồng Giác thấy Dung Văn Thanh cười ra tiếng, chu miệng, khó chịu hỏi. “Còn có Thịnh Tuyên Hoa, lão hồ ly này, luôn luôn đối nghịch với ta! Nếu không phải hắn, Nhị ca sao có thể thuận lợi trở thành Thái tử!”
“Thanh âm chửi bới đó, đại biểu cho rất nhiều người ở trong triều.” Dung Văn Thanh nhẹ nhàng cầm tay Mục Hồng Giác, nghiêm túc nhìn nàng. “Ta không tức giận, ta chỉ đau lòng.”
Đau lòng ngươi độc thân một người, đối mặt với thanh âm như vậy.
Mà ta, lại bất lực, chỉ có thể ở cuộc thi văn thay ngươi cãi cọ vài câu, thậm chí cuối cùng còn nhờ ngươi tới giải vây.
Mục Hồng Giác thoáng động dung, mỗi lần nhìn vào đôi mắt Dung Văn Thanh, nàng đều trở nên không giống chính mình.
Tim đập rất nhanh, rất nhanh......
Nàng quá khác thường, ngôn luận như vậy nàng nghe qua bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần nàng đều có thể đạm nhiên cười, hoàn toàn không để bụng. Nhưng vì cái gì khi thấy Dung Văn Thanh đối mặt với ngôn luận ác độc, nàng sẽ không khống chế được bản thân, tức giận đến thế?
“Vậy ngươi phải hảo hảo nỗ lực.” Mục Hồng Giác rút tay ra, cũng không uống trà, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa bị Dung Văn Thanh nắm lấy, trong lòng mừng thầm. “Kỳ thi hội năm nay sẽ bắt đầu vào tháng hai, đến lúc đó, ngươi đỗ tiến sĩ, cũng đạt Trạng nguyên.”
“Nhất định không phụ kỳ vọng của Công chúa.” Dung Văn Thanh đùa giỡn chắp tay nói, đương nhiên, sự nghiêm túc trong đó, chỉ có chính nàng biết.
Hiện tại ta còn quá yếu ớt, không thể trở thành thanh kiếm sắc bén nhất, tấm khiên bền chắc nhất. Chờ ta, cho ta một đoạn thời gian, ta tất nhiên sẽ vì ngươi dọn sạch tất cả chướng ngại, chúc ngươi quân lâm thiên hạ!
Xe ngựa chạy trên phố càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối đường.
Dung Văn Thanh cùng Mục Hồng Giác sảng khoái bỏ đi, hiện trường liền nổ tung.
Hậu thế xưng tụng hôm nay là “sự kiện Ngọc Hoa Đài”, vô số sử học gia cho rằng, trận biện luận kịch liệt kia, đã khai sinh ra tổ hợp mạnh nhất thiên cổ.
Hành trình của đệ nhất Hoàng đế và đệ nhất Tể tướng, chính thức bắt đầu!
Lâm mỗ mỗi lần nổi nóng đều uống nước để hạ hoả giống Công chúa nè, vậy suy ra Lâm mỗ vô cùng đáng yêu ( ͡° ͜ʖ ͡°)